Cách đây khoảng hơn chục năm, khi đó em mới 12 tuổi, nhà em có mở tiệm may đo, thiết kế và cho thuê áo dài truyền thống. Đợt đó làm ăn cũng khấm khá, khách vào ra liên tục, tuy tiệm nhà em thuộc vùng sâu vùng xa, ở trong xóm nhỏ sâu hun hút và hoang vắng nhưng cũng là tiệm áo dài có tiếng lúc bấy giờ, nhiều mối khách trên thành thị nên thu nhập cũng gọi là ổn.
Mẹ em là người bán hàng trực tiếp và may đo, thiết kế áo dài cho khách, còn em khi nào đi học về thì có nhiệm vụ chính là ghi sổ sách và đem đồ đi giặt là. Bữa đó bố mẹ em có việc bận phải về quê 1 tuần, bảo em ở lại trông coi cửa hàng, khách đến thuê bộ nào thì cho họ thuê, còn cần thiết kế hay chỉnh sửa gì thì phải bảo khách rằng tuần tới hãy quay lại, bố mẹ cháu về quê có việc tuần sau mới lên làm được. Lúc đó em còn nhỏ tuổi nên không biết làm những công việc của mẹ, chỉ biết nghe theo những lời bố mẹ chỉ bảo.
Ngày đầu tiên ở nhà một mình trông tiệm cũng gọi là bình thường như bao ngày khác. Cũng lác đác khách tới thuê áo dài và ai cần chỉnh sửa áo, em làm theo lời mẹ bảo họ tuần tới hãy mang sang. Do cả ngày bận bịu khách nọ khách kia nên em cũng cảm thấy thấm mệt. Khoảng 20h tối em đóng cửa tiệm và đi ngủ, quê em ngủ rất sớm, cứ gà vào chuồng là đóng cửa đi ngủ hết.
Khoảng nửa đêm em giật mình tỉnh giấc bởi tiếng gõ cửa bên ngoài. Bật đèn nhìn vào đồng hồ đã điểm 12h30p, em tò mò không biết ai lại muốn thuê áo dài vào giờ này, hay là nhà hàng xóm có việc muốn nhờ. Mới chợp mắt được hơn 4 tiếng quả thực em rất mệt, nhưng vẫn phải cố mở mắt để ra xem ai có việc gì.
Mở cửa, em suýt đứng hồn vì vị khách ban đêm gõ cửa này. Tuy nhiên sau một hồi dụi mắt thì đứng trước mặt em là một cô gái tầm khoảng 20 tuổi rất xinh đẹp, dáng người cao ráo, thanh mảnh, mái tóc dài đen chấm mông cùng bộ váy xanh hoạ tiết lục bình tôn lên làn da trắng phát sáng của cô. Trong màn đêm tối xen lẫn chút ánh sáng từ đèn nhà hắt ra, em nhìn ra được nhan sắc đẹp như tiên của vị khách kia, một nét đẹp nữ tính pha chút cổ điển.
Em hỏi khách có chuyện gì mà đến vào giờ này, cô gái nói muốn may đo một chiếc áo dài để đi văn công văn nghệ. Em bảo với khách về đi tuần sau tới vì mẹ em không có nhà, chị ta liền nói:
– Nếu chưa may được thì chị muốn thuê một bộ áo dài, chị phải đi diễn gấp trong đêm nay!
Em khá tò mò không hiểu đoàn văn nghệ nào lại diễn đêm hôm như vậy, lại nghĩ chắc khách muốn thuê đêm để mai còn diễn sớm, nên dẫn khách vào trong xem đồ chọn lựa.
Cô gái bước vào trong tiệm, đảo mắt xem một hồi. Em đứng trước cửa để tư vấn cho khách bộ áo dài với phù hợp với dáng người. Phải nói em chưa bao giờ gặp một chị khách xinh đẹp đến như vậy, cảm tưởng hoa hậu trên ti vi cũng không thể bì được vẻ đẹp sắc nước hương trời này. Ngũ quan hài hoà, môi đỏ thắm như son, dáng đi uyển chuyển, đài các như một vị tiểu thư lá ngọc cành vàng. Nhưng chỉ lạ một điều, nước da chị này tuy trắng trẻo nhưng lại thuộc dạng trắng xanh nhợt nhạt hơi thiếu sức sống. Nhìn vào cánh tay gầy của chị ta thấy rõ gân xanh nổi lên.
Đảo mắt một hồi khách cũng chọn được chiếc một chiếc áo dài màu trắng đính sương sa lộng lẫy. Em bảo cô gái có muốn mặc thử không thì chị ta nói không cần, vừa cầm thử trên tay đã biết vừa rồi. Em bảo muốn thuê thì phải đưa chứng minh nhân dân và ký rõ ngày thuê. Cô gái chần chừ nói:
– Nhưng mà chị không cầm theo chứng minh nhân dân!
