"Lớp trưởng, tớ thích cậu !"
"Thích ? Tớ đối với cậu chẳng có gì ngoài 2 từ 'chán ghét' !"
[...]
"Lớp trưởng, trời lạnh rồi đấy, cậu phải biết giữ gìn sức khoẻ nha !"
"Tớ tự biết mình phải làm gì, không cần cậu nhắc !"
"Đây là chiếc khăn tớ tự đan cho cậu, tặng cậu nè !"
Phỉ Lam đặt chiếc khăn vào tay của Hồ Ngạn Thiên, nhưng vừa cầm trên tay chiếc khăn, Ngạn Thiên đã vội vứt đi.
"Thứ rẻ rách như vậy mà cũng đòi tặng tớ ?"
"Ngạn Thiên..."
Phỉ Lam nhìn anh, đôi mắt ngấn lệ, 2 môi run lên bần bật.
Đây là công sức mấy tháng của cô, tại sao anh có thể vứt bỏ 1 cách nhẫn tâm như vậy ?
"Cút !"
Ngạn Thiên hét lên.
Ngay lập tức, Phỉ Lam cúi xuống nhặt chiếc khăn sau đó vội vàng chạy đi.
Cô chạy vào góc tường giữa 2 tòa nhà, bắt đầu bật khóc nức nở.
"Ngạn Thiên...Ngạn Thiên..."
Cô thích anh, theo đuổi anh đã được 3 năm, nhưng anh đối với cô luôn lạnh nhạt, vô tình. Dù cho cô có vì anh làm bất cứ điều gì, anh cũng chỉ xem là phù du !
[...]
"Lớp trưởng..."
"Sao cậu phiền thế ? Thật sự tôi rất ghét cậu đấy, cậu mau biến khỏi thế giới của tôi đi !"
Ngạn Thiên tức giận quát mắng Phỉ Lam, còn cô chỉ biết im lặng, khuôn mặt khẽ cúi thấp xuống.
"Tớ...phiền lắm sao ?"
"Đúng!"
"Tớ không biết mình đã làm cậu khó chịu...Tớ xin lỗi, từ nay tớ sẽ không bao giờ làm phiền cậu nữa !"
Nói rồi, Phỉ Lam ngoảnh mặt bỏ đi, bàn tay nắm chặt món quà nhỏ.
Cô sắp phải đi du học, lần này đến gặp anh chính là để từ biệt lần cuối...
Vậy mà, lời còn chưa nói, người đã muốn rời xa !
Tối hôm ấy, Phỉ Lam lấy hết dũng khí đến nhà anh.
Trời mưa rất to, cô cứ đứng như vậy chờ đợi anh.
Ngạn Thiên nhìn thấy cô nhưng cũng mặc kệ cô tự sinh tự diệt, không thèm mang cho cô 1 chiếc dù.
Cuối cùng, Phỉ Lam đành phải ra về trong tuyệt vọng.
[...]
2 ngày sau.
"Miên ! Sao hôm nay không thấy nhỏ Phỉ Lam đi học vậy ?"
"Cậu không biết à ? Nó đi Mĩ từ hôm qua rồi ! Nghe nói là sang đó du học !"
"Du...du học ? Miên, cậu đừng đùa tớ! "
"Tin hay không thì tùy !"
Cẩm Miên trước nay tính cách vẫn luôn như vậy, chưa bao giờ biết nói dối là gì, cũng chẳng rảnh rỗi để đôi co với bất kì ai khác.
Hồ Ngạn Thiên sững sờ, cả người run lên bần bật.
Con nhỏ này, trước giờ làm gì cũng đều nói cho anh biết trước tiên. Dù cho có là bí mật kinh thiên động địa đến cỡ nào, cô cũng không dám giấu giếm.
Ngạn Thiên trong lòng có chút vừa lo lắng, vừa khó chịu, cảm giác như vừa mất đi 1 thứ vô cùng quan trọng.
Cả cơ thể cứ thế mà lao ra khỏi trường, chạy thật nhanh về nhà của cô.
"Phỉ Lam, Phỉ Lam...mau ra đây !"
"Nếu cậu không ra tôi sẽ cho cậu làm trực nhật 1 tuần luôn đấy !"
"Cậu mau bước ra đây cho tôi. Cậu có tin tôi mách với cô chủ nhiệm là cậu trốn học không hả ?"
"Phỉ Lam !"
Ngạn Thiên hết la hét om sòm lại đập cửa, nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng kéo dài.
Chỉ còn cách cuối cùng, đó chính là gọi điện cho Phỉ Lam.
Ngạn Thiên bấm dãy số quen thuộc, nhấn nút gọi, tiếng tút vang lên hơn 10 hồi.
Vẫn không có ai bắt máy !
Đầu óc Ngạn Thiên rối bời vô cùng. Phỉ Lam, con nhỏ ngốc nghếch đó, sao lại dám rời xa anh chứ ?
"Phỉ Lam, Phỉ Lam, cậu mau quay về đi !"
[...]
Mấy hôm sau, trên TV đưa tin tức máy bay SK 259 đã đột ngột rơi xuống biển khi đang trên đường bay đến Mĩ.
Ngạn Thiên như kẻ điên, hồn siêu phách lạc, cả ngày không thể tập trung vào bài giảng.
"Lớp trưởng, em sao vậy ? Nãy giờ tâm hồn em treo ngược cành cây rồi hả ? Lát nữa cuối giờ ở lại làm lao động cho tôi !"
Kết thúc giờ học, cả trường đều ra về, chỉ còn lại Ngạn Thiên và cô chủ nhiệm.
"Tưới hết mấy bồn hoa, xong xuôi rồi em sẽ được về !"
"Vâng cô !"
Ngạn Thiên khẽ đáp. Ngay bây giờ chính anh cũng không muốn trở về nhà.
Ngạn Thiên xách xô nước tưới 1 vòng các bồn hoa, khi tưới đến cây hoa bỉ ngạn, anh dừng lại hồi lâu.
Còn nhớ ngày đó lúc nào Phỉ Lam cũng lải nhải bên tai anh về loài hoa này.
Bỉ ngạn - loài hoa của sự chia ly !
Động lòng một khắc, đau thương cả đời !
"Tôi nhớ cậu !"
~Hết~