[Đam Mỹ] Cáo Con, Gả Cho Ta Nhé?
Tác giả: Ti Mệnh
Tương truyền hơn chín trăm năm trước, nhân giới xuất hiện một quốc gia hùng mạnh, tên gọi Nam Quốc.
Nam Quốc đất rộng người đông, tài nguyên phong phú, linh khí dồi dào. Đặc biệt, quốc vương của Nam Quốc còn sở hữu thuật trấn yêu, vô cùng lợi hại. Vẫn luôn được truyền từ đời này sang đời khác. Yêu quái thường rỉ tai nhau, đi đâu thì đi, một khi đụng trúng người Nam Quốc, ngươi phải tránh thật xa, nếu chẳng may để bị bắt được, thì chỉ còn một con đường chết.
Vậy mà hôm nay, đột nhiên có một hồ yêu to gan dám lẻn vào tận hoa viên trong Nam Quốc. Không ngoài dự đoán, hồ yêu chưa kịp thực hiện ý đồ liền bị người ta bắt được.
Mà người bắt được hắn, lại là thái tử Bích Lạc của Nam Quốc.
Một vị thái tử trác tuyệt phi phàm.
Y sở hữu pháp thuật trấn yêu mạnh nhất, là trừ yêu sư đứng đầu Nam Quốc, được người người kính trọng, đồng thời y còn gánh vác trên vai vận mệnh diệt trừ Yêu Giới, giải cứu chúng sinh.
Mà hiện tại, vị thái tử tiếng tăm lừng lẫy kia đang rất ung dung mà "hỏi cung" kẻ lạ to gan dám đột nhập vào hoa viên của y.
Dưới mái đình nghỉ mát giữa hồ thanh liên. Bích Lạc một thân bạch y sạch sẽ, tóc đen búi cao được cố định bằng trâm ngọc, để lộ diện mạo đoan chính không chút dung tục. Y nhẹ cong khóe môi, ôn hòa hỏi:"Cáo con, tên của ngươi là gì?"
Hồ ly cục tính đáp:"Ta không có tên."
"Không có tên? Như vậy đi cáo con, ta gọi ngươi là Thương Uyên, ngươi thấy thế nào?"
Dưới nền đá thô cứng, là một thiếu niên có diện mạo xinh đẹp tựa như không thuộc chốn phàm trần. Thân hình hắn tuyệt mỹ, trên người hắn diện hồng y, bởi vì đang bị trói bằng thừng nguyền rủa, khiến pháp lực của hắn tạm thời bị phong ấn, nên bộ dạng hiện tại của hắn có chút chật vật. Nhưng cho dù như thế, với nhan sắc yêu nghiệt kia của hắn, vẫn thừa sức khiến người ta tâm loạn ý hoảng.
Dưới cái nhìn chằm chằm của Bích Lạc, Hồ ly một mặt lạnh tanh, chán ghét nói:" Đừng có gọi ta là cáo con, nghe buồn nôn chết đi được!"
Hắn năm nay đã hơn một trăm tuổi rồi. Cho dù vẻ ngoài của hắn trông như thiếu niên mười tám tuổi nhưng không đến nổi phải gọi hắn là cáo con nha.
Bích Lạc cười cười nói:" À, thế có nghĩa ngươi chấp nhận cái tên Thương Uyên? Được, quyết định như vậy đi, Thương Uyên, ngươi từ nay về sau theo làm hộ vệ cho ta."
Hồ ly tức đến dựng đứng hai tai. Định sẽ một chưởng đập chết cái tên mặt trắng ở trước mặt. Hắn là ai chứ? Đường đường là thế tử của tộc Linh Hồ, lại bất cẩn rơi vào tay kẻ địch. Như vậy còn chưa đủ, cái tên mặt trắng kia lại dám tùy tiện thay tên đổi họ cho hắn, bảo hắn làm kẻ hầu, đây là đang vũ nhục hắn đúng không?
