Mang Th/ai Con Của Thái Tử Gia Bắc Kinh-[FULL]
Tác giả: 𝕿𝖆𝖄𝖚𝖚🔮🍒
Ngôn tình
1
"Em mang thai rồi."
"Ai?"
Tôi lập tức kinh hãi từ trên giường ngồi thẳng dậy, dọa người đại diện đang cầm sổ bệnh án của tôi một cái.
Chị Tề - người đại diện của tôi ho nhẹ một tiếng, hắng giọng: "Em, mang thai."
Tôi? Mang thai?
Tôi đảo mắt lại ngã xuống giường.
Tôi là ở trong giới giải trí có tầm ảnh hưởng không nhỏ, kim chủ của tôi là thái tử gia Bắc Kinh.
Sau khi được anh ta bao nuôi, tôi trải qua những ngày quần áo đưa tận tay, cơm đưa tận miệng.
Đáng tiếc, ngày hôm nay sự nghiệp của tôi coi như chấm dứt rồi.
Lúc đoàn làm phim quay cảnh ăn uống, tôi nôn mửa trước cảnh quay và ngất xỉu ngay tại chỗ.
Chị Tề vội vàng đưa tôi đến bệnh viện.
Vừa kiểm tra phát hiện tôi mang thai!
Tôi đảo hai mắt cảm giác mạng mình không còn bao lâu nữa.
Kỷ Hoài Triệt luôn luôn cẩn thận sao có thể làm cho tôi mang thai!
Mang thai có nghĩa là gì?
Có nghĩa là tôi sắp bị anh ta đá rồi!
Kỷ Hoài Triệt có thích trẻ con hay không, tôi không biết.
Nhưng tôi biết Thái tử gia Bắc Kinh chắc chắn sẽ không để cho loại người như tôi sinh ra con của anh ta.
Đừng hỏi làm sao tôi biết.
Chim hoàng yến trong lồng đều như vậy!
"Lần này cuối cùng có thể bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng, em hẳn là phải rất vui mới đúng!"
Chị Tề đặt bệnh án lên bàn bên cạnh.
Tôi rối như tơ vò nói: “Vui, quá vui."
Mừng là tôi sắp bị Kỷ Hoài Triệt đi công tác về sẽ giết chết mới đúng.
Tôi đã nghĩ ra nơi chôn cất của mình rồi.
Ở ngoại ô, yên tĩnh!
"Em không giống như đang vui, chẳng lẽ em và Kỷ tổng cãi nhau sao?"
Chị Tề!!
Em là em gái duy nhất của chị đấy.
"Đúng vậy, cho nên chuyện em mang thai có thể giúp em giữ bí mật được không? Em định xóa bỏ hiểu lầm rồi mới nói cho anh ấy biết."
Chị Tề nhìn tôi từ trên xuống dưới, sau đó thở dài: "Được được được, em là tổ tông của chị, em nói cái gì thì là cái đó."
Chị Tề còn chưa đi, trong phòng bệnh đã có một người bước vào.
Tôi không kiên nhẫn liếc mắt một cái.
Cái nhìn này thiếu chút nữa dọa con tôi từ trong bụng chui ra rồi.
Kỷ Hoài Triệt vốn còn đang đi công tác, không biết xuất hiện ở cửa từ lúc nào.
Lời tôi và chị Tề vừa rồi anh ta nghe được bao nhiêu.
Anh ta không mở miệng, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn tôi một cái.
Đi qua cửa đến giường bệnh của tôi.
Trái tim tôi lập tức vọt lên tận cổ họng.
2
Kỷ Hoài Triệt tự nhiên ngồi trên giường bệnh của tôi: "Mấy ngày anh đi công tác sao em lại tự đưa mình vào bệnh viện rồi ?"
Điều đó còn phải hỏi tôi sao?
Điều cần phải hỏi vì sao anh ta cho tôi một đứa con!
Trợ lý của Kỷ Hoài Triệt ở một bên nói tiếp: "Kỷ tổng lo lắng cho Lâm tiểu thư, vừa xuống máy bay đã lập tức chạy tới đây."
