#ĐOẢN
“Thiếu gia,thiếu phu nhân đã 3 ngày không được ăn cơm rồi...cô ấy”
Lão quản gia đứng một bên giọng run run nói với Tiêu Hưng Thần mặt lạnh đang ôm Trình Tuyết mặt tái xanh trong lòng
“Không bận ông phải quan tâm,hình như làm quản gia khiến ông có vẻ buồn chán nhỉ”
Tiêu Hưng Thần lạnh giọng cảnh cáo
“Tôi...tôi không phải”
“Được rồi,mau đi xuống đi. À mà này,tôi đã nói không được gọi cô ta là thiếu phu nhân rồi,ông nghe không hiểu?”
Đối với anh,chỉ có Trình Tuyết mới xứng làm thiếu phu nhân của Tiêu gia
Nếu không phải vì Nhã Tịnh cứu cha anh một mạng thì hắn đã không bị ép cưới cô,mà người anh cưới chính là Trình Tuyết
“Thần Thần,anh để Nhã Tịnh như vậy,lỡ như cô ấy...”
Trình Tuyết ngẩng đầu,giọng nói thều thào lên tiếng
“Trình Tuyết,em quá lương thiện rồi. Cô ta hại chết con chúng ta,em còn nói giúp cô ta”
“Nhưng...”
“Em yên tâm,chờ sau khi cha mẹ trở về,anh sẽ liền li hôn cô ta,rồi sẽ lấy em về,chúng ta sẽ sinh thật nhiều đứa trẻ,chúng ta sẽ là gia đình hạnh phúc nhất”
Tiêu Hưng Thần ánh mắt dịu dàng nhìn Trình Tuyết nói lên lời hứa hẹn
Ánh mắt Trình Tuyết xẹt qua một tia ác liệt,nhưng rất nhanh liền thu hồi lại. Ha,gia đình hạnh phúc sao...
[...]
Trong một căn phòng tối om không một tia sáng,Nhã Tĩnh nằm co ro một góc trên nền đất ẩm ướt,gương mặt cô nhợt nhạt thiêu sắc,cơ thể mỏng manh tưởng chừng chạm nhẹ vào liền có thể biến mất
Cô chính là thiếu phu nhân của Tiêu gia được cưới vào nhà đường đường chính chính....nhưng là cuộc hôn nhân không có tình yêu. Anh vì ép buộc phải cưới cô,vì cô mà phải chia tay với người anh yêu – Trình Tuyết
Cưới nhau được 2 năm,lúc nào anh cũng ở lại qua đêm bên ngoài,số lần anh về nhà chỉ tính trên đầu ngón tay. Biết anh sẽ không bao giờ động lòng với mình,vậy mà cô vẫn cứ chờ đợi,chờ đợi một cách ngu ngốc
Năm trước,anh đem Trình Tuyết về nhà,nói rằng cô ấy sẽ ở đây,cô mỉm cười chấp nhận,chỉ cần anh có thể về nhà là cô đồng ý
Từ đó,ác mộng chính thức bắt đầu với cô...
Trình Tuyết bắt đầu đổ lỗi cho những việc mà cô không hề làm
“Nhã Tịnh,sao cô lại hắt nước nóng lên người tôi?
Nhã Tịnh,sao cô lại đẩy tôi?
Nhã Tịnh,sao cô lại đánh tôi?
Sao cô lại muốn hãm hại tôi?
Nhã Tịnh....Nhã Tịnh...”
Cô ta lúc nào cũng đổ oan cho cô,cô giải thích rất nhiều nhưng anh không những không tin cô mà con lăng mạ cô đánh cô rất nhiều lần nữa
Cô không có làm,tại sao anh không tin cô??
Anh nhốt cô vào đây bởi vì nghĩ rằng cô đã hại chết con của Trình Tuyết
2 tháng trước,khi nghe Trình Tuyết có thai,anh liền ở nhà không rời cô nửa bước,anh vui lắm,lúc đó anh cười rất tươi. Còn cô đã khóc rất nhiều,khóc nhiều đến nỗi ngất đi,nhưng chỉ cần anh vui thì cô liền chấp nhận mọi thứ
Hôm trứớc,đang ăn cơm,bỗng Trình Tuyết hét lên một tiếng,máu từ hai chân cô ta chảy ra rất nhiều,Tiêu Hưng Thần hốt hoảng vội vàng đưa cô ta đi bệnh viện. Bác sĩ nói cô ta ăn phải một lượng lớn thuốc làm hư thai
Tiêu Hưng Thần về nhà liền lôi đầu bếp ra tra hỏi thì hắn ta nói rằng thuốc là do Nhã Tịnh cô sai hắn bỏ vào
“Nhã Tịnh,cô hại Trình Tuyết bao nhiêu lần tôi đã bỏ qua cho cô,vậy mà cô còn không biết điều,bây giờ cô còn hại chết cả đứa con chưa thành hình của tôi!!”
“Hưng Thần,xin anh tin em,thật sự,thật sự em không làm,xin anh tin em,xin anh...”
Nhã Tịnh quỳ rạp dưới mặt đất,đầu lắc liên hồi cầu mong anh tin cô. Nhưng chưa kịp nói hết liền bị anh tát cho một bạt tai đau điếng người
“Đồ ác quỷ,cô bây giờ còn dám phủ nhận!!!”
Tiêu Hưng Thần mắt đỏ ngàu,giọng nói run run tức giận,không suy nghĩ nhiều liền lôi cô đánh đập rồi sai người nhốt cô vào tần hầm,không cho ăn cơm,nếu ai dám lén mang cơm cho cô liền giết không tha
Cô bị nhốt trong này 3 ngày,không lấy nổi một giọt nước,tay chân cô bủn rủn mắt bắt đầu lờ đờ dần đi. Hai mắt cô sưng đỏ,từ ngày vào đây,ngày nào cô cũng khóc,khóc đến khi nước mắt cạn khô
Anh không tin cô,không bao giờ tin cô. Sao anh không hiểu rằng cô sẽ không bao giờ hại đi thứ khiến anh hạnh phúc chứ. Có lẽ anh không bao giờ hiểu được,không bao giờ anh muốn hiểu dù chỉ một lần...
Hôm đó,một cô gái nhỏ bé trút đi hơi thở cuối cùng trong bóng tối,kết thúc cuộc sống đầy đau khổ kia....
Còn??