Chương 2

Đêm hôm đó, Quang Anh nhận được tin nhắn từ số lạ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📱: Mình đọc xong phần đầu rồi nè.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📱: Có một đoạn rất hay, cậu có muốn nghe không?
Quang Anh nhìn màn hình, hơi ngạc nhiên.
Cậu ta đọc nhanh hơn anh tưởng.
Sau vài giây, anh trả lời.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📱: Nói thử xem.
Không lâu sau, tin nhắn tiếp theo gửi đến.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📱: 'Có những người dù chỉ lướt qua đời ta một khoảnh khắc, nhưng lại để lại dấu ấn vĩnh viễn.'
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📱: Cậu nghĩ sao?
Quang Anh dựa lưng vào ghế, nhìn dòng chữ trên màn hình.
Một ý nghĩa khá đơn giản nhưng sâu sắc.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📱: Không phải ai cũng vậy. Có người đến rồi đi, chẳng để lại gì cả.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📱: Vậy cậu nghĩ…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📱: Mình là kiểu nào?
Quang Anh hơi khựng lại.
Anh mới gặp Duy vài tiếng trước, chưa kịp hiểu rõ con người cậu.
Nhưng cậu ta lại không ngần ngại đặt câu hỏi này.
Anh gõ vài chữ, rồi xóa.
Nghĩ một lúc, anh chỉ nhắn lại vài chữ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📱: Chưa biết.
Duy không nhắn tiếp ngay lập tức.
Vài phút sau, một tin nhắn khác hiện lên.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📱: Vậy sau này nhớ nói cho mình biết nhé.
Quang Anh nhìn màn hình, khóe môi khẽ nhếch lên một chút.
⚡🐑
Từ đó, những tin nhắn giữa họ không chỉ dừng lại ở chuyện sách.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📱: Cậu có thích trà không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📱: Mình thích trà nhài, nhưng có vẻ không hợp khẩu vị của nhiều người.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📱: Cũng được. Trà nhài hơi đắng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📱: Nhưng hậu vị ngọt mà.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📱: Cậu thích ngọt?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📱: Ừ!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📱: Chè, bánh ngọt, cả trà sữa nữa.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📱: Nhưng mà không thích ngọt gắt, chỉ vừa phải thôi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📱: Cậu nhõng nhẽo thật đấy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📱: Ơ, mình đâu có?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📱: Có. Nhắn tin cũng nhõng nhẽo.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📱: Vậy cậu có thấy phiền không?
Quang Anh thoáng dừng lại, rồi gõ từng chữ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📱: Không.
Tin nhắn ấy gửi đi, nhưng chính anh cũng hơi bất ngờ với câu trả lời của mình.
⚡🐑
Những lần hẹn đầu tiên đến tự nhiên như vậy.
Lần đầu tiên gặp lại sau ngày ở tiệm sách cũ, họ hẹn nhau ở thư viện.
Duy ngồi bên cạnh Quang Anh, tay lật từng trang sách, thỉnh thoảng lại huých nhẹ vào tay anh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Này, đoạn này cậu đọc chưa?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hay lắm!
Quang Anh liếc nhìn cậu, rồi lặng lẽ dịch ghế ra một chút.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[tròn mắt]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu tránh xa mình thế?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu nói nhiều quá.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[bĩu môi]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu không thích thì thôi, mình im đây.
Hai phút sau.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Này, nhưng mà…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[thở dài, khẽ cười]
Lần thứ hai, họ đến nhà sách.
Duy hào hứng chạy từ kệ này sang kệ khác, kéo Quang Anh đi theo.
Cậu giơ lên một quyển sách có bìa màu pastel, đôi mắt lấp lánh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu thấy cái này thế nào?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[nhìn qua, bình thản nói]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu chọn đi, không cần hỏi mình.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[chun mũi] (là làm như avt của Duy á)
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng mình muốn nghe ý kiến của cậu.
Quang Anh lắc đầu, nhưng vẫn chậm rãi nhìn lại quyển sách, rồi gật nhẹ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ, cũng được.
Duy cười tít mắt, ôm cuốn sách vào ngực.
Lần thứ ba, họ đến một quán trà nhỏ.
Quán nằm trong một con phố yên tĩnh, bàn ghế gỗ đơn giản, ánh đèn vàng dịu nhẹ.
Duy gọi trà nhài, Quang Anh chọn trà đen.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[chống cằm nhìn anh, đột nhiên hỏi]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu có thường đi chơi với bạn không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[lắc đầu]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không thích.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[chớp mắt]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy sao lại đi với mình?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[nhấp một ngụm trà, chậm rãi đáp]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không biết nữa.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[bật cười, khuấy nhẹ tách trà của mình]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy sau này nếu mình rủ đi nữa, cậu có từ chối không?
Quang Anh không nhìn cậu, chỉ nhấp một ngụm trà khác, giọng trầm nhẹ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Còn tùy.
Duy không giấu được nụ cười.
Họ cứ thế, từng chút một, bước vào cuộc sống của nhau.
Hot

Comments

Di Thiên

Di Thiên

Truyện nào cũng hay...mà hình như em like hơi nhiều:))

2025-02-21

1

𝑻𝒓𝒂𝒏𝒏𝒊𝒆

𝑻𝒓𝒂𝒏𝒏𝒊𝒆

Trời ơi nó hayyy...

2025-06-28

1

Cuộc đời t hận SE 😭😭🤧

Cuộc đời t hận SE 😭😭🤧

ô cái chùa cười kìa ae

2025-06-07

3

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play