Đương lúc cơn tức giận của Hồ ly bộc phát, Bích Lạc bất ngờ vươn tay đến gần hắn, hồ ly không nghĩ ngợi nhiều, dùng tốc độ sét đánh cắn mạnh vào tay y, khiến y chẳng kịp rút tay về, mà bản thân y cũng không vội rút tay về...
Bị hồ ly cắn trúng, vết thương sẽ rất nhanh lan rộng. Một mùi tanh ngọt xộc thẳng vào khoang mũi, hồ ly dường như bị mùi vị ấy mê hoặc, hắn bất giác dùng lưỡi lướt nhẹ qua vết cắn. Sau đó liền trực tiếp uống máu trên tay y.
Hồ ly lúc này hơi ngẩng mặt lên, mày kiếm mắt sáng bên trong, xinh đẹp tà mị, giống như phủ một tầng sương mù, mê ly mà quyến rũ.
Bích Lạc ngẩn người nhìn hắn, đây là lần đầu y bị người ta làm như vậy, mà lại là một thiếu niên vô cùng tuấn mỹ. Tình cảnh hiện tại cho dù đứng ở góc độ nào nhìn vào, trông cũng rất kì quặc.
Sau một hồi đắn đo, Bích Lạc đành nhỏ giọng đề nghị:" Thương Uyên, không ấy, nếu ngươi muốn, chúng ta vào tẩm phòng của ta được không?"
Muốn? Muốn cái gì?
Hồ ly bị y gọi tỉnh. Hắn giật mình vội buông cánh tay của Bích Lạc ra, lại bị lời nói ám muội của y làm cho phát hỏa:" Ngươi im mồm!"
"Nhưng mà..."
"Im ngay! Nếu không ta cắn chết ngươi!"
Bích Lạc thế mà im lặng thật, nhưng không phải do y sợ hắn cắn chết, mà là y không nỡ khiến hắn tiếp tục nổi giận. Như vậy rất có hại cho sức khỏe.
Ban nãy y đơn thuần nghĩ rằng hắn vì đói nên mới uống máu của y. Nhưng chỗ này vốn dĩ không tiện, y chỉ muốn đổi đến chỗ khác sạch sẽ hơn, thoải mái hơn, có đầy đủ dụng cụ cần thiết. Mà một nơi đáp ứng đủ điều kiện như vậy, ngoài tẩm phòng của y ra thì chẳng còn nơi nào thích hợp.
Ai mà ngờ, hắn đột nhiên nổi giận với y.
Y lại nhìn đến bộ dạng nhếch nhác của hắn, quần áo xộc xệch, vết máu rơi rớt khắp nơi, với một kẻ ưa sạch sẽ như y, thật không thể nhìn được tiếp.
Ngay sau đó, y phân phó cho thuộc hạ dẫn hắn đi tắm rửa. Khi chỉ còn một mình y ngồi dưới mái đình, y mới cẩn thận nâng cánh tay lên quan sát. Vết thương vốn dĩ phải chảy máu không ngừng, nhưng hiện tại, trên làn da mềm mại của y, ngoại trừ vết máu nham nhở ra thì vết thương đã lành lặn một cách kì diệu.
Y tự hỏi, chẳng lẽ trong nước bọt của hắn có khả năng chữa lành?
Nhớ lại khoảng thời gian thật lâu về trước, khi y còn nhỏ cùng sư phụ chu du khắp thiên hạ, đã gặp qua không biết bao nhiêu yêu ma, quỷ quái, những loại yêu quái đó phần đông sẽ gây hại nhân gian. Nhưng có một lần sư phụ đã nói với y, tộc hồ ly tuy cũng bị liệt vào dạng yêu quái hại nước hại dân, nhưng không phải toàn bộ bọn họ đều là kẻ xấu.
Y không hiểu, sư phụ điềm đạm giải thích:" Tộc hồ ly phân ra hai loại, một loại thực sự xấu, rất xấu! Loại này từ khi sinh ra đã mang trong mình tính cách hung hãn thiện chiến, tâm lý vô cùng vặn vẹo, luôn cho rằng thế gian phải phục tùng bọn chúng. Ví như Yêu Vương hiện tại. Không điều ác nào là không làm qua."