Trên mặt tôi lộ ra nụ cười cứng ngắc: "Sao anh không về nghỉ ngơi trước một chút? Nếu anh mệt, em sẽ rất đau lòng đấy."
Đến nhanh như vậy, tôi còn chưa nghĩ ra lý do để né tránh anh ta.
Trước mặt một lão hồ ly như Kỷ Hoài Triệt, nói càng nhiều, càng dễ bị anh ta bắt được nhược điểm.
Sự quan tâm của tôi đối với Kỷ Hoài Triệt khiến anh ta rất hưởng thụ, cả người anh ta đều tản ra hơi thở sung sướng: "Có phải anh không có ở đây em ăn nhiều đồ nguội rồi không?"
Hai mắt tôi mãnh liệt sáng ngời.
Đang lo không có lý do, Kỷ Hoài Triệt đã giúp tôi tìm được rồi.
Theo lời anh, tôi nói tiếp: "Trời quá nóng nên ăn hơi nhiều đồ lạnh, không ngờ lại vào bệnh viện."
Kỷ Hoài Triệt vuốt vuốt tóc tôi, ném cho trợ lý một ánh mắt.
"Lâm tiểu thư, Kỷ tổng biết dạ dày cô xảy ra vấn đề, cố ý mời chuyên gia uy tín về phương diện này khám bệnh cho cô."
Nói xong trợ lý liền dẫn vị bác sĩ kia vào, tôi khẽ cắn cánh môi.
"A?"
Không phải, tôi đang giở trò với anh ta, anh ta với tôi lại xuất phát từ tận đáy lòng đối tốt với tôi ?
Dạ dày tôi không có vấn đề gì cả.
Nếu để cho bác sĩ nhìn, vậy chẳng phải là lộ hết rồi sao?
Tôi kéo áo Kỷ Hoài Triệt làm nũng: "Em không muốn kiểm tra, kiểm tra dạ dày rất đau, em sợ đau."
Nói xong tôi còn cố nặn ra hai giọt nước mắt cá sấu.
Kỷ Hoài Triệt cực kỳ kiên nhẫn dỗ dành tôi: "Không đau, anh bảo bọn họ nhẹ một chút, thân thể không thoải mái vẫn phải kịp thời trị liệu mới được."
Giỏi lắm! Nhẹ nhàng chứ gì.
Tôi dứt khoát khóc lóc om sòm: "Không, em sẽ không kiểm tra, hơn nữa, hiện tại em không khó chịu còn có thể tra ra cái gì?"
Kỷ Hoài Triệt biến sắc: "Nói lung tung cái gì?"
Thái độ của anh ta khiến trái tim tôi lạnh đi một nửa.
Mới nói một câu không khám bệnh, cũng có thể làm cho anh ta kích động thành như vậy!
Thật để cho anh ta biết tôi mang thai, đây chẳng phải là muốn trói tôi vào trên bàn mổ sao?
Kỷ Hoài Triệt thấy không lay chuyển được tôi, đành phải nghe theo ý tôi.
3
"Anh về thay quần áo trước, buổi tối lại qua đây với em được không?"
Kỷ Hoài Triệt có thể nói là một người lạnh lùng trong giới kim chủ.
Những con chim hoàng yến khác đều chờ đợi mệnh lệnh, mà Kỷ Hoài Triệt ngay từ đầu đã có ý chiều chuộng tôi.
Đến mức tôi có muốn quay bộ phim này hay không, hay đến giữa trưa ăn cái gì cũng phải hỏi tôi trước.
Nếu không phải tôi biết giữa chúng tôi là quan hệ kim chủ.
Tôi thật sự muốn yêu Kỷ Hoài Triệt.
Thừa dịp anh ta trở về thay quần áo, tôi lập tức sai người ghi cho tôi một phần bệnh án giả, dùng để qua mắt Kỷ Hoài Triệt.
Lấy đầu óc của anh ta khẳng định là muốn xem bệnh án của tôi.
