[ Forsaken Fanfic | All X 007n7 | All007n7 ] The Beloved
- Wine -
007n7 <Sharkie>
“Được rồi…”
Hắn cất tiếng, giọng lười nhác, nhưng ánh mắt lại lóe lên tia sắc lạnh.
Vừa cầm một con rết đang quẫy trong tay, hắn vừa nghiêng đầu, khóe môi cong lên thành nụ cười chế giễu.
007n7 <Sharkie>
“Sản phẩm lỗi của Telamon… ngươi có thể giải thích cho ta nơi này chứ?”
Ngay khi câu nói ấy vang lên, gã thoáng khựng lại. 1x1x1x1 khẽ nhíu mày.
Từ “sản phẩm lỗi” như một mũi dao cắm vào vết thương cũ.
Gã biết 007n7 hiểu rõ – gã đã từng là niềm tự hào, từng được kỳ vọng, từng ngưỡng mộ đến tuyệt vọng một người tên Telamon.
Và rồi… bị bỏ rơi. Bị coi thường. Bị chôn vùi trong quên lãng.
Không khí nặng nề thoáng bao trùm, trước khi gã chậm rãi đáp, giọng trầm và miễn cưỡng:
1x1x1x1
“Đây là cabin của các Killer.”
Hắn nhướn mày. Cabin. Hắn nhìn quanh.
Quả thật, không gian nơi này hoàn toàn khác căn phòng rết ban đầu.
Đây là một căn cabin gỗ khổng lồ, ẩn sâu trong một khu rừng tối tăm bất tận.
Bên ngoài cửa sổ, rừng cây đen đặc, gió gào thét như tiếng rít.
Trong, ánh đèn dầu lập lòe hắt lên tường gỗ nứt nẻ, nhiều tầng lầu và vô số cánh cửa dẫn tới các phòng khác nhau.
Nội thất… đầy đủ đến mức đáng ngờ: ghế sofa, bàn, bếp, thậm chí cả lò sưởi đang cháy rực.
Tất cả tạo nên một sự đối lập ma quái – tiện nghi nhưng chết chóc.
007n7 <Sharkie>
“Một cái bẫy đẹp đẽ, nhỉ.”
Gã đứng thẳng, đôi mắt đỏ rực ánh lửa.
1x1x1x1
“Bọn ta… bị kẹt trong một trò chơi khốn khiếp nào đó. Quy tắc rất đơn giản: là Killer, thì phải giết hết lũ Survivor trước khi bốn phút kết thúc. Mỗi Survivor bị giết sẽ cộng thêm thời gian cho ta. Nhưng—”
007n7 <Sharkie>
“Chúng không chết thực sự.”
007n7 cắt lời, nhai dở con rết trong miệng, giọng dửng dưng.
1x1x1x1
“Đúng vậy. Chúng chỉ hồi sinh… nhưng hồi sinh ở cabin của chúng. Cabin của lũ ngu ngốc kia.”
007n7 <Sharkie>
“Và nếu Killer không giết hết được?”
1x1x1x1
“Không sao. Chúng ta sẽ được dịch chuyển về lại nơi này.”
Hắn chống cằm, mắt nheo lại, như đang nghiền ngẫm.
007n7 <Sharkie>
“Vậy còn đám Survivor? Chúng phải làm gì? Chạy loanh quanh cầu xin tha mạng à?”
Giọng gã lạnh tanh, nhưng ánh mắt lại tối đi.
1x1x1x1
“Không. Chúng nó cũng có kỹ năng. Ngoài việc sống sót đến hết giờ, chúng còn phải làm… máy phát điện. Nếu chúng kích hoạt đủ, thời gian sẽ giảm xuống. Và khi đó… Killer sẽ thất bại.”
Một thoáng im lặng. Ngọn lửa trong lò nổ lách tách, bóng gã đổ dài trên sàn gỗ.
Gã cúi xuống, ánh nhìn dừng trên hắn – kẻ đang ngồi trong lòng gã, thản nhiên gác tay lên vai gã, như chẳng quan tâm đến thứ trò chơi chết chóc này.
Mắt gã dịu lại một thoáng, giọng trầm xuống, đầy ẩn ý:
1x1x1x1
“Nhưng ta nghĩ… ngươi sẽ giết chúng dễ dàng. Vì ngươi từng là một hacker.”
