[RhyCap] Những Mảnh Vỡ Cảm Xúc
#1 - Không Bảo Vệ Được Em
Ngôi Kể : Nguyễn Quang Anh
Tôi là người của gia tộc Nguyễn.
Là cái bóng không tên trong một tổ chức lớn mạnh, sống bằng những lần đổ máu và chết không ai khóc.
Lần này, tôi được giao một nhiệm vụ tưởng chừng như khá đơn giản : trông chừng Hoàng Đức Duy - kẻ thừa kế cuối cùng của gia tộc Hoàng. Một gia tộc đã từng là địch, từng khiến gia tộc Nguyễn mất đi nhiều người thân cận.
Và giờ, khi đã kiệt quệ, nhà Hoàng chỉ còn mỗi đứa con trai vừa tròn mười tám sống vật vờ trong căn biệt thự rộng thênh thang.
___________________________
Ban đầu mới gặp, tôi chỉ nghĩ Đức Duy là một thằng con nhà giàu vô dụng.
Bởi cậu cứ suốt ngày hỏi tôi mấy thứ nhảm nhí, trên trời dưới đất. Nào là :
Hoàng Đức Duy
Anh có thích hoàng hôn không?
Hoàng Đức Duy
Anh nghĩ em nên chết không?
Hoàng Đức Duy
Nếu em nhảy từ tầng hai xuống, anh có đỡ không?
Tôi chỉ biết im lặng trước những câu hỏi ngây ngô của Đức Duy.
Tôi là vệ sĩ. Tôi không có quyền trả lời những câu hỏi đó.
Đến một ngày, tôi thấy cậu lén đứng trước gương, cố gắng che đi vết bầm trên mặt bằng một đống thứ mỹ phẩm gì đó.
Hôm đó, bố cậu nổi điên vì một bản hợp đồng thất bại. Đức Duy chỉ đứng yên nhận từng cú tát. Rồi quay về phòng, khóa cửa lại.
Lúc tôi bước vào, cậu hơi giật mình.
Nhưng không khóc. Chỉ cười nhẹ
Hoàng Đức Duy
Đừng sợ em. Em chỉ đang cố gắng để giống người sống một chút
Tôi chỉ dám đứng yên ở ngưỡng cửa. Không hiểu tại sao tim mình lại nhói lên một nhịp.
_________________________
Tôi bắt đầu để tâm đến cậu. Chỉ là một chút... tôi nghĩ vậy.
Nhưng rồi mỗi ngày, tôi thấy mình chăm chú hơn vào từng cái chớp mắt của cậu.
Tôi thấy mình cười khi cậu dụi mắt ngủ quên trên bàn học.
Tôi thấy bản thân như phát điên khi thấy cậu run rẩy vì một cơn ác mộng.
Tôi cũng chả xác định được cảm xúc của mình, mọi thứ.. cứ lẫn lộn.
Và đó, cũng chính là khởi đầu của sự phản bội.
Gia tộc Nguyễn vốn máu lạnh từ xưa nay.
Không bao giờ cho phép lòng thương hại.
Không bao giờ cho phép yêu.
Đặc biệt là với đứa con trai duy nhất của dòng họ từng đối đầu với họ!
Tôi không dám nói. Không dám chạm.
Không dám ôm lấy Duy, kể cả khi cậu ngồi cạnh, tựa vào vai tôi và thì thầm.
Hoàng Đức Duy
Em ghét thế giới này. Nhưng em nghĩ.. anh là ngoại lệ
Nguyễn Quang Anh
Sao lại thế?
Hoàng Đức Duy
Ai cũng muốn tìm cách hãm hại, đánh đập em
Hoàng Đức Duy
Chỉ có anh là bảo vệ em
Hoàng Đức Duy
Chỉ có anh là tốt với em nhất
Khoé môi tôi khẽ cong khi nghe những lời nói ngây thơ đến lạ đó của Đức Duy.
Tôi đã chỉ khẽ nhắm mắt. Lặng im. Dường như tôi cảm nhận được điều gì đó đang đến.
__________________________
Ngày Duy mất, tôi không có ở đó.
Bản tin sáng sớm loan tin: "Hoàng Đức Duy - Cậu út gia tộc Hoàng đã tử vong trong một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng."
Tim tôi như đóng băng. Từ ngực dội lên từng cơn khó thở.
Không cần biết, tôi chạy đi tìm điện thoại gọi cho cấp trên
Nhưng đáp lại chỉ là câu trả lời nhẹ tênh.
NVP
Nó là mầm móng nhà họ Hoàng. Đã đến lúc phải cắt bỏ!
Nguyễn Quang Anh
Ô-Ông điên rồi!!
Nguyễn Quang Anh
Không phải bên chúng ta đã kí hợp đồng với họ Hoàng rồi sao!?
NVP
Ông già đó thì làm được gì? Nó hết thời rồi.
NVP
Loại bỏ được nhà Hoàng, đảm bảo rằng nhà Nguyễn sẽ thống trị mọi cổ phần.
NVP
Còn mày đã để cảm xúc chen vào! Bọn tao chỉ dọn dẹp hộ mày thôi.
Móng tay cắm sâu vào da thịt đến bật máu.
Tôi gào thét trong điên loạn, vội phi xe đến nhà Đức Duy.
Nhưng đáp lại, chỉ là khoảng không vô vọng.
Không một tang lễ. Không một di ảnh.
Nhà Hoàng tan vỡ. Gia tộc Nguyễn xóa sạch mọi dấu vết.
Cả cái chết của Duy cũng bị dập tắt bằng một câu chuyện bịa đặt về tai nạn.
Tôi dần cảm thấy kinh tởm trước cái gia tộc máu lạnh này!
___________________________
Tôi đột nhập vào kho lưu trữ của nhà Nguyễn
Con quỷ khát máu trong tôi lại trỗi dậy.
Tôi đã từng là công cụ của họ. Và giờ, tôi muốn trở thành lưỡi dao phản chủ!
Tôi lần lượt xử từng kẻ liên quan. Không để lại dấu vết. Không có tiếng thét. Chỉ có một câu duy nhất tôi thì thầm với từng kẻ trước khi xiết cò:
Nguyễn Quang Anh
“Đức Duy chết dưới tay tụi mày, thì tụi mày cũng vậy.. dưới tay tao!”
__________________________
Tôi không biết mình còn sống được bao lâu. Tôi không trốn. Cũng không chạy.
Chỉ ngồi một mình mỗi đêm, mở cuốn băng ghi âm mà Đức Duy đã tặng vào hôm cuối cùng tôi gặp em.
“Quang Anh, nếu em chết, đừng khóc. Em sợ thấy anh khóc lắm.”
“Nếu có kiếp sau... mong rằng ta sẽ gặp lại.
Lúc ấy, hy vọng anh cũng sẽ yêu em, một cách tử tế hơn."
Tôi bật cười. Có lẽ, em đã lường trước được điều này.
Lần đầu tiên trong đời, Nguyễn Quang Anh - một kẻ máu lạnh đã khiến bao mạng người nằm xuống. Tôi bật khóc - vì Hoàng Đức Duy.
__________________________
Wy 🌨️
Fic này gồm nhiều oneshot nhỏ. Mỗi oneshot là một cốt truyện riêng.
Wy 🌨️
Chúc mọi người có những giây phút thư giãn khi đọc truyện nhé ♡
Comments
flash có cánh nek
cho boà 1 vote và 1 bông nhoa
2025-05-05
1