Là do em dễ dãi hay đám con trai bạ đâu sex đó?
Mặc dù mấy hôm nay cố tình không nghĩ ngợi nhưng trong lòng em cứ thấy khó chịu. Em đang tự trách có phải mình đã quá hư hỏng không. Từ năm ngoái đến giờ, em liên tục làm điều sai trái.
Ngày mới tốt nghiệp đại học và lúc còn ở với bố mẹ, em là cô gái ngoan, thậm chí là có phần cổ lỗ sĩ nữa. Nhưng không biết từ hồi nào em lại sa vào những chuyện không đâu.
Có lẽ mọi chuyện bắt đầu từ lúc em cặp với một anh chàng người Mỹ. Anh ta lớn tuổi hơn em và đang dạy cho một Trung tâm Anh ngữ. Tuy thỉnh thoảng có cãi vã vì em hay hờn dỗi do những nét khác biệt về văn hóa, nhưng chúng em hòa hợp với nhau mọi khoản. Kể cả chuyện xxx.
Người ta nói trai Tây thường mạnh về cả nhu cầu lẫn khả năng nhưng em đáp ứng được hết. Người Việt mình hay quan trọng hóa chuyện ăn cơm trước kẻng chứ đã yêu người nước ngoài, không sex thì bị cho là có vấn đề ngay.
Yêu nhau không lâu lắm thì em được cơ quan cử đi học một lớp tập huấn gần 2 tháng ở Trung Quốc. Trong thời gian này anh ấy cũng ra nước ngoài nên quan hệ hai đứa cứ mặn nhạt chẳng đi đến đâu. Mặc dù vẫn duy trì liên lạc nhưng em quyết định chia tay vì quá chán.
Lúc tham gia tập huấn, cũng có vài người thích em. Trong số đó em cảm tình một anh người Ý. Chúng em có hôn nhau nhưng khi anh ấy ra hiệu muốn đi xa hơn nữa thì em từ chối. Không hiểu sao trai Tây cứ hôn là nghĩ ngay đến sex?
Anh chàng người Ý cũng có vẻ kết và đề nghị giữ liên lạc với em khi kết thúc đợt tập huấn. Nhưng em nghĩ mỗi người một nẻo biết đời nào mới gặp lại nên từ chối. Lúc đó em cảm thấy không cần thiết phải có ai bên cạnh.
Sau khi em kết thúc tập huấn về nước thì anh người Mỹ cũng về Việt Nam. Nhưng em thờ ơ lạnh đãm chẳng đi đón hay hỏi han gì hết. Anh ấy nhắn tin gọi điện cho em liên tục. Lúc thì trách móc giận hờn, lúc thì nói lời yêu thương tha thiết. Nói tóm lại là anh ấy muốn hai đứa quay lại với nhau.
Tuy lạnh nhạt là thế nhưng không hiểu sao khi gặp lại em vẫn thấy háo hức vui vẻ như thể đã rất mong chờ. Ngay cả em cũng chán mình thay đổi sáng nắng chiều mưa.
Đêm ấy anh chàng theo em về tận nhà. Anh ấy ôm em rất lâu và còn hít hà mùi thơm trên tóc em nữa. Hai đứa nằm cạnh nhau và chuyện trò đến khuya. Khi em đã mệt và muốn ngủ thì anh lại hôn và tỏ ý muốn quan hệ.
Em mệt mỏi nên đanh mặt từ chối. Ảnh bảo nhớ em nên mới muốn. Nhưng em nghĩ đó chỉ là nhu cầu thôi chứ nỗi nhớ thì phải trong sáng chứ? Khi trời chưa sáng, em vừa trở mình thức giấc thì anh ấy lại tỏ ý muốn. Không biết có phải là do sinh lý hay không mà lúc đó em thấy rạo rực và không đẩy anh ra nữa.
Tuy không chính thức quay lại với nhau nhưng tụi em không có thái độ gì rõ ràng. Mối quan hệ lúc đó cứ như dây dưa để sex thì đúng hơn. Hôm nào có hứng thì về nhà một trong hai đứa ở lại qua đêm. Ảnh cũng ở một mình như em nên không phải lăn tăn gì.
Vài tháng sau thì anh bạn người Ý bất ngờ du lịch sang Việt Nam. Bạn ấy nói đã có ý định vòng quanh thế giới sau khi kết thúc chương trình đại học đã lâu nhưng không ngờ lần này lại chọn Việt Nam là nơi đến đầu tiên. Rồi ảnh cũng nói luôn là có lẽ vì nhớ em. Điều này khiến em hơi bất ngờ vì ngoài những email xã giao thì tụi em không trò chuyện thường xuyên lắm.