Nếu để cho anh ta nhìn thấy sự thật thì sao?
Sợ không phải muốn lột da rồi rút gân tôi!
Bệnh án mới cũng nhanh chóng đưa đến tay tôi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, việc đầu tiên Kỷ Hoài Triệt làm khi trở về chính là để bác sĩ xem sổ bệnh án của tôi trước.
Sau khi đảm bảo tôi có thể ăn gì, cái gì không thể ăn, mới đi mua cơm cho tôi.
Tôi ở bệnh viện một tuần.
Trong thời gian này Kỷ Hoài Triệt vẫn luôn chạy qua chạy lại giữa công ty và bệnh viện, tôi đã cố khuyên anh ta vài lần, đều kết thúc bằng việc bị anh ta hôn đến không thở nổi.
Thật vất vả để chịu đựng đến khi xuất viện, tôi lập tức bảo chị Tề tìm cho tôi một kịch bản phụ nữ có thai.
Cho dù là phân cảnh nhỏ hoặc là chỉ xuất hiện một lần đều được.
Chị Tề ở đầu dây bên kia liền mắng tôi:
"Ở bệnh viện nhiều nên đầu óc em hỏng rồi à?"
"Rõ ràng là đỉnh lưu, vì cái gì lại đi diễn một vai nhỏ phụ nữ có thai?”
Tôi: "Em muốn đóng vai phụ nữ có thai, những thứ khác không quan trọng!"
Cho dù chị ấy khuyên tôi thế nào, cũng không thay đổi được quyết tâm muốn kịch bản này của tôi!
Lần trước tôi chỉ thuận miệng nhắc tới chuyện mang thai.
Sắc mặt Kỷ Hoài Triệt liền thay đổi.
Tôi dự định tiếp tục kịch bản của người phụ nữ có thai này nói bóng nói gió một chút, xem anh ta có phải thật sự không thích trẻ con hay không.
Nếu thật sự không thích.
Tôi cũng chỉ có thể mang theo con của anh ta cao chạy xa bay.
Phá thai là không thể!
Đừng tưởng tôi không biết!
Đây đâu phải phá thai? Đây quả thực là thừa dịp tôi mang thai muốn lấy mạng tôi!
Tốc độ của chị Tề nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, chân trước tôi về đến nhà, chân sau chị ấy liền ấn chuông cửa nhà tôi.
Chị ấy cầm trong tay vài kịch bản phù hợp với yêu cầu của tôi.
Mới đầu tôi lăn lộn trong giới giải trí, tạo ra một hình tượng ngọt ngào.
Từ khi tôi được bao dưỡng, tôi đã bắt đầu được tự do.
Tạo lập hình tượng gì toàn bộ tôi cũng không thèm để ý!
Diễn bất cứ gì tôi muốn!
Quả thực chính là vô pháp vô thiên.
Rất nhiều đạo diễn đều tức giận tôi, nhưng lại sợ Kỷ Hoài Triệt nên không thể nở nụ cười với tôi.
Sau khi tôi theo Kỷ Hoài Triệt, cũng rất ít khi ra ngoài quay phim.
Tài nguyên anh ta cho tôi thật sự quá nhiều.
Căn bản tôi không cần ra ngoài quay phim.
Thỉnh thoảng tâm huyết dâng trào, mới có thể bảo anh ta tìm cho tôi một kịch bản diễn một chút.
4
"Đây đều là những vai em có thể diễn! Sao em lại muốn diễn vai một phụ nữ có thai? Chuyện em mang thai không phải còn chưa nói với Kỷ tổng chứ?"
Đúng thật rồi chị ơi!
Chị Tề thấy tôi đặt kịch bản lên bàn, ngay cả xem cũng không thèm nhìn một cái đã đồng ý.
Lại từ trong túi xách của chị ấy lấy ra một kịch bản phụ nữ có thai.
Tôi lập tức ngồi dậy: "Không phải , chúng em còn đang chiến tranh lạnh, nếu không tại sao em xuất viện anh ấy còn không tới đón em chứ?"
