Người ta nói. Khi yêu dễ lụy nhất là người con gái như thật ra thì đúng như vậy.
Cô và hắn yêu nhau nhiều lắm nhưng nếu không có sự xuất hiện của cô gái kia chắc hẳn hai người cũng sẽ đi đến cái kết đẹp.
“Chia tay đi!” Hắn nhẹ nhàng bấm điện thoại và nhắn tin cho cô.
” Em đang bệnh mà anh không hỏi thăm còn đùa kiểu đó sao?” Cô mệt mỏi không muốn nhìn điện thoại trả lời. Cô sốt nóng từ hôm qua tới giờ
” Anh không đùa. Anh cảm thấy mình không xứng đáng với em. Mình dừng lại đi em à!” Tin nhắn lại từ hắn đến.
Nhục nhất của một người đàn ông là tán tỉnh người ta hoặc nói lời chia tay mà không dám nói trước mặt.
” Lại chuyện gì nữa đây. Anh bị gì vậy? Cái gì mà không xứng đáng?” Cô tuy mệt mỏi nhưng pha vào đó là một chúc tức giận khi thấy hắn nói vậy.
” Vậy nha! Xin lỗi em.” Hắn không nói gì thêm sau đó cô có nhắn bao nhiêu tin gọi bao nhiêu cuộc hắn đều im lặng và không nghe máy.
Cô cứ nghĩ là hắn đùa cô nên cũng chẳng mảy may để ý đến mà nhắm mắt ngủ tới sáng. Cơn sốt lúc sáng đã làm cô mệt mỏi lắm rồi.
Hai ngày sau đó hắn vẫn im lặng như vậy. Cô tuy rất muốn nhắn tin cho hắn nhưng lại nghĩ rằng mình đang giận thì việc gì phải nhắn tin. Phải đợi lão xin lỗi mới chịu.
Tới giờ tang ca rồi. Cô cùng một vài người đồng nghiệp đi xuống phòng ăn để gọi món. Vì là công ty lớn nên có phòng ăn là chuyện bình thường.
Thú thật thì cô cũng vui vẻ gì. Cô không nghĩ là hắn đã chia tay cô thiệt. Chỉ nghĩ rằng hai người chỉ đang cãi nhau rồi hờn giận vu vơ thôi. Mà mỗi lần cãi nhau thì cô chả vui vẻ gì mặt mày ủ rũ như người mất hồn vậy. Cộng với việc cô cảm sốt chưa khỏi nên nhìn cô rất chán đời
Trong lúc đợi món ăn thì cô nghịch điện thoại của mình. Nói thẳng ra là lướt facebook xem có gì hot hay không?
Nhưng đập vào mắt cô là một chuyện làm cô rất sốc. Người yêu cô đã đăng tải một ảnh hắn cùng một cô gái lạ đi chơi cùng nhau rất tình tứ với dòng trạng thái ” Gặp nhau là một chuyện. Đi được cùng nhau hay không mới là một đời.” Nhìn nụ cười của hắn trong ảnh đó rất hạnh phúc.
Là vì cô ta sao? Hắn bỏ cô để đến với cô ta sao?
Cái gì mà không xứng đáng. Cái gì mà không hợp. Tất cả chỉ là ngụy biện để hắn cắm sừng cô.
Cô liền nhấc máy gọi cho hắn để hỏi cho ra nhẽ. Nhưng đáp lại cô là những tiếng tút dài. Nhắn tin thì chỉ nhận lại hai chữ “Đã xem”. Vài tin sau đó thì hắn đã chặn cô hoàn toàn và chẳng cho cô một lời giải thích nào.
Sao lại như thế chứ. Vì sự xuất hiện của cô gái kia? Từ bao giờ? Cô tệ đến mức để hắn phải đi kiếm người khác hay sao?
1 giọt 2 giọt nước mắt cô rơi xuống. Các đồng nghiệp ngồi bên cạnh thấy vậy liền hổn hốt nhào tới hỏi sự tình và vỗ về.
Những ngày sau đó cô tiều tụy vô cùng. Đúng là chẳng có cái sợ nào bằng cái thất tình mà. Hai ngày liên tiếp cô không tới công ty làm. Chỉ ru rú trong nhà ngồi một góc mà khóc. Trông cô rất tội nghiệp.