Y biết rõ thể loại yêu quái này, nhưng cái y tò mò hơn hết chính là thể loại còn lại.
" Loại thứ hai, chà, phải nói thế nào nhỉ? Nhắc đến liền thấy đáng tiếc."
"Tại sao lại đáng tiếc?"
Sư phụ thở dài một cái, vuốt nhẹ chòm râu bạc, nói:" Loại thứ hai vốn dĩ mang trong mình một phần huyết mạch thần tiên, gọi là Linh Hồ. Tộc Linh Hồ sở hữu khả năng chữa lành rất đáng mơ ước. Nhưng Thiên tộc không chấp nhận giống loài nửa vời như bọn họ, trực tiếp đánh bọn họ vào Yêu Giới. Xem bọn họ là yêu quái mà trừng trị. Lâu dần, đã có không ít hồ ly thuộc tộc Linh Hồ bị bức đến mức đọa ma, oán hận toàn bộ thế gian, cũng gây ra những điều tàn ác không đáng có."
Y trầm ngâm, bởi vì bản thân là bán yêu nên mới không được công nhận, thế thì đáng tiếc thật.
Y lại nói:" Nếu như một ngày nào đó đồ nhi vô tình bắt gặp phải hồ ly, thì bằng cách nào mới có thể không giết nhầm người của tộc Linh Hồ?"
Sư phụ tủm tỉm cười: "Đơn giản thôi, nếu là tộc Linh Hồ thì vẻ ngoài của bọn họ sẽ vô cùng đẹp."
Hiện tại, sau khi Bích Lạc hồi tưởng về đoạn hội thoại cùng sư phụ, y mới kinh ngạc nhận ra. Cáo con lẻn vào hoa viên của y vậy mà lại là người thuộc tộc Linh Hồ.
Y khẽ day day thái dương. Sao y có thể sơ ý như vậy? Dung mạo của hắn rõ ràng...
Chẳng phải rất đẹp ư?
***
Chuyện một con Hồ ly bị thái tử của Nam Quốc bắt được, nhưng không trực tiếp giết chết mà lại giữ khư khư bên mình đã sớm bị truyền ra khắp hoàng cung.
Hiển nhiên cũng có vài lời đồn không hay lọt vào tai của Hồ ly.
Vốn bản tính nóng nảy, hồ ly không nhịn được liền chạy đến trước mặt Bích Lạc, hắn đập mạnh tay xuống bàn khiến nó vỡ làm đôi, nói:" Ngươi rốt cuộc là có ý gì? Giết không giết, thả không thả. Cứ suốt ngày giam cầm ta ở cạnh ngươi. Ngươi có biết đám người ngoài kia đồn ta và ngươi thành cái gì rồi không?"
Trái với bộ dạng như muốn đánh người của Hồ ly, Bích Lạc chỉ ung dung đáp:" Thứ nhất, không giết ngươi vì Nam Quốc có tục lệ không giết kẻ vô hại. Thứ hai, không thả ngươi vì ta đã nói để ngươi làm hộ vệ cho ta, việc ngươi suốt ngày ở bên cạnh ta, đó là điều đương nhiên. Thứ ba..." Bích Lạc nhướn mày:" Bọn họ đồn ta và ngươi cái gì?"
"Đồn...Đồn ngươi có sở thích khác người, ngươi vậy mà đi nuôi nam nhân."
Hồ ly càng nghĩ càng tức, bởi vì "nam nhân" trong miệng bọn họ chính là hắn.
Bích Lạc lại hỏi:" Vậy ngươi cảm thấy rất khó chịu?"
"Đương nhiên khó chịu!"
Bích Lạc không nặng không nhẹ, phất tay áo ra lệnh cho ám vệ:" Tìm những kẻ tung tin đồn thất thiệt, khiến bọn chúng im lặng vĩnh viễn."