Chị Tề thở dài thật sâu: "Trước tiên chúng ta phải mềm mỏng trước. Mỗi tháng anh ta cho em một trăm vạn không phải để em làm cho anh ta ngột ngạt, mà là để em thuận theo anh ta."
Tôi gật đầu cầm kịch bản lật xem, hoàn toàn không nghe lọt tai được lời của chị Tề nói.
Kịch bản này phụ nữ có thai phân cảnh vô cùng ít, cơ bản chỉ có hai cảnh.
Hai cảnh này cũng đủ để tôi đi nói bóng nói gió hỏi Kỷ Hoài Triệt rồi!
Đêm đó, tôi liền cầm kịch bản xuất hiện trong thư phòng của Kỷ Hoài Triệt.
Anh ta dùng tiếng Pháp trao đổi với người trong điện thoại, về phần nói cái gì thì tôi không nghe rõ!
Chờ anh ta họp xong, tôi cầm kịch bản ngồi vào trong lòng anh ta: "Ông xã, anh xem kịch bản em nhận gần đây này, diễn thật sự rất ít."
Kỷ Hoài Triệt đảo mắt qua, mày nhíu chặt: "Sao lại để em diễn vai phụ nữ có thai?"
Tôi cười cong mặt: "Ông xã, anh không thích trẻ con sao?"
Anh ta lấy kịch bản từ tay tôi: "Kịch bản này không được, anh bảo trợ lý lấy cho em mấy kịch bản hay."
Tôi nhìn ra được Kỷ Hoài Triệt đang nói sang chuyện khác.
Nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định bám lấy anh ta hỏi: "Ông xã, anh không thích trẻ con hay là không thích kịch bản này?"
Kỷ Hoài Triệt không nghĩ tới tôi sẽ tiếp tục tra hỏi.
Trên mặt anh ta hiện lên một tia phiền não: "Kịch bản này tuyệt đối không được."
Tôi lấy hết can đảm hỏi lại lần nữa xem anh ta có thích trẻ con không.
Kỷ Hoài Triệt đã sớm mở ứng dụng hội nghị, mở hội nghị trên mạng.
Sau khi nghe tôi nói, không chút do dự trả lời "Không thích."
Trái tim và cơ thể tôi dần nguội lạnh theo những lời này.
Anh ta không thích trẻ con.
Vậy thì có nghĩa là không khoan nhượng được sự tồn tại của đứa con này.
Nếu để cho anh ta phát hiện tôi mang thai, tôi đây cũng chỉ có một con đường phá thai!
Không được!
Phá thai quá tổn thương thân thể!
Hay là chuồn đi!
Ở bên cạnh anh ta cũng đã kiếm không ít tiền.
Một tháng một trăm vạn, nhà cửa, xe cộ, quần áo, túi xách, đồ trang sức xa xỉ, mấy thứ này Kỷ Hoài Triệt cũng tặng tôi rất nhiều.
Đủ để nuôi một đứa con cả đời.
Kỷ Hoài Triệt nắm tay tôi: "Sao lại lạnh như vậy? Nhiệt độ điều hòa quá thấp?"
Tôi lắc đầu: "Em hơi buồn ngủ muốn đi ngủ trước, anh làm xong thì nghỉ ngơi sớm một chút đi."
"Để em bảo giúp việc mang cho anh ly sữa nóng."
"Được."
5
Ra khỏi thư phòng của Kỷ Hoài Triệt, tôi lập tức đặt vé máy bay ra nước ngoài.
Nơi này không thể ở lại.
Còn ở lại nữa sẽ một xác hai mạng!
Đặt vé máy bay xong, trái tim treo lơ lửng của tôi cuối cùng mới hạ xuống.
Trời không theo ý người khác, sáng sớm hôm sau tôi đã bị người hầu gọi dậy.
Nhìn mọi người đem quần áo của tôi từ trong ngăn tủ lấy ra đặt vào trong vali, tôi kích động từ trên giường bò dậy.
