Ta là mây, chàng là biển trông thật gần nhau nhưng lại xa nhau vạn dặm trông như 1 nhưng lại không thể ở bên ...
= = = = = = = = = = = = = = = = = = =
Chàng là thái tử của một nước, còn y là tướng quân của mình chàng..
Y vốn không muốn sống trong chốn triều đình náo nhiệt nhưng vì y yêu chàng nên bất chấp cả tính mạng…
Y bất chấp hy sinh vì để chiếc ghế của chàng vững chãi, vì thế nên y nguyện ra chiến trường loạn lạc chỉ mong chàng giảm đi một phần âu lo và đổi lấy tiếng cười trên gương mặt chàng…
Vì chàng mà vạn tiễn xuyên tim cũng không ngại gian khổ, không màng tính mạng mình đứng bên bờ vực của sự sống chết.
Chỉ vì trái tim và tâm hồn này y đã trao cho người đó…
Bao ngày đêm đi trên chiến trường chiếm đóng và canh giữ quốc gia..cuối cùng y cũng oanh liệt chiến thắng, oai phong đem thành tích về khoe với chàng.
“Loạn lạc xuyên không gian dấy lên bao khói lửa”
Nhờ có công sức của y…
Giờ đây, chàng đã là đế vương và đương nhiên dưới trướng là y..
Đêm xuống, y cùng chàng uống cạn chén rượu ấm lạnh nhưng cả y và chàng không biết đây là lần cuối cùng chàng và y được ở cạnh nhau để uống chén rượu tình này…
Đến khi chàng có quyền thế trong tay, chàng dần quên đi lời thề ước ban đầu…và lãng quên y.
Vào một lần chàng đi ngao du, ngoảng mặt đi chàng rước về một người con gái, rất lâu sau đó chàng lập người phụ nữ đó thành đế hậu…chàng sủng ái cô gái như là bảo bối trong tay, chàng nâng niu như sợ rớt sẽ vỡ, quan tâm mình nàng ta…chàng đã hoàn toàn quên mất sự hiện diện của y.
Chàng đã quên! Rằng có một người luôn đi theo đi sau bảo vệ, che chắn hàng ngàn mũi tên, đau đến thấu tâm xương nhưng có đã khi nào người đó đã thốt ra lời thở than với chàng mà chỉ mang niềm vui đến cho chàng. Công sức của y, chàng có bao giờ nhớ…mà chính y cũng xem đây là tự nguyện. Trái tim y đau đớn nhưng cũng chẳng thể làm gì…
Dù biết là chàng đã quên, cũng biết chàng đã yêu người khác đã không còn có hình bóng y trong mắt, thế nhưng cho đến cùng y vẫn lựa chọn ở lại thay vì bỏ đi.
Nhưng y cũng chẳng phải người có trái tim sắt đá, hằng đêm y trằn trọc, u uất không tan, u sầu không giải chỉ mãi lẳng lặng cố nén lại sự nhung nhớ, hối hận của bản thân.
Y rất muốn chạm đến gương mặt mỹ lệ đó của chàng dù là một lần nhưng y sợ chỉ vì 1 lần sơ suất, cả đời phải hối hận.
Vì sợ chàng giận, y cố gắng hết mình để làm tròn bổn phận dưới trướng của chàng.
Thế nhưng, người tính vẫn không bằng trời tính
Vì quá yêu chàng, y cảm thấy bản thân không chịu nổi và rồi y mất kiểm soát đã làm người chàng yêu bị thương…
Chỉ vì một lần sai lầm, y đã khiến cho chàng tức giận.
Ngày đó chàng đã vô cùng tức giận, mắng y thậm tệ, chửi rủa y đủ kiểu, chàng hành hạ y đến nỗi thương tích đầy mình…
Chàng nói: “Ta chưa hề nói là yêu ngươi..”
Y nghe được câu này…tim y đau, y vốn không khóc nhưng lần đầu y khóc cũng là lần cuối y đau..
Vì người mà vạn tiễn xuyên tim...
Chẳng bằng một câu nói khiến tâm ta chết lặng...
Vạn dặm hồng trang vì người bảo vệ..
Người lại vì một người mà bỏ rơ ta...
Bậc đế vương ấy thấy y khóc vì trước đây chàng chẳng thấy y khóc bao giờ, nhưng bây giờ đây, chàng thấy y khóc, trong lòng cảm thấy thương xót và khó chịu vô cùng…
Chàng không chịu được sự khó chịu trong lòng..
Kề kiếm trước ngực y chỉ định dọa dẫm.