Phân phó xong, Bích Lạc hướng hồ ly, nói:" Ngươi yên tâm rồi nhé, từ giờ trở đi sẽ không phải nghe những tin đồn đó nữa." Dứt lời, y tiếp tục cúi đầu đọc sách, hoàn toàn không đem những chuyện vừa rồi đặt vào mắt.
Hồ ly nghẹn họng, khuôn mặt tuấn tú bị bức cho trắng, xanh. Cuối cùng đành quay người bỏ ra chỗ khác.
Khi bóng lưng của Hồ ly xa dần, Bích Lạc mới chậm rãi ngẩng đầu lên, y nhìn qua cái bàn yêu thích của mình đã bị vỡ nát, chỉ đành tặc lưỡi tiếc nuối:" Đúng là một hồ ly nóng nảy."
Phía này, hồ ly tìm được một cái cây thật lớn, hắn nặng nề ngồi xuống bên gốc cây, bình ổn lại cảm xúc phức tạp trong hắn.
Hắn thực sự không hiểu, Bích Lạc muốn gì ở hắn?
Đã hơn hai tháng kể từ khi hắn bị bắt ép đột nhập vào Nam Quốc. Mục đích chính là tiếp cận và giết chết vị thái tử sắp kế vị ngôi vương.
Tại sao lại nói là hắn bị ép? Bởi vì tộc Linh Hồ của hắn, toàn bộ hơn năm ngàn mạng già, trẻ, lớn, bé đều đang bị Yêu Vương giam cầm. Yêu Vương vốn dĩ nuôi tham vọng thống trị nhân loại, nhưng muốn đạt được mục đích đó hắn phải nhổ đi cái gai trong mắt bấy lâu nay.
Nghe nói thời điểm Nam Quốc thay đổi người kế vị, Mặt Trăng sẽ nuốt Mặt Trời, linh khí bảo vệ Nam Quốc sẽ suy yếu bảy, tám phần, đó là thời điểm vô cùng thích hợp để Yêu Vương dẫn binh công thành.
Vì muốn kế hoạch thuận lợi hơn, Yêu Vương không từ thủ đoạn bức ép thế tử tộc Linh Hồ, chỉ vì hắn có dung mạo điên đảo chúng sinh nên Yêu Vương bắt hắn phải cải trang thành nữ nhân để câu dẫn thái tử Bích Lạc, khiến y trầm mê nữ sắc, nhân cơ hội đoạt mạng y. Viễn cảnh Nam Quốc khi ấy liền rơi vào cảnh điêu linh, hoang tàn. Yêu Giới một lần nữa sẽ càn quét nhân gian.
Hồ ly hắn chung quy là vì sự an nguy của tộc nhân mà phải liều mạng đáp ứng điều kiện của Yêu Vương.
Nhưng hắn cương quyết từ chối đóng giả nữ nhân, trước khi rời đi hắn từng kiêu ngạo nói rằng sẽ nhanh chóng bứt cái đầu của thái tử Nam Quốc xuống.
Yêu Vương thấy thể liền cười càn rỡ, không quên nhắc nhở hắn:" Bổn vương cho ngươi nhiều nhất là nửa năm, sau nửa năm chính là lễ đăng cơ của tân vương Nam Quốc. Nếu đến lúc đấy ngươi vẫn chưa giết được thái tử thì bổn vương sẽ dùng xác của tộc nhân ngươi, làm lót trải đường dẫn vào Nam Quốc."
Hồ ly nghiến răng rời đi.
Sở dĩ hắn mạnh miệng như vậy, bởi vì hắn xem đám người trừ yêu cùng Yêu Vương chẳng bên nào tốt đẹp.
Bên nào tồn, bên nào vong cũng không quan trọng bằng tộc nhân của hắn.
Nhưng mà hắn hàng vạn lần không nghĩ đến, bản thân hắn chưa kịp động vào một sợi tóc của thái tử thì đã bị ám vệ của y bắt trói ngon lành.
Mặc dù y biết thừa hắn là yêu quái nhưng y tuyệt nhiên không dùng trọng hình với hắn. Nói đúng hơn là y đem hắn đối xử rất tốt. Một điều vô tưởng mà hắn không lường trước được.