Vài tháng sau. Lúc này cô đã ổn hơn. Đã không còn nhớ thương hắn nhiều nữa. Nhưng cô không thể nào quên được. Rung động đầu đời mà làm sao mà dễ lãng quên như thế chứ? Dù sao hai người cũng đã ở bên nhau một thời gian dài.
Và rồi người mới cũng đã xuất hiện. Tạm xưng hô là anh. Từ lúc cô bị phản bội tới giờ cô đều giữ cái suy nghĩ rằng đàn ông chẳng một ai là tốt. Đều là những tên khốn nạn và giả tạo bên ngoài. Anh trai cô đã từng nói với cô: “Chẳng có ai yêu em bằng chính bản thân em đâu. Nên hãy tỉnh táo và quyết đoán.” Giờ thì cô đã thấy câu nói đó vô cùng đúng.
– Hôm nay em rảnh không? Tan ca đi ăn với anh nha!Anh có ý ngỏ lời với cô. Không hiểu sao từ lúc được duyệt hồ sơ nhận việc và bước chân vào làm thì anh đã để ý cô và có một cái gì đó gọi là cần được bảo vệ.
– Em bận! Xin lỗi anh.
Cô từ chối thằng thừng khuôn mặt chả có chút gì gọi là áy náy bản thân cả. Cô bỏ đi để lại anh hụt hẫn đứng đó.
Nhiều ngày sau đó anh vẫn cứ như vậy. Vẫn cố gắn tiếp cận và theo đuổi cô. Cuối cùng cũng đã có kết quả. Cô đã đồng ý đi ăn với anh. Nhưng chỉ với tư cách là đồng nghiệp với nhau.
– Cảm ơn em nha!
Anh nói khuôn mặt vui vẻ như vớ được vàng. Hai người bước vào một nhà hàng bình dân gọi món
– Tại sao lại cảm ơn em!Cô khó hiểu hỏi. Được cô đồng ý đi ăn thôi mà anh lại vui như vậy sao?
– Thì anh mời em nhiều lần rồi mà lần nào em cũng từ chối. Hôm nay khác biệt nên anh hơi vui.
Cô không nói gì chỉ cười nhẹ rồi hai người cùng nhau dùng bữa trong không khí ngượng ngùng.
Tối hôm đó anh chả biết lấy đâu ra can đảm để mà nhắn tin với cô. Anh sợ nếu mà cô không trả lời chắc có lẽ quê chết mất.
Ting ting..”Em chuẩn bị đi ngủ. Có gì sao?“
Tin nhắn phản hồi từ cô. Lúc này anh vui như vớ được vàng vậy.
Anh và cô quen khi vừa lên 5 anh nói anh yêu cô và tỏ tình cô khi vừa tròn 20 tuổi, anh và cô lấy nhau khi 25 tuổi nhưng hôn nhân chỉ hạnh phúc được 2 năm thì anh bắt đầu thay đổi.
– Alo, tối nay anh có thể về sớm không?
Anh nghe cô nói muốn mình về sớm thì bực bội cáo gắt nói.
– Hôm nay anh bận không về được.
Nói xong anh liền cút máy để cô phải sững sờ nhìn cái điện thoại của mình mà nước mắt rơi ướt cả chiếc váy cô đang mặc, anh 1 tháng nay luôn lạnh nhạt với cô thì cô cũng biết anh đã không còn yêu cô nữa nhưng cô vẫn cố chấp ở bên anh.
– Anh đã về.
Anh đi suốt 1 tháng mới về cô vui vẻ ra đón anh thì cô bàn hoàng khi nhìn thấy cô gái đi bên cạnh anh là chị gái của mình 2 người đang tay trong tay đứng trước mặt mình cô nhìn 2 người họ rung rẩy hỏi.
– 2 người …..
Anh nhìn cô đầy lạnh lùng sau đó lại nhìn sang chị gái cô cất giọng đầy tàn nhẫn nói.
– Tôi muốn Lan Nhi sẽ là vợ tôi còn cô thì làm người hầu cho cô ấy.
Anh nói xong thì cùng chị cô vào nhà không thèm quan tâm đến sự hiện diện của cô, nước mắt thất vọng, đau thương, của cô khiến người làm trong biệt thự phải đau đớn thương xót cho cô.