vào người.” Khẩu âm của thiếu niên vô cùng mềm mại, hỗn loạn nhẹ nhàng trong trẻo, kéo suy nghĩ của hắn trở lại.
Kiều Ưu đứng lên khỏi băng ghế gỗ hẹp, gương mặt của cậu rất nhỏ, làn da lại trắng nõn, đôi mắt to, vừa to tròn vừa sáng người, trông rất sạch sẽ, đuôi mắt lại hơi nhếch lên, vừa có vẻ đơn thuần vừa có vẻ quyến rũ, giống như người làm việc vặt đã nói, câu nhân.
Kiều Ưu đang ngồi quay lưng lại với hắn nên hắn không nhìn thấy điều gì, thân hình trông giống như một thiếu niên mười bảy hay mười tám tuổi, vẻ ngoài của cậu hơi không thể phân biệt được, nhưng khi Kiều Ưu xoay người tiếp đón hắn tiến vào, hắn đã có thể nhìn thấy rõ ràng, cậu không phải là đàn ông.
Đàn ông là không có ngực, nhưng trên áo khoác trắng của Kiều Ưu chỉ có bốn năm cái nút thắt, trước ngực nhô lên hai luồng, mềm mại, hai luồng rất nhỏ, nhưng cũng không thể bỏ qua.
Anh chàng giao thuốc vội vàng chạy tới, ném thuốc lên trên bàn, sau đó hắn xoay người vọt vào trong mưa, cả hai bầu vυ" kia ấy cứ lởn vởn ở trong tâm trí của hắn.
Kiều Ưu không kịp đưa tiền, thì đã nhìn thấy hắn ném thuốc xuống và rời đi, cậu vội vàng kêu lên, nhưng chàng trai đưa thuốc cũng không quay đầu lại, cậu đứng ở cửa nhìn một lúc, gạch xanh trên đường đều ướt đẫm, mưa càng ngày càng nhanh, cậu nghĩ đợi mưa tạnh thì đã đến hiệu thuốc để đưa tiền, cậu còn có thể cầm vài bông hoa cho ông chủ Ngô, cậu nhớ rõ trước kia hắn đã khen những bông hoa do cậu trồng không tồi. Kiều Ưu biết ông chủ Ngô là người tốt, hắn còn muốn chữa trị cơ thể kỳ quái này của cậu, thậm chí ba mẹ cậu và cậu đều đã không ôm hy vọng.
May mà sự khó chịu và đau đớn của cậu sau khi được sinh ra cũng đã được xoa dịu bởi sự ra đời của em trai và em gái.
Cậu nhìn chằm chằm vào màn mưa một lúc rồi quay người tiếp tục cắm hoa, buổi tối cậu phải chuẩn bị đến ngõ nhỏ để bán hoa, buổi tối ngõ nhỏ thật sự rất náo nhiệt, một số đại gia cậu chủ luôn đặc biệt hào phóng mua hoa để tặng cho bạn gái của mình, hơn nữa bọn họ còn cho cậu rất nhiều tiền boa.