Suốt hai tháng qua hắn ở bên cạnh y, cùng ăn, cùng ngủ. Dĩ nhiên là hắn phải canh cho y ngủ. Những lúc như vậy hắn không ít lần ra tay tàn độc với y, nhưng kết cục vẫn bị y phát giác.
Thay vì có thể trực tiếp đoạt mạng hắn thì y lại nhẹ nhàng bảo hắn:" Yêu lực hiện tại của ngươi không cao, nếu để người ngoài biết được ngươi dùng thứ yêu lực mèo cào này hành thích ta, chẳng phải sẽ khiến bọn họ cười rụng răng sao?"
Hắn không nói gì.
Y tiếp tục:" Hay ngày mai ta sẽ dạy ngươi vài chiêu, giúp ngươi cải thiện yêu lực của bản thân. Ngoài đình chỗ ta hay ngồi hóng gió có cái hồ sen ấy. Nơi đó đặc biệt có nhiều linh khí. Ta thấy để ngươi luyện công ở đó là hợp lý nhất."
Hắn nghe nhầm rồi chăng? Hoặc là tên thái tử kia bị điên đi.
****
Bẵng đi một thời gian, yêu lực trong người hồ ly được cải thiện đáng kể. Hiện tại hắn có thể đánh một trận ngang hàng cùng với Bích Lạc. Nhưng đó chỉ là đấu luyện, còn nói đến việc giết Bích Lạc thì lại là vấn đề khá nan giải...
Thời hạn nửa năm đã gần hết. Hồ ly nôn nóng đến độ đứng ngồi không yên. Cũng nhờ ở lại nơi này, hắn mới biết đến một chuyện, trước kỳ đăng cơ chính là hôn sự của thái tử Bích Lạc.
Mắt thấy Nam Quốc đang rục rịch chuẩn bị lễ vật cho ngày vui của y. Hồ ly bỗng nảy ra một kế hoạch.
Đêm diễn ra lễ hợp phòng, hắn bí mật lẻn vào tẩm cung của Bích Lạc, nhưng ngoài dự đoán của hắn, Bích Lạc vậy mà bỏ mặc tân nương một mình trong phòng. Còn y thì biến đi đâu mất tăm.
Hồ ly nghĩ ngợi một lúc, sau đó chạy đến bên hồ thanh liên, quả nhiên hắn tìm thấy y.
Giữa đêm trăng sáng rực, y đứng nghiêng dưới mái đình. Lễ phục tinh tế, dung mạo tuấn mỹ hệt như lần đầu mà hắn gặp y.
Hồ ly âm thầm thăm dò, phát hiện ám vệ luôn theo sát Bích Lạc không có ở đây. Nói cách khác, đêm nay rất thích hợp để lấy mạng y.
Hồ ly nắm chặt thanh loan đao bên hông, Bích Lạc bất ngờ xoay đầu qua nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh rực rỡ, y trầm giọng nói:" Ta không yêu nàng."
Hồ ly sững sờ nhìn y, đối với tình cảnh hiện tại, hắn chưa biết nên phản ứng như thế nào.
Y nói tiếp, ngữ điệu có chút bất đắc dĩ:" Nàng là công chúa được cử đến cầu thân cùng ta. Nhưng lần đầu gặp nàng, hai ta đều cảm nhận được trong mắt đối phương không hề có nhau."
Hồ ly chất vấn:" Ngươi không yêu nàng, vậy ngươi còn cưới nàng làm gì?"
Bích Lạc cười nhạt:" Quốc gia nhỏ bé của nàng vốn dĩ không thể chống đỡ sự tàn phá của Yêu Vương. Cuối cùng dùng cách liên hôn để nương nhờ sức mạnh." Y hướng hắn, dịu giọng nói:" Thương Uyên, ta không phải là cưới nàng, ta đang giúp nàng làm tròn bổn phận của một công chúa. Sau này đợi thời điểm thích hợp, ta sẽ thả nàng đi. Tuyệt đối không vướng bận nàng. Cũng không để thanh xuân của nàng bị chôn vùi một cách vô ích."
