Ngày xửa ngày xưa có hai người lái buôn, một già một trẻ. Họ thường cùng nhau đi buôn chuyến. Một ngày họ đi đến bờ biển thuộc làng Teraddomai. Họ đã thấm mệt sau một chặng đường dài nên họ ngồi nghi một lát.
Bác lái buôn nhiều tuổi nói:
- Bác buồn ngủ quá.
- Thế thì bác cứ ngủ trước đi.
Ngay sau đó bác lái buôn đã ngủ say. Anh lái buôn ngồi ngắm người đồng hành ngủ say sưa. Bồng anh ta thấy một con nhặng đang đậu trên mũi của bác ta bay vể phía hòn đáo Sađo. Anh ta nghĩ điều đó thật là lạ. Vừa lúc đó con nhặng lại bay trở lại và đậu đúng vào chỗ mà nó đã đậu ban nãy.
Sau đó bác lái buôn thức dậy, bác nói với anh thanh niên:
- Bác vừa mơ một giấc mơ rất lạ.
- Thế ạ, bác mơ gì vậy?
- À bác mơ thấy một ông chủ giàu có sống trên hòn đảo Sađo. Trong vườn của ông ta có một cây hoa trà trắng đầy hoa. Một con nhặng bay đến nói với bác rằng hãy đào chỗ đất dưới cái rễ của cây hoa trà ấy. Bác làm theo lời nó và bác đã đào được một cái bình đầy vàng.
Anh thanh niên chăm chú nghe bác lái buôn nói, sau đó anh ta bảo:
- Bác hãy bán cho tôi giấc mơ của bác đi.
Bác lái buôn kêu lên:
- Trời ơi, ai lại đi mua giấc mơ bao giờ kia chứ!
- Tôi sẽ cho bác bất cứ cái gì mà bác muốn, chỉ xin bác hãy bán giấc mơ của bác cho tôi.
- Thôi được rồi, thế anh trả tôi bao nhiêu?
- Tôi sẽ trả bác ba trăm đồng.
Bác lái buôn đồng ý, thế là giấc mơ của bác được bán với giá ba trăm đồng.
Sau chuyến buôn đó anh thanh niên trở về làng và làm như chuẩn bị một chuyến buôn khác. Sau đó anh ta bí mật đi đến hòn đáo Sađo. Tại hòn đáo này anh ta đi tìm khắp mọi nơi. Cuối cùng anh ta cũng tìm thấy ngôi nhà của ông chủ giàu có nọ. Anh ta xin gặp ông chủ và nói với ông ta:
- Tôi là một người nghèo khó từ tỉnh Êchigo đến. Tôi muốn hỏi xem ông có cần thuê người làm trong nhà không? Thậm chí dọn cỏ trong vườn nhà ông cũng được.
- Ồ, anh đến thật đúng lúc. Tôi cũng đang cần người làm vườn, nếu anh đồng ý thì tôi sẽ thuê anh.
Từ hôm đó anh thanh niên trở thành người dọn vườn cho ông chủ. Hàng ngày anh ta làm việc rất chăm chỉ. Anh ta đang cố đợi mùa xuân đến.
Cuối cùng mùa đông cũng qua đi và mùa xuân đến. Thời tiết ấm dần lên, cây cối trong vườn bắt đầu nở hoa. Những cây hoa trà cũng nở đầy hoa. Song không hiểu vì sao nó chỉ ra những bông hoa màu đỏ. Tuyệt nhiên không có một cây nào nở hoa trắng.
Anh thanh niên nọ vẫn không từ bỏ ý định tìm kiếm bình vàng trong giấc mơ mà anh ta đã bỏ tiền ra mua, nên anh ta kiên trì đợi đến mùa xuân sang năm.
Mùa xuân tiếp theo đã đến, những bông hoa trong vườn lại bắt đầu nở. Ngày nào anh thanh niên cũng đi tìm cây hoa trà trắng. Và rồi, vào một buổi sáng nọ, một cây hoa trà trong góc vườn nở những bông hoa trắng tuyệt đẹp.
Anh thanh niên như mở cờ trong bụng. Đêm đó anh ta nhẹ nhàng bước ra vườn không để ai nhìn thấy. Anh ta mang theo một cái cuốc và bắt đầu đào chỗ đất cạnh cái rễ của cây hoa trà. Bỗng cuốc của anh ta chạm phải một vật gì răn rắn. Anh cẩn thận bới rộng ra và anh ta nhìn thấy một vật giống cái bình. Anh ta mừng quá reo lên khe khẽ "nó đây rồi, đúng nó đây rồi". Anh ta nhìn kỹ thì đúng là trong bình toàn là vàng lấp lánh. Anh ta cẩn thận bế cái bình ra khỏi chỗ đất đó và lấp đất lại như cũ. Sau đó anh ta giấu cái bình vàng ở một nơi mà không ai có thể tìm thấy.
Nửa năm trôi qua, một hôm anh thanh niên gặp ông chủ và nói:
- Thời gian qua ông đã nhận tôi vào làm trong nhà ông. Ồng thật là tốt. Nhưng bây giờ tôi đến xin ông cho tôi được trở về nhà để làm giỗ bố mẹ tôi.
- Anh là một người chăm chỉ, tôi chẳng có gì phải than phiền về anh. Còn bây giờ anh có thể trở về.
Ông chủ nói xong, lấy một ít tiền cho anh ta đê đi đường và mua sắm.
Anh thanh niên cám ơn ổng chủ rồi cầm cái bình vàng mà anh ta đã gói kỹ trong một cái hộp cát tông. Anh trở vé tỉnh Êchigo và trở thành một người giàu có nhất vùng.