Tần Đông Kỳ cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ nhẹ gật đầu rồi đi về chỗ ngồi.
Khi anh ngồi xuống, khoảng cách giữa họ bỗng trở nên gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở trầm ổn của anh.
Không gian chợt trở nên im lặng.Cuối cùng, cô lên tiếng trước, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng mang theo chút xa cách.
Chu Hải Hà(nu9)
Thật trùng hợp
Anh khẽ nghiêng đầu nhìn cô. Một giây sau, khóe môi cậu hơi nhếch lên, nhưng không phải là một nụ cười, mà giống như một sự thăm dò
Tần Đông Kỳ(na9)
Ừ
Chỉ một chữ ngắn gọn, nhưng lại khiến An Hà cảm thấy hụt hẫng.Cô vốn nghĩ rằng, nếu có ngày gặp lại, anh ít nhất cũng sẽ nói một câu gì đó…
Nhưng hóa ra, anh có thể thản nhiên như vậy.Bốn năm xa cách, anh thay đổi quá nhiều, hay do cô đã đặt quá nhiều kỳ vọng vào một cuộc hội ngộ vốn dĩ không nên tồn tại?
Cô quay đi, không nói thêm gì nữa.Bên cạnh, Tần Đông Kỳ nhìn cô, ánh mắt như ẩn chứa điều gì đó nhưng lại không nói ra.
Bài giảng bắt đầu, nhưng trong đầu cả hai, dường như chẳng ai thực sự tập trung.Họ biết rằng, dù có giả vờ xa lạ thế nào đi nữa, quá khứ vẫn không thể dễ dàng bị xóa bỏ.
Và đây, chỉ mới là sự khởi đầu.
Giờ tự học buổi chiều, ánh nắng nhạt màu xuyên qua khung cửa sổ, rải xuống lớp học một thứ ánh sáng vàng óng dịu dàng.
Cô ngồi yên ở vị trí của mình, nhưng tâm trí lại trôi dạt về quá khứ.
Tần Đông Kỳ ngồi ở hàng ghế phía sau cô, cách một dãy bàn. Anh không nhìn cô, nhưng sự tồn tại của cậu quá rõ ràng, khiến cô không thể nào tập trung được.
Comments