Có vẻ như cô gái còn chẳng biết CMND là cái gì. Em thấy khá lạ lùng, bình thường khách tới thuê áo thì phải đem theo CMND hoặc giấy tờ tùy thân bất kỳ nào khác. Em nói nếu không mang theo CMND thì chị phải cọc với số tiền gấp 3 lần tiền thuê, khi nào đem trả áo lành lặn mới trả tiền cọc. Cô gái đồng ý và đưa em số tiền cọc đúng như em đã yêu cầu. Lúc ký tên, em thấy cô gái có cái tên rất đẹp: Trần Thanh Thư, địa chỉ ở Văn XX. Quả đúng là tên đẹp như người, vừa mỹ miều vừa kiêu sa.
Sau khi thuê xong chiếc áo dài, cô gái nhẹ nhàng rời đi. Em cất tiền vào hộc bàn riêng dành cho tiền cọc, ngáp ngắn ngáp dài rồi đóng cửa ngủ.
Những ngày sau đó lạ lùng một chỗ, kể từ sau đêm cho cô gái xinh đẹp kia thuê đồ, ban ngày tiệm em ế ẩm không một vị khách nào tới hỏi nữa. Tiệm vắng tanh như chùa bà đanh, từ trước tới nay nhà em chưa xảy ra việc kỳ lạ như vậy. Em cũng học theo mẹ, đốt vía nhảy 7749 lần ở trước sân như mỗi sáng mẹ hay làm nhưng chẳng ăn thua. Tuy nhiên, lúc đó em còn quá nhỏ nên chẳng suy nghĩ gì nhiều, thấy ế hàng càng có thời gian tụ tập rủ bạn bè tới chơi bời phá phách. Nhưng chỉ ế ban ngày thôi, đêm đêm đồng hồ cứ điểm đúng 12h30p, vị khách xinh đẹp lại tới gõ cửa thuê áo dài đều như vắt tranh, vẫn là cô gái Trần Thanh Thư, địa chỉ Văn XX. Có thể nói 7 ngày trong tuần, em chỉ tiếp đúng một mình chị khách đó, mà lại tiếp vào nửa đêm.
Vào đêm hôm thứ 2 cho tới tận đêm hôm thứ 7, cô gái lại tới gõ cửa. Em lật đật chạy ra mở tiệm, chị ta trả áo và muốn thuê bộ khác. Dù rất buồn ngủ nhưng em vẫn chiều khách tới bến, bảo chị thích bộ nào cứ thoải mái chọn lựa, phải như mẹ em ở nhà chắc đuổi khách về lâu rồi, mẹ em kiêng kỵ lắm không cho khách thuê ban đêm bao giờ, em lúc đó còn nhỏ nên chưa hiểu biết gì nhiều. Một lúc sau vị khách cũng chọn được đồ, và tương tự như đêm đầu tiên, các đêm còn lại chị ta không thử áo mà trực tiếp ký rồi thuê luôn, lấy lý do phải đi diễn gấp, sau đó nhanh chóng rời khỏi tiệm trong màn đêm tĩnh mịch.
Mỗi lần chị khách thuê xong bộ nào, em lại treo áo lên cao để cho người khác thuê, do tính e ngày đó rất biếng nên em lười đem áo đi giặt tay, hồi đó máy giặt chưa phổ biến như bây giờ, với cả giặt tay áo dài khá nhọc, nếu không cẩn thận có thể bị rơi rớt đá trên áo hoặc bị phai màu. Nên em cứ treo hết lên kệ vì thấy chị khách xinh đẹp này giữ gìn áo khá sạch sẽ, không làm bẩn hay rách nát chỗ nào.
Mọi chuyện vẫn trôi qua như thường lệ. Sang ngày thứ 8, lúc bố mẹ em chưa kịp lên, bác hàng xóm sang nói chuyện với em:
– Dạo này sao tao cứ thấy mày nửa đêm ra trước cửa lẩm bẩm nói chuyện một mình thế ? Ồn quá tao đếch ngủ nổi. Mày có vấn đề về đầu óc rồi à, bảo bố mẹ mày đưa đi chữa đi không nặng?
– Ơ, cháu có nói chuyện một mình đâu? Cháu bán hàng cho khách mà?- Em ngạc nhiên hỏi lại.
– Mày điên à, khách nào mà đi mua hàng giữa 12h đêm. Tao ra thấy mày lẩm bả lẩm bẩm một mình như con điên ấy!