007n7 bật cười khẽ, giọng như hơi thở trêu ngươi.
007n7 <Sharkie>
“Ừm… ừm… Có thể lắm.”
Một con rết lớn từ trần nhà rơi xuống, bò trên đùi hắn.
Hắn chẳng chần chừ, nhặt lên, chuẩn bị ném vào miệng.
Giọng gã trầm xuống, mang theo mệnh lệnh.
1x1x1x1
“Bỏ con rết đó xuống.”
007n7 <Sharkie>
“Ơ… chán chết. Đang đói mà.”
Ánh mắt gã lóe đỏ, đuôi rết dài quất xuống sàn rầm một tiếng, khiến cả cabin rung lên.
1x1x1x1
“Chúng… là thú nuôi của ta.”
Một thoáng im lặng căng như dây đàn.
007n7 nhìn chằm chằm vào gã, đôi mắt sắc như lưỡi dao, rồi bật cười nhẹ.
007n7 <Sharkie>
“Ồ… Thì ra chúng nó quan trọng đến vậy.”
Hắn thả con rết xuống, để nó chạy lạo xạo trên sàn.
007n7 <Sharkie>
“Được thôi. Nhưng thú cưng của ngươi… thì ngon miệng thật đấy.”
Cabin lặng im, chỉ còn tiếng gió hú ngoài rừng và tiếng rết rào rạo, như đang cổ vũ cho cuộc đối thoại căng thẳng ấy.
007n7 <Sharkie>
“Có rượu không?”
Giọng hắn vang lên, lười biếng mà kéo dài, rồi ngay lập tức, 007n7 bật người dậy khỏi đùi gã, mặc cho cái nhìn ngạc nhiên thoáng qua trong mắt đối phương.
Hắn xoay một vòng, sau đó thả phịch xuống sofa như thể cả cơ thể mình là một tảng đá nặng nề.
Chiếc đuôi cá màu xanh biển đậm, quấn vài lớp băng trắng đã loang nước, khẽ quẫy mạnh, quét một vòng lên thành ghế.
Nước bắn ra, văng tung tóe xuống nền gỗ bóng loáng của cabin, phát ra âm thanh tách… tách… đều đặn.
007n7 <Sharkie>
“Ta muốn uống rượu.”
Hắn chống một tay lên trán, nheo mắt lại, ngửa đầu về phía trần gỗ.
007n7 <Sharkie>
“Ta muốn uống… ngay bây giờ.”
Hắn yêu rượu. Chỉ cần nhắc đến thôi, trong đầu hắn đã như có một mùi men nồng cay xộc thẳng lên mũi.
007n7 luôn uống rượu, từ cái thời hắn còn là một tên sinh viên đầy ngông cuồng, đêm nào cũng dắt bạn bè ra quán bar, cười ầm ĩ trong tiếng nhạc.
Nhưng có một người hắn nhớ nhất—kẻ đã phản bội hắn, kẻ đã giết chết hắn.
Ngày đó, cả hai vẫn thường nâng cốc cùng nhau, ngả đầu cười trong mùi khói thuốc và ánh đèn neon nhấp nháy.
Những kỷ niệm ấy, giờ đây, khi nhắc tới rượu, lại trở thành vết cứa, vừa ngọt, vừa đắng, vừa khiến hắn không thể nào dứt ra.
Đôi mắt xanh lạnh của hắn lóe sáng như ánh lửa từ lò sưởi phản chiếu vào.
Chúng ánh lên sự khát khao điên dại, như một kẻ nghiện bị bỏ đói.
Nhưng từ phía bên kia, giọng gã vang lên, trầm thấp, không hề lay chuyển:
Gã ngừng một nhịp, mắt khẽ nheo lại.
1x1x1x1
“Nhưng ta không cho ngươi uống.”
007n7 <Sharkie>
“...Cái gì?!”
Hắn bật dậy, nửa người trên chống tay vào sofa, mắt trừng lớn, chiếc đuôi đập mạnh xuống đệm bùm một cái, khiến cả ghế rung lên.
Nước từ vết thương trên đuôi nhỏ tong tong, để lại những vòng loang ướt dưới sàn.
