vào năm tôi học cấp hai,tôi đã từng là một đứa vô cùng kì thị LGBT nhưng nào ngờ hay tôi đã bị tự vã.tôi đã thik cậu ấy nhưng là nữ,tôi lúc đó vô cùng thik cô ấy đến nỗi đã đơn phương mấy năm nhưng tôi với cô ấy chỉ dừng ở mức là bạn bè..tôi ko dám ns ra tình cảm của mình cho cô ấy nghe sợ đánh mất đi tình bạn này,sợ cô ấy kinh tởm tôi và sợ tôi ko xứng với cô ấy vì cô là một người học giỏi,xinh đẹp và nhà giàu còn tôi thì cx ưa nhìn nhưng học chẳng ra làm sao cả toàn trung bình không thôi.cs một hm tôi nhớ rất rõ khi nhắn tin cô ấy hỏi về gu cô ấy..quả đúng thật gu cô ấy tiêu chuẩn phải gọi là cao và cô ấy còn nhắn tôi là ko thik yêu cùng giới,tôi khá buồn nhưng cx đúng cô ấy đẹp,học giỏi và nhà giàu nên ng cô ấy iu đơn nhiên là cx phải xứng với cô ấy.tôi đã rất tự ti mà từng hỏi rằng "liệu sau này khi ko còn gặp cô ấy nx,cô ấy có còn nhớ tôi ko"mỗi buổi tối tôi đều mở nhạc nghe nhưng vô thức tôi đã bật khóc lúc nào ko hay tôi tự hỏi rằng "tại sao trái tim mình lại dễ rung động đến như vậy!?"tôi chỉ ước trái tim tôi đóng cửa lại để ko ai bước vào..nhưng tôi ko lm đc.cs một hm tôi đã khiến cô ấy ghét tôi mà đã giận tôi ko nói chuyện với tôi hơn một năm,tôi lun tự trách bản thân nhưng cx ko dám đối mặt cô ấy sợ cô ấy sẽ hỏi tội tôi mà tôi lại ko thể nói ra được....sau 1 năm tôi đã cs cơ hội mà lm lành lại với cô ấy và chơi chung thêm với hai người bạn trở thành một nhóm.nếu sao này cô ấy cs thik ai hay iu ai tôi cx sẽ là người ở phía sau mà ủng hộ cô ấy mà nói"chúc mày hạnh phúc.."^^