Cuộc trò chuyện vừa rồi đã trì hoãn thời gian ra về gần hai mươi phút, An Tĩnh Duệ đeo túi lên vai rồi thong thả rời khỏi phòng. Khí chất này, ánh mắt này đem theo mấy phần cuốn hút lại nồng đậm cao ngạo. Khiến người khác không cưỡng lại được sức hấp dẫn mà muốn đến gần.
Chỉ là khi nhớ lại quá khứ thân thế của người nọ, ai cũng không khỏi lắc đầu mà lùi bước né ra xa.
Buổi sáng, khí trời mát mẻ, Mộ Thuần Văn vai vác balo bước vào trong lớp. Gần mười phút trước khi vào học, Tần lão sư lại bất ngờ có mặt trước cửa phòng học của nàng. Ngó mắt liên hồi liền tìm thấy Mộ Thuần Văn đang tán gẫu cùng hội bạn bè, Tần lão sư cố nén cơn lửa rạo rực mà gọi nàng ra hỏi chuyện.
Mộ Thuần Văn hít thở không thông, nhìn thấy Tần Diệp liền nhíu mày, nàng cảm nhận được có cái gì đó không tốt lắm. Lúc nàng hoàn toàn đứng đối diện với tổ phó tổ môn toán, đáy mắt Mộ Thuần Văn như dâng đầy tuyệt tâm lẫn chút chán ghét.
"Tần lão sư... thầy gọi em có việc gì?" Ngữ khí của nàng giống như nửa biết, nửa không biết, nhưng ánh mắt hờ hững kia lại triệt để nói lên tất cả.
Tần Diệp hít một hơi khí lạnh, hai mày cau nhẹ mà hạ thấp giọng.
"Sao em lại nghỉ bồi dưỡng ở chỗ tôi?" Câu hỏi mang đầy tia dò xét. Lại giống như đang ám chỉ, cảnh cáo đối phương.
Mộ Thuần Văn bất giác cảm nhận được cỗ khí tức bức người toát ra từ người đàn ông trước mặt, nàng thở hắt, nhanh đáp:
"Em cảm thấy những kiến thức mà lão sư dạy cho em quá quen thuộc, vả lại cách dạy của thầy rất khó hiểu... vậy nên em nghĩ bản thân không thể tiếp tục..." Ánh mắt nàng sáng lên, tùy tiện bày ra vài lý do để tránh câu hỏi này.
Mộ Thuần Văn có ngu mới không
biết rằng mẹ nàng đã ba lần bảy lượt
gửi gắm nàng cho Tần Diệp, mỗi tháng
liền chuyển tiền coi như phí trông nom.
Còn ông ta thì sao? Xem điều đó hiển
nhiên như là một cỗ máy rút tiền mà
bào mòn, một chút ngó ngàng theo lời
dụng tâm của mẹ cũng chẳng có, đơn
giản là muốn để nàng tự học. Mộ
Thuần Văn thật sự không muốn tiếp tục
với người này.
Tần lão sư liên tục ngỏ lời có ý muốn Mộ Thuần Văn quay lại, nhưng con người này vậy mà lại quả quyết, cứng đầu, một từ chối, hai cũng từ chối. Cuối cùng, Tần Diệp đành phải bỏ cuộc khi chuông reo báo hiệu vào học. Nàng may mắn được cứu một mạng, qua loa chào hỏi rồi bước vào phòng học, trở về chỗ ngồi.
Tần Diệp tuy bỏ đi, nhưng sâu trong lòng người đàn ông này rõ ràng đang tính toán, ngàn vạn tức giận càng được đun nấu sôi sục, khiến vị lão sư này muốn áp chuyện riêng vào chuyện chung, tức là muốn bức chết nàng trong học kỳ này.
☑
Thời gian ra chơi sân trường đông đúc, Mộ Thuần Văn lấy một ít tiền dúi vào túi áo khoác rồi đơn độc xuống quầy thực phẩm thuộc khu vực của trường học. Thật ra vì tính khí của nàng có chút thất thường, lại có hơi ít nói nên rất khó tìm được một người hòa hợp.