Hồ ly thầm hỏi: Vậy còn y thì sao?
Như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, y thở dài, nói:" Ta sống đến từng này tuổi vẫn luôn canh cánh trong lòng về vận mệnh của thế gian. Sẽ ra sao nếu xung đột giữa Yêu quái và con người không có hồi kết? Sẽ ra sao nếu một ngày Nam Quốc thực sự lụi tàn, trừ yêu sư vĩnh viễn biến mất? Ta vẫn luôn tự hỏi nhưng chưa từng có câu trả lời."
Y bỗng cười khẽ khàng, hồ ly hơi nghiêng mặt, vừa vặn đón lấy cái nhìn dịu dàng của y.
"Cho đến khi ta tìm thấy ngươi, mọi câu trả lời đều được giải đáp."
Hồ ly đưa tay nắm lấy ngực, hắn đứng im nín thở, cảm thấy khó tin.
Y nói yêu quái không ác, kẻ đứng đầu thao túng bọn chúng làm điều xấu mới là kẻ ác. Chi bằng tìm một người ưu tú nhất trong Yêu Giới, tâm địa không quá xấu xa, để hắn thay thế vị trí Yêu Vương. Dẫn dắt Yêu Giới đi đúng hướng, như vậy tương lai sẽ không còn chiến tranh nữa.
Hồ ly nghe được những điều này có chút buồn cười. Y là đang muốn thực hiện mục đích hoang đường đó ư?
Nhưng hắn không phủ nhận, tuy là hoang đường, đổi lại rất hợp ý hắn. Đột nhiên sát khí bên trong hắn tiêu tan hết, thay vào đó là hảo cảm hắn dành cho y.
Hắn lẳng lặng hủy đi loan đao, bước đến ngồi xuống bên cạnh vị thái tử nọ.
Đêm hôm đó, ngoài mong đợi, Bích Lạc cùng hắn ở bên hồ thanh liên mà trò chuyện.
Hai người họ trò chuyện rất lâu, giống như đã nói hết những chuyện trên trời dưới biển. Giống như đôi bên cuối cùng cũng tìm được một người hiểu thấu lòng mình.
****
Hồ ly không giết Bích Lạc.
Sau đêm thành hôn của Bích Lạc, hắn âm thầm rời khỏi Nam Quốc. Hắn muốn tự mình cứu lấy tộc nhân, hắn không muốn ra tay giết người có ích. Đặc biệt người ấy lại là Bích Lạc.
Nhưng khi hắn về đến Yêu Giới, liền phát hiện Yêu Vương đã sớm dẫn binh công thành. Hồ ly hoảng loạn truy lùng tin tức của tộc nhân, cuối cùng hắn được biết tộc nhân đã được người của Nam Quốc ra tay cứu thoát, hiện đang an toàn ở Linh Hồ.
Cấp dưới của hắn còn báo cho hắn một tin, lần đó dẫn trừ yêu sư đến đập tan lao ngục chính là thái tử Bích Lạc. Sau khi đánh nhau một trận với Yêu Vương, thái tử cũng đưa được tộc nhân của Linh Hồ ra ngoài. Chỉ có điều, bản thân thái tử cũng bị thương không nhẹ.
Khi đã tận mắt nhìn thấy tộc nhân bình an vô sự. Hồ ly lập tức quay trở lại Nam Quốc.
Đến nơi, chào đón hắn lại là một trận mưa máu hãi hùng. Xác chết chất cao như núi, biến dạng đến nổi khó lòng nhận ra đâu là quân yêu giới hay là quân Nam Quốc.
Mà lúc này hắn nghe tin Yêu Vương đã đánh vào tận hoàng cung. Hắn không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức chạy vào ứng cứu.