Em và bác hàng xóm tranh cãi nhau kịch liệt. Em khẳng định lúc đó mình đang cho khách thuê đồ, còn bác hàng xóm cứ chắc nịch rằng em nói chuyện một mình trước cửa như một kẻ điên. Chập tối bố mẹ em đã về tới nơi, bác hàng xóm đem chuyện kể cho mẹ em nghe. Mẹ em hoảng hốt chạy về nhà mắng em ngu. Sau đó nhanh chóng kiểm tra lại tất cả chiếc áo dài treo trong tiệm. Và một điều cực khủng khiếp đập vào mắt em khiến chục năm sau em vẫn còn nhớ mãi không quên…
Những chiếc áo khác trong tiệm vẫn bình thường, duy chỉ có những chiếc áo mà vị khách xinh đẹp kia thuê đã bị dính nhiều vết máu đỏ lòm ở mặt bên trong…
Quái lạ, rõ ràng khi nhận lại áo em kiểm tra không có dấu hiệu gì khác lạ, vậy mà đến hôm mẹ em về kiểm lại thì lại thấy toàn máu với máu đã dính khô đét trên áo, mùi tanh tưởi nồng nặc. Mẹ em lập tức gom tất cả những chiếc áo đó đem ra sân đốt sạch sành sanh. Sau đó, mẹ và em mở hộc bàn để kiểm tra thì phát hiện tờ tiền mà vị khách đã trả toàn là…tiền âm phủ!
Chuyện kì quái xảy ra làm em sợ muốn vỡ mật. Chẳng lẽ những đêm vừa rồi khi bố mẹ đi vắng, em đã nói chuyện với…ma sao? Em bàng hoàng nhớ lại hình dáng của vị khách xinh đẹp đó, tóc xoã dài, da trắng bệch, môi đỏ chót, dáng đi uyển chuyển, nhẹ nhàng như lướt trên mặt đất, nhưng ngẫm lại, nó không giống dáng đi bình thường của một con người… Em lắp bắp miêu tả lại hình dáng của vị khách lạ cho mẹ nghe. Khi mẹ em hỏi cô gái tên gì, em vừa nói ra cái tên đã khiến mẹ em run bật vì khiếp sợ, TRẦN THANH THƯ!
Trần Thanh Thư, có lẽ em còn quá nhỏ để biết. Vùng này trước đó không một ai là không biết đến Trần Thanh Thư, một vũ công nổi tiếng, chuyên lưu diễn ở các đoàn văn công văn nghệ, rất say mê áo dài. Hồi mẹ em còn bé xíu đã được nghe danh tiếng của Trần Thanh Thư. Và nếu cô ta còn sống, chắc cũng trạc tuổi bà ngoại em bây giờ…
Mẹ kể, ngày xưa cô ta rất xinh đẹp lại có tài ca hát, nhảy múa, biết bao nhiêu đàn ông trong vùng mơ ước được rước cô ta về làm vợ. Nhưng có một chuyện không hay xảy ra, nghe nói cô ta cặp kè với một phú nhị đại trong vùng rồi mang bầu với ông ta, nhưng ông ta đã có vợ con ở nhà. Khi tin tức truyền đến tai người vợ, bà ta nổi máu ghen lồng lộn nên đã cho người tới đánh ghen, ngược đãi Trần Thanh Thư, tuy nhiên cách đánh ghen quá dã man tàn bạo khiến cho cô ta và đứa con trong bụng chết ngay tại chỗ. Nhiều nhân chứng kể lại rằng, đã nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp khi thấy xác Thanh Thư. Cô ta nằm chết trên vũng máu, ruột gan và cả đứa con vừa mới thành hình đã bị moi ra vứt lăn lóc, lê lết trên mặt đất … Thương tình, họ đem xác cô chôn ở nghĩa trang Văn XX, đúng với cái địa chỉ mà cô ta đã ký trong sổ thuê áo dài của nhà em. Do còn quá nhỏ, em không hề biết Văn XX chính là bãi nghĩa trang ! Và có một điều em thắc mắc đã có câu trả lời, tại sao cô ta khi tới thuê lại không cởi áo ra mặc thử, và những chiếc áo dài sau khi trả lại dính vệt máu loang lổ, liệu có phải để cô ta che đi điều khủng khiếp trong bụng…
Sau đó nghe nói bà vợ kia đã đi tù vì tội cố ý giết người. Còn hồn ma Trần Thanh Thư vì quá luyến tiếc với đời, vì vẫn còn đam mê dang dở chưa thực hiện được nên chưa thể đầu thai, thỉnh thoảng vẫn có người nhẹ vía nhìn thấy vào nửa đêm, hồn cô ta hiện lên gõ cửa các tiệm áo dài trong vùng…