"Các người làm gì vậy? Kỷ Hoài Triệt muốn đuổi tôi đi?"
Người hầu nhìn tôi cười cười: "Ông chủ đi công tác muốn dẫn cô đi cùng, phân phó chúng tôi thu dọn hành lý cho cô."
Tôi hít một hơi thật sâu.
Thiếu chút nữa cho rằng bát cơm của mình đã không còn!
Tôi định chạy trốn, nhưng còn muốn vớt hai khoản trên người anh ta rồi mới đi.
Tôi cắn môi: "Anh ấy đi công tác ở đâu?"
Người hầu: "Ông chủ đi đâu chúng tôi cũng không biết."
Cũng đúng, lịch trình của Kỷ Hoài Triệt có lẽ là bí mật.
Bình thường ngoại trừ trợ lý sẽ không có ai biết anh ta sẽ đi đâu.
Tôi đành phải để họ thu dọn hành lý cho tôi.
Thu dọn xong, ngay cả hành lý và người của tôi cũng được trợ lý đón đến công ty.
Dọc theo đường đi tôi cùng trợ lý hỏi thăm Kỷ Hoài Triệt lần này đi công tác ở đâu, nhưng miệng trợ lý đặc biệt kín đáo.
Thật sự một câu cũng không nói ra.
Đến công ty, Kỷ Hoài Triệt đứng ở cửa chờ tôi.
Anh ta vừa lên xe liền kéo tôi vào trong lòng: "Không phải muốn đi Pháp sao?"
"Em đi chơi vài ngày đi."
Tôi vẻ mặt kinh ngạc: "Làm sao anh biết em muốn đi nước Pháp?"
Chẳng lẽ tin tức tôi muốn chạy trốn, anh ta đã biết rồi?
Cả người tôi cứng ngắc, không dám thở mạnh.
Anh ta lấy di động ra, đưa tin nhắn thẻ trừ phí tối qua cho tôi xem: "Thấy em đặt vé máy bay đi Pháp."
Tôi nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Đại khái là!
Tối hôm qua quên mất trên điện thoại là thẻ của Kỷ Hoài Triệt!
Kỷ Hoài Triệt bao nuôi tôi không chỉ cho tôi tiền, còn đem thẻ phụ của anh ta cho vào di động của tôi, để tôi tùy ý tiêu.
Nếu như anh ta thích đứa con này, tôi đây nguyện ý tiếp tục ở bên cạnh anh ta cẩu thả cả đời.
Đáng tiếc anh ta không thích.
Thu lại cảm xúc trong mắt, tôi và Kỷ Hoài Triệt ngồi lên máy bay đi Pháp.
Dọc theo đường đi tôi ngủ đến hôn mê, ngay cả lúc nào xuống khách sạn tôi cũng không biết.
Mở mắt ra liền thấy ánh đèn chói mắt, tôi nhìn quanh bốn phía không có một người.
Có lẽ Kỷ Hoài Triệt đi bàn chuyện hợp tác rồi.
Tôi ở khách sạn một mình hai tiếng đồng hồ không đợi được anh ta trở về, liền gửi tin nhắn cho anh ta.
Tôi: [Khi nào anh về? Em muốn ra ngoài dạo một chút.]
Kỷ Hoài Triệt trả lời ngay: [Đến 7 giờ tối, để vệ sĩ đi dạo với em trước, ngày mai anh sẽ đưa em đi chơi.]
Nhìn thấy tin tức này trong lòng tôi cả kinh.
Bình thường Kỷ Hoài Triệt sẽ không để vệ sĩ đi theo tôi, mấy lần trước ra nước ngoài cũng không có tình huống như vậy.
Chẳng lẽ là anh ta nhìn ra ý đồ muốn chạy của tôi?
6
Dù sao đi nữa, tôi vẫn ra khỏi cửa khách sạn, đi thẳng đến trung tâm mua sắm lớn nhất nước Pháp.
Nơi đó lưu lượng người đông, bảo vệ muốn theo sát tôi cũng không dễ dàng.
