[ DuongHieu ] Máu Và Tình
Chapter 2 - CĂN HẦM KHÔNG LỐI THOÁT
Dưới ánh đèn pin lờ mờ, Hiếu run rẩy lết từng bước nhỏ, đi theo bóng lưng cao lớn của người đàn ông ấy. Căn hầm nằm sâu dưới lòng đất, cửa sắt nặng nề mở ra với âm thanh ken két rợn người. Bên trong lạnh lẽo và ẩm thấp đến mức từng hơi thở phả ra cũng thấy lạnh buốt
Dương đẩy em vào trong. Một sợi xích sắt dài đã chờ sẵn ở góc tường. Không một lời giải thích, hắn lạnh lùng cúi xuống, khóa chặt mắt cá chân em bằng ổ khóa lớn
Âm thanh kim loại vang lên, như giam cầm luôn cả linh hồn nhỏ bé của Hiếu trong căn hầm tối này
Trần Đăng Dương
Ngồi im đấy. Đừng có mà giở trò ngu ngốc
Em gật đầu lia lịa, thu mình lại như một chú thỏ con bị dồn vào góc
Hắn rút ra một điếu thuốc, bật lửa. Ánh sáng đỏ bập bùng từ đầu điếu thuốc hắt lên khuôn mặt lạnh băng của hắn
Mùi khói thuốc nồng nặc nhanh chóng tràn ngập khắp căn hầm kín. Em nhăn mặt, nhích người lùi xa hơn
Trần Minh Hiếu
// nhăn nhó //
Trần Minh Hiếu
Chú...chú đừng hút thuốc nữa được không ạ?
Trần Minh Hiếu
Hiếu...thấy khó chịu lắm
Trần Đăng Dương
// nheo mắt, quay đầu nhìn em chằm chằm //
Hắn bóp chặt mặt em, siết mạnh đến mức má em đỏ bừng
Trần Đăng Dương
Mày là cái thá gì mà ra lệnh cho tao hả?
// gằn giọng //
Trần Minh Hiếu
Hiếu xin lỗi chú! Hiếu không dám nữa! Chú đừng giận... Hiếu hứa sẽ ngoan mà!
// lắt đầu liên tục //
Dương buông mặt em ra như vứt một món đồ chơi cũ nát. Em ngã phịch xuống nền đất lạnh ngắt
Không thèm nói thêm lời nào, hắn với tay lấy con dao nhỏ trên bàn. Lưỡi dao sắc loáng
Hiếu mở to mắt, lùi sát vào tường, tay chân run bần bật
Không chần chừ, Dương khẽ lướt lưỡi dao một đường mảnh trên cánh tay em
Một vệt đỏ lập tức hiện lên, máu rịn ra, chảy thành dòng nhỏ
Trần Minh Hiếu
Ưm..
// nhăn mặt //
Dương nhìn vệt máu đỏ tươi trên da em, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ dị. Hắn cười khẩy, cúi xuống nhìn em từ trên xuống dưới, ánh mắt như muốn nuốt chửng lấy từng tấc da thịt trắng trẻo ấy
Trần Đăng Dương
Mày biết mày ngon lắm không nhóc?
Trần Minh Hiếu
Chú... chú muốn ăn Hiếu ạ?
// ngơ ngác ngẩng đầu lên, rưng rưng //
Trần Đăng Dương
// bật cười //
Trần Đăng Dương
Mày muốn tao ăn mày theo kiểu nào?
// nhả khói thuốc phả thẳng vào mặt em //
Trần Minh Hiếu
// đưa tay che mũi, lắt đầu //
Hiếu... Hiếu không biết... Chú... chú đừng ăn Hiếu...
Dương bóp mạnh đầu em, ghì em sát vào ngực hắn, mùi thuốc lá và mùi sắt của máu hòa quyện lại khiến em nghẹt thở
Trần Đăng Dương
Nghe kỹ đây nhóc!
Trần Đăng Dương
Từ bây giờ, mày sống hay chết... là do tao quyết định
Trần Minh Hiếu
// Cắn chặt môi, nước mắt rơi lã chã //
Hắn nhìn em rồi cười nhạt, vỗ nhẹ vào má em như vỗ vào một con thú cưng
Trần Đăng Dương
Nhớ kỹ đi Hiếu. Tao là tất cả của mày rồi!
Ánh đèn tù mù nhấp nháy trong căn hầm, bóng hai người đổ dài trên bức tường xám xịt.
Hiếu biết... kể từ đêm đó... em đã rơi vào địa ngục không lối thoát
Puppy
Đánh giá giúp Puppy điii 🫶🏻
Comments
Đụ lồn thâm đen🐟🐶
đoán vội tg học giỏi văn
2025-06-03
1
HTH 🌞✨
má nhà an ck tao là vang là bạc đến đánh 1 lần tao ko dám mà anh là cái thá j mà đòi tát ck tao mẹ ck tao phải vô phúc lắm mới đụng tới cái mặt mày á
2025-06-20
1
Bế cả Chíp Cún đi muôn nơi ✨🎀
Ê truyện hay vạy, tôi cần cho bộ này nổi hơn nữa á
2025-05-01
1