Trước khi tôi đến núi Trường Bạch đã quen biết tác giả này, tôi lấy thân phận Quan Căn đã quen biết được rất nhiều thành phần trí thức. Tác giả này là bạn của biên tập trong nhà xuất bản tôi biết. Tôi quyết định tâm sự với anh ta là do tôi biết rất rõ, chuyến đi này của tôi quá phiêu lưu, nếu tôi chết ở núi Trường Bạch thì có một số việc sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi không ai biết đến.
Chuyện trải qua oanh oanh liệt liệt như vậy, mà trí nhớ của Tiểu Ca chẳng ra làm sao, nếu tôi chết đi thì khổ cực nhiều năm cũng uổng công. Loại kết quả này, tôi đã thử thuyết phục bản thân rất lâu mà vẫn không thể tiếp nhận được. Vì thế cuối cùng tôi cũng mong rằng có một số việc có thể được lưu truyền lại.
Khi đó tôi có rất nhiều chuyện cần làm, cửa hàng ở Tây Linh cần kiểm kê lại hàng hoá trong kho, nếu không bán được cũng không thể cứ đắp đống như thế. Tôi đã tìm người bạn ở Bắc Kinh giúp bảo quản, nhưng những thứ vụn vặt lại khó xử lý.
Kho chứa minh khí cũng không bình thường, không nói nhưng điều kiện cơ bản như nhiệt độ thấp ổn định, có vài thứ thật không thể trưng ra lộ liễu. Tôi lấy danh nghĩa chứa tranh triển lãm để thuê nhà kho, bên trong ngoại trừ vài bức tranh phỏng chế để che đậy thì còn rất nhiều đồng hồ cổ kiểu Tây Dương, mấy thứ này chất đống trong kho hàng, mấy món minh khí nhỏ thì được bọc cẩn thận bằng bọt biển, giấu vào giữa hai lớp của đồng hồ. Ngoài ra các loại ngăn tủ để che chắn, ở đây mấy cái, ở kia mấy cái, thời gian mấy thứ đồ cổ này ở đây không khác nhau mấy. Tôi lại không thể làm thành mục lục, chỉ có thể dựa vào trí nhớ, thực là đáng ghét.
Bản thân tôi rất thích những thứ này, tôi thường xuyên đặt chuông dây cót cùng một lượt, ở đây có chừng mấy nghìn cái, bạn nghe thấy thanh âm kim giây dịch chuyển cùng lúc, ngàn vạn âm thanh tíc tắc giống như những hạt mưa rơi trên nóc lều. Cả thế giới đều là âm thanh, lại giống như chẳng còn âm thanh gì nữa. Trong một thời gian dài, tôi chỉ có thể ngủ nhờ vào âm thanh đó.
Tôi đã nhìn thấy tác gia đó ở trong kho hàng, anh ta hẳn là đã sớm biết tôi làm cái gì, khi thấy những cái dồng hồ Tây Dương này, vẻ mặt anh ta có vẻ như không thể tin nổi.
Tôi nhìn anh ta, anh ta rất lúng túng, tôi biết thực sự thì bảo anh ta tới là ý của biên tập, người biên tập kia biết ở chỗ tôi có rất nhiều chuyện cũ.
“Anh muốn biết cái gì?” Tôi ngồi xuống hỏi anh ta, tôi biết mình muốn nói gì, nhưng tôi thực sự không thể nói tất cả cho anh ta biết.
Anh ta nhìn tôi, rất căng thẳng, nhưng lòng hiếu kỳ lại càng nhiều. “Tôi nghe nói anh biết một người, người đó đã sống ở Nepal một thời gian dài, anh và người đó đã trải qua rất nhiều chuyện, bây giờ anh có thể kể lại chuyện về người anh muốn tìm hay không.”
Tôi gật đầu. Anh ta nói: “Tôi mong rằng anh có thể chọn tôi viết lại câu chuyện này.”