Vì an toàn của cục cưng tôi, tôi cũng chỉ có thể tạm thời không làm thất vọng bọn họ một chút.
Tôi lang thang không mục đích trong trung tâm thương mại, ánh mắt nhìn xung quanh không chỗ nào không nhìn tới.
Bề ngoài là một mình tôi, trên thực tế vây quanh tôi có thể là mười mấy người.
Tôi đi vào một cửa hàng quần áo gia đình.
Từ khoảnh khắc tôi bước vào, đã không còn cảm giác bị theo dõi.
Tôi lấy tiền ra mua chuộc người bán hàng, bảo thay quần áo của tôi lấy tất cả đồ đạc của tôi, đi ngược lại về phía tôi.
Cùng lúc đó, tôi trực tiếp thay đổi đồ, yên tâm rời khỏi trung tâm thương mại.
Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, tôi không vội vã rời khỏi nước Pháp.
Sau khi Kỷ Hoài Triệt biết tôi chạy rồi, nhất định sẽ lập tức đi điều tra những chuyến máy bay rời khỏi Pháp.
Tôi không thể ngu ngốc đến mức tự chui đầu vào lưới.
Tôi mua một vé máy bay về nước trước, lại mua một vé máy bay đi Anh vào ngày hôm sau.
Lúc ngồi trên máy bay đi Anh quốc, tôi mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Hai ngày bị giám sát khiến tôi hiểu rõ ràng, Kỷ Hoài Triệt không ôn hòa như vẻ bề ngoài của anh ta.
Anh ta có thể là một con sói rục rịch trong đêm tối.
Không biết lúc nào, có thể nhảy ra cho tôi một đòn chí mạng.
Nghĩ tới đây, tôi càng cảm thấy chạy trốn là quyết định chính xác!
7
Năm đầu tiên đến Anh, tôi sinh ra một cậu bé mập mạp trắng trẻo.
Mặt mày so với Kỷ Hoài Triệt lớn lên có đến bảy phần giống nhau.
Sau khi con trai Bá Vương của tôi lên ba tuổi, tôi quay lại ngành thiết kế mà tôi đã từng học ở trường đại học.
Làm việc với tư cách một nhà thiết kế tại một công ty thiết kế ở Anh.
Bá Vương mỗi ngày đều ngoan ngoãn đi nhà trẻ.
Cuộc sống thanh nhàn như vậy không được mấy năm.
Khi bản thiết kế của tôi ngày càng hot, công ty cũng phát triển ra quốc tế.
Không ít bữa tiệc tối thời thượng và trình diễn đều mời tôi đi, không có ngoại lệ đều bị tôi từ chối.
Để đảm bảo tôi và Bá Vương có thể sống an ổn ở Anh, tôi gần như đã thoát khỏi Internet.
Người quen biết tôi trên mạng nước ngoài rất ít, nhưng trong nước thì khác.
Lúc ấy Kỷ Hoài Triệt vì giúp tôi nổi tiếng trong giới giải trí, không tiếc bỏ tiền để cho những diễn viên hạng A kia diễn cùng tôi.
Tôi cũng từng nổi tiếng ở trong nước một thời gian.
Lãnh đạo công ty biết tính tình tôi như thế nào, cũng không vì tôi mà khó xử.
Nhưng người tính không bằng trời tính.
Khi quay video tuyên truyền cho người mẫu, nhiếp ảnh gia không cẩn thận chụp sườn mặt của tôi.
Sau khi tôi phát hiện ra, video này đã có ngàn vạn lượt like.
Muốn xóa cũng không được.
Theo video này, có không ít người bình luận phía dưới muốn xin phương thức liên lạc của tôi, cũng có người cố bới móc thân phận của tôi.
Tôi có chút luống cuống.
Tôi không biết Kỷ Hoài Triệt có xem video này hay không.
Tôi không dám cá.
Quyết đoán đi nhà trẻ đón Bá Vương của tôi về nhà, dự định đêm nay liền thu dọn đồ đạc định đổi cuộc sống tại nước khác.