007n7 <Sharkie>
“Ý GÌ HẢ?! Ngươi giỡn mặt ta đấy à?!”
Hắn gầm lên, giọng đanh lại, không còn vẻ nhõng nhẽo nữa mà như một con thú bị chọc giận.
007n7 <Sharkie>
“Ngươi tưởng ngươi là ai mà dám cấm ta?”
Gã chậm rãi quay người lại.
Đôi mắt đỏ của hắn lóe lên ánh cảnh cáo, ánh sáng lạnh lẽo xuyên thấu như dao nhọn.
Giọng gã phát ra, khàn khàn, chậm rãi, như đè từng chữ lên không khí:
1x1x1x1
“Dạ dày của ngươi không còn như trước. Nó không thể tiếp nhận rượu.”
Trong thoáng chốc, 007n7 há miệng ra định cãi, nhưng chẳng nói được gì.
Tiếng thở dồn dập của hắn lẫn vào tiếng củi nổ lách tách trong lò sưởi.
Hắn chớp mắt, vẻ tức giận biến thành sự ngơ ngác.
007n7 <Sharkie>
“Ngươi… ngươi nói thật á?”
Gã bước đến gần, từng bước chậm mà chắc, như bóng đen áp sát.
Gã cúi xuống, một tay chống vào thành ghế ngay bên cạnh đầu 007n7, ép hắn phải ngước mắt nhìn lên.
1x1x1x1
“Ngươi không còn cơ thể của con người nữa. Thứ đó…”
Gã ngừng lại, đôi mắt đỏ ghim sâu vào ánh mắt đang run rẩy của hắn.
1x1x1x1
“…nó có thể giết ngươi thêm một lần nữa.”
Một làn gió lạnh len qua khe cửa, làm màn cửa lay động. Cabin chìm vào im lặng đến nghẹt thở.
Đôi môi hắn mím chặt, rồi khẽ nhếch lên, thành một nụ cười nửa vời, chua chát.
Hắn quay mặt đi, dùng cánh tay che mắt, giọng cười bật ra khe khẽ, vừa mỉa mai vừa bất lực:
007n7 <Sharkie>
“Ha… ha… Ta chết một lần rồi, thêm một lần nữa thì có sao chứ? Ngươi quan tâm làm gì?”
Nhưng trong đôi mắt đỏ ấy, có thứ gì đó khẽ lay động.
Một sự tức giận pha lẫn lo âu, như thể gã muốn bóp chết cái kẻ đang nằm kia vì dám thốt ra mấy lời ngông cuồng ấy.
1x1x1x1
“Ngươi muốn chết đến vậy à, 007n7?”
Giọng gã hạ xuống, trầm thấp, chứa cả sự gằn nén không rõ là giận dữ hay lo sợ.
1x1x1x1
“Ngươi có biết ta…”
007n7 <Sharkie>
“Ta biết chứ.”
007n7 <Sharkie>
“Ngươi cũng giống ta thôi. Bị bỏ rơi. Bị lãng quên. Thứ duy nhất còn lại là một ít ký ức rách nát và thèm khát ngu ngốc. Ngươi cấm ta uống rượu, nhưng rượu là thứ duy nhất giữ cho ta nhớ rằng… ta từng là một con người.”
Chỉ có tiếng tim hắn đập dồn dập trong lồng ngực, và tiếng hơi thở nóng hổi của gã đang ở ngay sát bên.
Một lúc sau, gã thở dài, khẽ kéo hắn lại gần, thì thầm ngay bên tai:
1x1x1x1
“Ngươi có thể quên hết. Nhưng không được quên rằng ngươi vẫn còn sống. Ở đây. Bên ta.”
Hắn siết chặt tay, cắn môi, mắt ngân ngấn nước nhưng bật cười khàn khàn:
007n7 <Sharkie>
“Vậy… thay rượu bằng máu được không?”
I love 007n7💗💗💗
Hehheheheheheheh
Comments
Minh Tử(trai đẹp bị điên)
e tế máu cho a <3
2025-08-19
3
moon
TG chăm ra chap và t thích điều đó:))
2025-08-18
1
💤Chio📎
nuoc hoa mun be-
2025-08-25
1