Em đã tự nguyện làm hướng dẫn viên cho bạn ấy dạo quanh thành phố. Đi cùng nhau em thấy nhẹ nhàng vui vẻ nên cũng thích thích. Hai đứa lại hôn rồi chẳng đừng được nên... chuyện gì đến cũng đến.
Lần đấy là do em tự nguyện nhưng vẫn thấy ân hận. Dù sao cũng có lỗi với bạn trai hiện tại. Em định bụng sẽ giữ kín và tìm cách đẩy bạn người Ý đi tham quan nơi khác. Nhưng anh ta nhất quyết không chịu đi nếu không có em.
Vì dây dưa như vậy nên mới bị bạn trai em phát hiện. Anh ấy giận dữ và trách móc nặng lời. Đây là lần đầu tiên ảnh cư xử như thế. Có lẽ là do shock với em quá. Đàn ông chỉ giỏi quan hệ “chùa” chứ hễ kẻ nào động đến người đàn bà của họ là lập tức nổi đóa ngay.
Rồi em “bị” anh ấy chia tay. Những lần trước toàn do em chủ động thì chẳng bao giờ chia tay thật. Lần này thì anh ấy rất cứng rắn nên em không thanh minh gì được. Lỗi là do em gần như là bắt cá hai tay nên em buồn và khóc nhiều lắm.
Mấy cô bạn thấy em ủ rũ không ra khỏi nhà nên kéo nhau lôi em đến bar. Bình thường em uống rượu khá nên những lúc đó uống càng nhiều hơn. Đêm nào cũng say lướt khướt, em cũng không hiểu bọn chúng đưa em về được nhà bằng cách nào.
Nhớ một đêm đến bar em bị một gã bạn của bạn đụng chạm lung tung vào người. Em thì không nhớ được gì nhiều nhưng nghe kể lại là nếu không có mấy đứa bạn lôi về thì đã bị gã kia kéo vào toilet “xử đẹp” rồi.
Nhưng có một đêm thì em nhớ rõ mồn một. Vì tối đó cả bọn kéo về nhà em ngủ lại. Lúc đó mạnh ai nấy ngủ, nằm vắt vẻo lên nhau không hay biết gì. Nhưng khi sáng sớm thì em tỉnh rượu và thấy mình nằm bên cạnh một bạn nam cũng hơi thân thân.
Nói vậy vì em không có bạn thân, chỉ là cùng nhau đàn đúm rồi quen nhau vậy thôi. Thấy em tỉnh, người bạn đó tiếp tục có những hành động rất thân mật...
Em không bất ngờ lắm nhưng không hiểu sao cứ nằm im không phản ứng. Nhưng sau đó mới thấy ân hận. Không biết từ bao giờ em thành ra thế này? Là do em dễ dãi có tiếng hay đám con trai bạ đâu sex đó?
Sau chuyện đó hai đứa nhìn mặt nhau cũng thấy ngại. Nó thấy có lỗi với em. Em sau vài ngày day dứt, ngại ngần cũng nghĩ đằng nào chuyện cũng đã rồi, cho nó một lần cũng chẳng hao mòn đi.
Với lại cả hai cũng nửa tỉnh nửa mê mới làm điều sai trái nên có thể bỏ qua. Nhưng không ngờ sau đấy nó lại mò đến tận nhà em gạ gẫm. Em đe dọa đủ điều nó mới chịu buông tha.
Em cũng giận mình sao buông thả đến độ này. Nhưng em chưa kịp quyết tâm sửa đổi thì lại vướng vào một chuyện khác. Cứ có cảm giác như em vấp ngã, đứng dậy rồi lại vấp ngã vậy.
Gần đây bạn trai người Mỹ có nhắn tin xin đến nhà thăm vì nhớ em. Nhưng em bảo đảm cũng chỉ vì sex thôi. Đã sang năm mới rồi nên em quyết định phải làm gì đó để thay đổi mình. Em đã quá hư hỏng rồi phải không?
Em đã từng đi điều trị tâm lý. Bác sĩ bảo em vì cô độc và bị những cú sốc tâm lý nên có suy nghĩ lệch lạc và dễ nổi loạn bên trong. Em không biết đúng được bao nhiêu nhưng từ khi ở một mình, em hư hỏng hơn hẳn.
Một số lý do gia đình em không muốn nhắc ở đây vì thật sự không cần ai thông cảm. Em cũng không biết nói ra những lời này có lợi lộc gì. Chắc chẳng ai hình dung được có một đứa con gái như em phải không?
Tết âm lịch sắp tới, anh bạn Ý sẽ rời Việt Nam vì đã chờ đợi em tương đối lâu. Em không biết mình có thích anh ấy không nữa. Nhưng vẫn chần chừ nửa muốn giữ ảnh lại nữa không. Có lẽ là em không xứng đáng với ai cả.