Một đường máu dài dẫn tới chánh điện. Trước mắt hồ ly là khung cảnh đổ nát của một nửa hoàng cung Nam Quốc. Nơi này giống như vừa trải qua một trận đại chiến khốc liệt, sau đó mọi thứ kết thúc, liền yên ắng một cách đáng sợ. Hắn rủ mi mắt, lại nhìn thấy trâm ngọc xanh mà Bích Lạc vẫn thường cài trên đầu. Hắn cúi người cẩn thận nhặt lên, chiếc trâm đã gãy làm đôi, trên bề mặt còn dính những giọt máu tươi. Vừa ngửi qua, nhận ra máu là của Bích Lạc, nghĩ đến bản thân y đang bị thương nặng, còn phải giao chiến cùng Yêu Vương. Một nổi sợ vô hình dường như đang bóp nghẹt trái tim trong lồng ngực hắn, hắn bỗng tức giận đến nổi bộc phát yêu lực cực đại của bản thân.
Đám yêu quái phát hiện điều bất thường liền kéo đến vị trí của Hồ ly. Bọn chúng chưa kịp nhận ra hồ ly là bạn hay địch đã bị hắn một chưởng đập tan thành tro bụi.
Hắn điên cuồng lật tìm trong đống đổ nát. Vừa tìm vừa hy vọng Bích Lạc vẫn còn sống.
"Tộc nhân của ta được ngươi cứu rồi, ngươi tốt nhất đừng có chết trước khi ta tìm thấy ngươi!"
Hắn gào lên, lại giải phóng một nguồn yêu lực khác, mạnh mẽ lan rộng ra khắp Nam Quốc, nhằm tìm kiếm Bích Lạc.
Trong lúc hắn vẫn đang miệt mài tìm kiếm thì phía sau lưng hắn chợt vang lên tiếng động nhẹ.
Hắn quay đầu, đập vào mắt chính là bộ dạng tàn tạ của Bích Lạc.
Y khó nhọc dựa người bên gốc cây cổ thụ, bởi vì mới đánh một trận sống chết với Yêu Vương mà y suýt nữa đi gặp Mạnh Bà thật.
Tóc đen không có vật giữ liền xõa dài trên ngực y, sắc mặt y trắng bệch tựa như không còn sinh khí. Lễ phục tinh tế chưa kịp thay xuống, giờ đây rách nát đến độ chẳng còn hình thù. Máu nóng trên người y theo những vết thương lớn mà chảy từng dòng, hòa lẫn vào sắc huyết của lễ phục.
Nhìn thấy y, hắn run lên một lúc lâu, trong lòng sợ hãi. Bảo sao hắn tìm y lâu như vậy mà lại không phát hiện ra y đang ở ngay sau lưng hắn. Trông y hiện tại không khác gì xác chết, hơi thở cũng yếu ớt đến nổi khó mà nhận ra.
Bích Lạc vốn định mở miệng gọi hồ ly, cơ mà y đau quá, khắp người chỗ nào cũng đau. Mỗi lần y hít thở liền giống như bị kiếm cứa qua. Nhưng lúc y nâng mí mắt lên nhìn lại bị bộ dạng của Hồ ly làm cho sững sờ.
Hắn nửa quỳ bên cạnh Bích Lạc, trong đáy mắt hiện lên sắc đỏ mơ hồ, hắn đem gương mặt của y bưng lên, dứt khoát hôn xuống. Hắn liều mạng đem tất cả pháp lực tồn tại trong cơ thể hắn truyền hết cho Bích Lạc, muốn y nhanh chóng hồi phục. Chỉ là hắn hôn một hồi lâu, vẫn không thấy phía y có động tĩnh gì.
Lúc hắn buông ra nhìn, lại bị người nọ nhanh tay túm lấy, chính xác hôn lên môi hắn một cái.
Hồ ly giật mình, y bên này cười nói:" Không ngờ cáo con lại chủ động như vậy nha. Mặc dù ta rất vui nhưng ngươi không cần dùng nhiều sức như vậy, bản thân vô tình sẽ bị thương. Ta đương nhiên sẽ rất đau lòng."
"..."
Đối với mấy lời ám muội này của y, hồ ly sớm đã quen, cũng không vì thế mà ghét bỏ.
