(GooGun) Lưỡi Dao Và Hoa Anh Đào
Chap 3: Giường Lửa Trong Cơn Bão Đạn
Tiếng súng nổ như sấm rền ở khu kho phía Đông dinh thự.
Ngọn lửa bốc lên đỏ rực, phản chiếu trong mắt Gun đang lạnh như băng
Hắn vừa chỉ huy dập lửa vừa nghĩ đến… Joon Goo– kẻ đáng lý phải là tù nhân, giờ lại nằm dài trong phòng hắn, an nhàn đến khó tin.
Gun quay lại phòng sau hai giờ hỗn loạn. Cánh cửa mở ra, không khóa.
Và hắn thấy Goo đang cởi trần, chỉ mặc quần, tóc ướt nhẹp, vừa lau đầu vừa ngồi trên giường của Gun Ánh mắt nửa khiêu khích, nửa như đang đợi hắn về.
Park Jong Gun
“Mày tắm trong phòng tao?” Gun nghiến răng.
Kim Joon Goo
“Có ai cấm đâu,” Goo nhún vai. “Hay mày thích ngắm tao ướt mà không mặc gì?”
Park Jong Gun
Gun bước tới, lồng ngực căng ra, tay đặt mạnh lên bờ vai Goo
“Không ai được ngồi lên giường tao.”
Goo không né, chỉ nghiêng người… và kéo Gun ngã xuống cùng.
Tiếng va nhẹ trên đệm. Gun định phản ứng thì… bàn tay của Goo luồn ra sau gáy hắn, kéo sát vào.
Kim Joon Goo
“Muốn giết tao lắm đúng không?” Goo thì thầm, môi hắn gần như chạm cổ Gun
Park Jong Gun
“Muốn xé xác mày.”
Kim Joon Goo
"Vậy xé đi…”
Hơi thở Goo phả vào da hắn. Ẩm nóng. Khiêu khích.
Gun thở gấp. Tim hắn đập như trống trận.
Không phải vì sợ… mà vì cái thứ rạo rực phi lý khi cơ thể bị áp sát bởi chính kẻ thù.
Park Jong Gun
"Đừng quên tao là ai,” Gun gằn giọng
Kim Joon Goo
"Vậy mày quên tao là gì rồi?”
Goo đè Gun xuống giường, khóa hai tay Gun trên đỉnh đầu bằng một lực bất ngờ
Dưới ánh đèn vàng ấm, cơ thể hắn nằm dưới gã sát thủ như con mồi kiêu ngạo bị săn ngược.
Kim Joon Goo
“Cơ thể mày nói dối dở lắm, Gun”
Kim Joon Goo
“Tao cảm nhận được.” Goo thì thầm.
Rồi… hắn cúi xuống hôn Gun, không hỏi, không xin phép — là một nụ hôn chiếm hữu, cuồng nhiệt và dữ dội như chính bản chất của hắn.
Gun giãy ra trong giây đầu. Nhưng rồi... hắn không thể.
Cơn thù hận biến thành lửa.
Cái kiêu ngạo bị lột trần, chỉ còn lại sự kích thích tuyệt đối của một kẻ chưa từng bị chế ngự.
Goo trượt môi xuống cổ hắn, vết cắn nhẹ để lại dấu đỏ. Tay hắn vuốt dọc thân thể Gun, như kẻ đi săn khám phá từng tấc lãnh thổ mới chiếm được.
Gun thở dốc, mắt đỏ ngầu.
Park Jong Gun
“Dừng lại… Mày đang tự sát.”
Kim Joon Goo
“Không,” Goo thở hổn hển bên tai hắn.
Kim Joon Goo
“Tao đang khiến mày sống.”
Căn phòng chỉ còn lại tiếng thở gấp và tiếng rên đau đớn của Gun
T/G
Xin lỗi mọi người mình sẽ cắt cảnh nóng
Khi mọi thứ dịu xuống, Gun nằm trên ngực Goo không nói gì.Đôi mắt hắn vẫn sắc lạnh, nhưng sâu trong đó… là điều gì đó khác. Một thứ nguy hiểm hơn cả lòng hận thù: cảm xúc.
Kim Joon Goo
Goo đặt tay lên lưng hắn, khẽ cười:
“Lần đầu tiên thấy một con mãnh hổ tự chui vào bẫy.”
Park Jong Gun
Gun nhắm mắt, thở dài.
“Và mày sẽ chết vì đã đánh thức bản năng của nó.”
Comments
Teddy
tặng 1 vote nè, ngủ ngonnnn
2025-07-03
1
Teddy
thôi ăn chay bữa vậy..
2025-07-03
2