"Mẹ, mẹ vội vã như vậy muốn đi làm gì?"
"Chạy trốn."
Tôi ôm Bá Vương vào trong ngực, trên đường về nhà là một đường chạy như điên.
Vừa bước vào trong sân nhà tôi một bước, một mùi hương quen thuộc xông vào mũi tôi, trước cửa nhà thấp thoáng một bóng dáng cao lớn.
Bá Vương ôm vào cổ tôi: "Mẹ, con sợ."
Tôi gắt gao ôm lấy con: "Con đừng sợ, để mẹ đi xem trước."
Tôi lấy hết can đảm đi về phía trước vài bước, mơ hồ nhìn thấy trước cửa nhà tôi có một người đàn ông mặc áo khoác
Mặc kệ là gì, tôi trực tiếp quay đầu bỏ chạy.
Bá Vương còn có chút mê mang: "Mẹ, chúng ta không về nhà sao?"
Tôi khóc không ra nước mắt.
Con ơi!
Cha con hình như đã đuổi theo!
Cái nhà này sợ là không về được!
Còn chưa đi được mấy bước, mẹ con chúng tôi hai người đã bị một đám người mặc đồ đen chặn lại
Dẫn đầu là trợ lý của Kỷ Hoài Triệt, trên mặt anh ta vẫn tươi cười, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được cảm giác xa cách trên người anh ta.
Con trai tôi lại giống như một người không có việc gì: "Mẹ, con hơi đói, về nhà chúng ta có thể ăn bánh bao mẹ gói lúc trước không?"
Ăn ăn, chỉ có biết ăn!
Lát nữa con xem mẹ con sao lại bị ném đi cho sói ăn đấy!
Tôi che miệng Bá Vương lại bảo con đừng nói gì.
Trợ lý của Kỷ Hoài Triệt nghe được xưng hô Bá Vương gọi tôi, ánh mắt lập tức quét quanh hai người chúng tôi.
Trong nháy mắt nhìn thấy Kỷ Hoài Triệt, chân tôi mềm nhũn trực tiếp quỳ gối trước mặt anh ta, có chết cũng không ôm lấy đùi anh ta.
Gân xanh trên trán anh ta lộ rõ: "Lâm Tử Nghiên! Bây giờ em biết sợ có phải hơi muộn rồi không?"
Ánh mắt Kỷ Hoài Triệt nhìn tôi dường như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Trong lòng tôi rơi lộp bộp, gắt gao ôm lấy đùi anh ta.
Mặc kệ có muộn hay không, ôm đùi trước rồi nói sau!
"Không muộn! Một chút cũng không muộn! Kỷ tổng sao anh lại tới nước Anh chứ?"
Kỷ Hoài Triệt ngoài cười nhưng không cười kéo tôi dậy, lực mạnh như muốn bóp nát cánh tay tôi.
Bá Vương lúc này không còn tí bá đạo nào như ở nhà, trốn ở phía sau tôi cũng không dám lên tiếng.
Kỷ Hoài Triệt sờ soạng trên người tôi, lấy ra một chuỗi chìa khóa mở cửa nhà tôi.
Tôi nhanh tay lẹ mắt lôi kéo Bá Vương đi vào.
Không hề có ý mời bọn họ vào.
Kỷ Hoài Triệt vuốt ve chìa khóa của tôi: "Nghiên Nghiên, ở bên ngoài lâu như vậy, em quên giữa chúng ta đã ký hợp đồng rồi sao?"
Không cần anh ta nói câu sau, tôi liền ngoan ngoãn mở cửa ra.
Cmn!
Anh ta chỉ biết lấy tiền uy hiếp tôi!
Năm năm trước, hợp đồng chúng tôi ký kia, kỳ hạn vừa vặn là năm năm.
Tôi ở bên ngoài chạy năm năm, thuộc loại tự tiện vi phạm hợp đồng.
Tiền vi phạm hợp đồng là một trăm triệu!
Đó chính là một trăm triệu!
Bán tôi cũng không thể bồi thường nổi!