Hồ ly gấp gáp nói:" Rốt cuộc vừa rồi là ngươi bị làm sao?"
Bích Lạc nói:" Đánh nhau hăng quá, lỡ tiêu hao năng lượng quá đà, chỉ là ngồi đây nghỉ ngơi một chút. Cáo con, ngươi đừng lo."
Hắn vậy mà lại nổi giận, hệt như đang xù lông, hắn túm lấy cổ áo đã rách tươm của Bích Lạc, gào lên:" Trước lúc ta rời đi ngươi rõ ràng một thân lành lặn, hiện tại bị thương đến nông nổi này. Ngươi nói ta có thể không lo sao? Ta không lo kiểu gì? Ngươi bớt điềm tĩnh như vậy có được không?"
Thái Tử Nam Quốc là người mạnh như thế nào? Nếu không phải y trước đó bị trọng thương, sau đó một mình chống đỡ cuộc tấn công của toàn bộ lực lượng Yêu Giới, thì bây giờ y có lâm vào tình trạng sống dở chết dở như thế này không? Hắn đã sợ hãi đến tột cùng, hắn sợ chậm một chút nữa thôi, hắn sẽ vĩnh viễn mất đi Bích Lạc.
Bích Lạc nhẹ thở dài, y vươn hai cánh tay kéo hắn ôm vào trong ngực, nói:" Cáo con, cảm ơn ngươi vì đã quay trở lại."
Hồ ly ngây người. Cơn giận của hắn lại một lần nữa tiêu tan không dấu vết.
Bích Lạc cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt ôn nhu nhưng không kém phần rực rỡ, y biết hắn trong đêm lặng lẽ rời đi, nhưng y không ngăn cản hắn, mặc dù trong thâm tâm y vạn lần không muốn rời xa hắn. Trước lúc cuộc chiến kết thúc, y cứ ngỡ sẽ khó mà gặp lại hắn, nào ngờ... Hiện tại thật khiến y hạnh phúc.
Y lại nói:" Yêu Vương chết rồi, Yêu Giới cũng không thể một ngày không có chủ. Cáo con à, ngươi có nguyện ý trở thành Yêu Vương không?"
Hồ ly vùi mặt thật sâu vào lồng ngực y, hắn cũng không rõ cảm xúc bây giờ là gì, chỉ cảm thấy được ở bên cạnh Bích Lạc, cảm nhận được hơi ấm cùng sự dịu dàng của y, hắn như tìm được nơi an lành nhất trên thế gian này.
Vĩnh viễn không muốn lìa xa.
Mãi một lúc sau hồ ly mới chậm rãi lên tiếng:" Điện hạ muốn ta làm Yêu Vương, ta dĩ nhiên muốn làm Yêu Vương. Sau này điện hạ cũng đừng gọi ta là cáo con, mà hãy gọi ta là Thương Uyên đi."
Bích Lạc nhẹ vuốt mái tóc của hắn, trầm giọng nói:" Ngươi có biết một khi hồ ly chấp nhận cái tên mà người khác đặt cho, có nghĩa phải lập khế ước một đời một kiếp luôn ở bên cạnh người đó, đến chết mới thôi?"
Thương Uyên mỉm cười, nụ cười khuynh nước khuynh thành khiến cho Bích Lạc thoáng ngẩn ngơ.
Hắn nói:" Dĩ nhiên ta biết, ta thực sự muốn một đời một kiếp ở bên điện hạ."
Vòng tay của Bích Lạc bỗng siết chặt, ở bên tai hắn y nhẹ giọng nói:" Thương Uyên, tất cả tình yêu của đời này ta đều dành trọn cho một người, nguyện ý dùng tất cả sự cố gắng trong đời để yêu ngươi. Thương Uyên, gả cho ta nhé!"
"Được."
Hoàn~
Lời kết của tác giả: Đây là tác phẩm đầu tiên mình viết về đam mỹ. Bích Lạc và Thương Uyên, chúc hai người luôn hạnh phúc.
Cảm ơn bạn đọc rất nhiều❤