Nhưng chàng không ngờ, khi chàng đưa tay cầm kiếm vẫn nhắm thẳng vào tim y, vị đế vương không lường trước được việc cứ nghĩ y không dám tự kết liễu chính mình nhưng ngờ đâu.. tay y dứt khoát cầm cả lưỡi kiếm một phát nhắm thẳng vào tâm, không chần chừ đâm thẳng vào tim…
Máu chảy từ tay từ tim, nhưng y không đau, bởi nỗi đau thấu tim y cũng trải qua rồi, 1 vết kiếm này thì đáng là gì, chỉ là đâm vỏ bọc bên ngoài thôi, nhưng y đau là vì trong trái tim chàng, y chẳng là gì cả, y phát hiện chàng chỉ coi y là người hầu kẻ hầu hạ không hơn không kém.
Y cố mỉm cười, khoé môi kéo dài, lộ ra cả hàng răng trắng, đẹp như bức tranh, diễm lệ đến khó tả
Y cười mà sao trông u ám đến người bên cạnh nhìn cũng thấy khó chịu trong tim đến thế, ngay cả bậc đế vương ấy cũng không thể ngờ, chỉ đứng ngây ra như phỗng bởi trước đây y chưa từng cười như thế cả!
Bậc đế vương lúc này đứng ngây suốt hành giờ, khi chàng hoàn hồn, tay cứ run run, không thể tin được y đâm thật…, trái tim người bây giờ lại thấy nhói lòng, trái tim cứ như siết thắt lại nhưng chẳng thể thốt ra điều gì…
Y chẳng thể nói nổi điều gì, có lẽ người y yêu đã chết từ lâu rồi… Y buồn, y cúi mặt nhưng chân vẫn quỳ..
Người thì quỳ, người thì đứng.
Một người thì tâm đã lạnh, Một người thì tâm cứ thổn thức đau đớn
Nhạc tàn,
Người cũng tàn…..
Đến cuối cùng, Y cũng đã bỏ hết những lưu luyến khi y còn sống để nhìn người y yêu lần cuối…rồi y đã nằm xuống ngay chính ngôi đình năm đó….
Kiếm vẫn còn đó…
Cây kiếm này cũng là cây kiếm y từng tặng chàng…
Thể xác của y cũng ở đấy
Nhưng tâm người đâu rồi.
Y đi rồi… nhưng đáng buồn thay chàng mới biết được sự hiện diện của y trong suốt thời gian qua cũng đã muộn rồi.. chàng ôm xác y đau lòng nhớ ra y từng hẹn chàng chiến thắng quay về sẽ cưới y làm thê tử, cùng y ngồi trước sân đình ngắm hồng mai nở đầy sân tuyết.
Y đợi chàng đã bốn năm, trong bốn năm đó y luôn ở bên chàng…Mỗi năm hồng mai nở đầy tuyết y thường ngồi trước sân đình ngắm hoa chờ chàng ngắm nhìn y một lần…
…nhưng cơ hội đó đã bị chính tay chàng bỏ đi một cách thờ ơ…thời y còn sống đã quá thảm…
“Năm năm sau chàng trở về, giai nhân cạnh chàng không phải ta.”
Tâm ta đã chết, chàng nói:" Kiếp này ta nợ y, ta không thể thiếu nàng ấy, nàng ấy cũng không thể thiếu ta. còn y... hẹn kiếp sau sẽ trả."
Sinh tử luân hồi, hỏi thật sự có kiếp sau?
“Hóa ra chàng chưa hề yêu ta.
Hóa ra chỉ là ta đơn phương.
Hóa ra là do ta ngu ngốc
Hóa ra chỉ là mộng phù du…”.
Y yêu chàng, y sẵn sàng trao cho chàng cả mạng sống nhưng thứ chàng cho y là một lời hứa chưa thành…nhưng dù có muốn hoàn thành thì chàng cũng chẳng có cơ hội nữa…
Cuối cùng, chàng cũng biết hối hận…nhưng y đâu rồi…
“Ta là mây, chàng là biển trông thật gần nhau nhưng lại xa nhau vạn dặm trông như 1 nhưng lại không thể ở bên …”
Người ta thường thấy rằng, có một vị đế vương tối nào cũng ra mộ mà quỳ…quỳ trước mộ của một ai đó…người trong mộ hình như có tên là Khang Dụ, là vị tướng quân oai phong, một thời cống hiến cho đất nước…
Người ta cứ tưởng vị đế vương này là thương yêu những vị tướng quân tài giỏi qua đời mà đau buồn hóa quỷ nhưng không ai biết rằng câu chuyện thật của nó..
= = = = = = =
#Doan
Tên tg: Dạ Nguyệt
Tên đoản: Kết thúc cuộc tình của đôi ta 😥
Thể loại: Đam Mỹ, Ngược, Đoản.
Cre: Mạn Châu Sa Hoa (Phượng Doanh Kì)