Đứng trước quầy nước trải dài thành một hàng rộng lớn, hai tay Mộ Thuần Văn đút vào túi áo, ánh mắt trĩu nặng chăm chú quan sát mấy món trước mặt. Rốt cuộc, nàng cũng chỉ chọn lấy một chai nước suối được ủ lạnh.
Không hay không biết, An Tĩnh Duệ đã xuất hiện kế bên nàng từ lúc nào. Chỉ là sau khi người nọ kề cận được vài giây, đầu mũi Mộ Thuần Văn lại mơ hồ cảm nhận được một mùi thảo mộc quen thuộc vô cùng. Nghiêng đầu nhìn sang lại thấy An Tĩnh Duệ đứng kế bên mình, tùy tiện lấy một lon nước ngọt.
Trên môi "anh nàng" học sinh bỗng chốc hiện hữu một nụ cười xinh đẹp.
"An lão sư..." Thanh âm vang lên ngọt ngào như mật dụ ong, thuần khiết lại trong trẻo.
An Tĩnh Duệ nghe có người chào mình, tim bỗng đập mạnh một cái, lúc xoay người nhìn về phía bên phải đã thấy ngay nụ cười rạng rỡ của bạn nhỏ dành cho mình.
"Thì ra là Tiểu Mộ Mộ, chào buổi sáng bạn nhỏ..."
An Tĩnh Duệ cười nhạt, lại không ngờ bản thân rồi sẽ nhận được một ân huệ to lớn đến như vậy.
Mộ Thuần Văn nghiêng đầu, ý cười ngọt ngào vẫn còn đọng lại nơi khóe miệng. Lần này khác lần trước rất nhiều, nàng cảm thấy An lão sư không còn đáng sợ nữa, hiểu lầm được gỡ bỏ khiến khoảng cách càng thêm kéo gần.
"Em là Mộ Thuần Văn, không phải Tiểu Mộ Mộ..."
Khuôn mặt An Tĩnh Duệ giả vờ ngạc nhiên đôi chút, nhưng rồi nhanh như cắt liền khôi phục trạng thái bình thường, cố chấp nói:
"Tôi cảm thấy gọi Tiểu Mộ Mộ lại hay hơn..."
Cô thở hắt, chậm rãi lấy tiền trong túi quần ra để trả cho người thu ngân đang đứng trông quầy. Bàn tay túm được vài tờ tiền lôi ra, lại thấy bản thân hình như chỉ có tiền lớn, không có tiền nhỏ. An Tĩnh Duệ hướng đến thu ngân hỏi lại:
"Cái này... bao nhiêu tiền?"
"Năm tệ."
An Tĩnh Duệ ậm ừ, lại cúi mặt nhìn tờ tiền một trăm tệ trong tay mà não nề, cô cười gượng rồi lại nhìn thu ngân, lại thấy người nọ cũng đang cười cười nhìn cô.
"Một trăm tệ này..." Cô nghẹn lại có chút khó nói.
"Xin lỗi lão sư... lúc nãy Tần lão sư vừa đến đổi hết tiền lẻ rồi... bây giờ không còn đủ để trả lại tiền thừa nữa..."
Thu ngân ái ngại nói.
An Tĩnh Duệ loay hoay một lúc, nhích sang một góc cố lục lọi trong túi của mình, lại không hay không biết Mộ Thuần Văn đã âm thầm thay cô trả tiền nước rồi nhanh chân rời đi trước. Rốt cuộc khi An Tĩnh Duệ trở về lại chẳng thấy bóng dáng bạn nhỏ đâu. Lon nước trên tay bất quá liền không cần nữa, cô định trả lại nó, nhưng thu ngân nhanh miệng:
"Không cần trả lại, cũng không cần trả tiền nữa đâu An lão sư... Bạn nhỏ lúc nãy nói chuyện với cô đã thay cô trả rồi.
An Tĩnh Duệ ngẩn ra một lúc rồi mới gật đầu cảm ơn người đối diện. Cầm lon nước trên tay, người nọ có hơi mông lung rời đi.
Lúc bước khỏi quầy, khóe môi An Tĩnh Duệ cong nhẹ tạo thành nụ cười mờ nhạt.
"Tiểu Mộ Mộ đáng yêu thật đấy..."
Updated 22 Episodes
Comments