8
Kỷ Hoài Triệt đánh giá trang trí trong phòng, sau đó hài lòng gật đầu: "Không có dấu vết đàn ông, Nghiên Nghiên rất ngoan, nhưng Nghiên Nghiên có nên cho anh một lời giải thích hay không."
Ánh mắt anh ta nhìn về phía Bá Vương phía sau tôi.
Bá Vương về đến nhà cũng không còn sợ Kỷ Hoài Triệt, trực tiếp đứng ra dán mắt mở to: "Chú chính là người cha chết sớm của con sao?"
Đồng tử tôi trong nháy mắt phóng đại.
Đã nghĩ tới kết cục sau này của mình.
Vội vàng che miệng Bá Vương: “Nói bậy! Cha đứa bé qua đời một năm trước, nó còn chưa thoát khỏi đả kích.”
Kỷ Hoài Triệt hơi híp mắt: "Em nói đứa bé này không phải của anh? Nghiên Nghiên em phải biết kết cục khi lừa anh sẽ thế nào."
Bá Vương né tránh tay tôi: "Mẹ gạt con, mẹ cứ nói với con là ba đã chết từ lâu rồi!"
Tôi dứt khoát từ bỏ đấu tranh.
Đêm nay tôi thấy cái chết của tôi là không nghi ngờ gì nữa !
Kỷ Hoài Triệt ôm Bá Vương lên: "Con mấy tuổi rồi?"
"Bốn tuổi! Con đã đi nhà trẻ rồi!"
Nhìn cha con bọn họ mỗi người một câu, tôi căn bản không có cơ hội xen vào.
Bá Vương không quá nửa tiếng đã bị anh ta thu phục.
Đứa nhóc này còn thiếu chút nữa đem chuyện tôi một ngày ăn tám que kem nói ra!
Sau khi Kỷ Hoài Triệt biết Bá Vương là con anh ta, cả người tỏa ra hạnh phúc.
Hoàn toàn không có động tĩnh muốn giết người lúc trước.
"Mẹ con một mình chăm sóc con mệt lắm phải không? Có muốn về nước với ba không?"
Bá Vương lại hiếm thấy lắc đầu: "Mẹ không vất vả đâu, bên cạnh có một chú tốt bụng rất hay chơi với con, chú rất thích con cũng thích mẹ con, hơn nữa chú ấy còn rất có tiền!"
Khuôn mặt con trai tôi giống như anh ta, nhưng tính cách yêu tiền này lại giống tôi như đúc.
Anh hàng xóm bên cạnh cũng chỉ giúp chăm sóc Bá Vương một chút khi tôi bận rộn.
Những lúc khác chúng tôi cơ bản là không có gì.
Nghe nói như thế, Kỷ Hoài Triệt lúc trước vốn còn vẻ mặt ôn hòa nhìn tôi, nhưng giờ ánh mắt như đều mang theo dao găm.
Tôi lập tức giải thích: "Anh ấy chỉ là lúc tôi bận rộn mới chăm sóc thằng bé! Thằng bé này nhìn anh ấy mua đồ ăn vặt cho nó mới nói như vậy! Kỷ tổng, anh đừng hiểu lầm."
Trên mặt Kỷ Hoài Triệt vẫn lộ ra vẻ cười
Nhưng tôi không cảm nhận được anh ta có bao nhiêu vui vẻ.
"Thu dọn đồ đạc, cùng anh về nước kết hôn."
Kết hôn?
Kỷ Hoài Triệt điên rồi sao???
Tôi do dự một chút mở miệng: "Kỷ tổng, hợp đồng của chúng ta đã hết hạn, em không có nghĩa vụ nghe theo mệnh lệnh của anh nữa."
Hợp đồng chỉ có kỳ hạn năm năm, qua năm năm hợp đồng tự động giải trừ.
Hôm nay Kỷ Hoài Triệt và tôi bình đẳng.
Bá Vương phát hiện bầu không khí không ổn từ trên người anh ta nhảy xuống, chạy thẳng đến phòng đồ chơi của thằng bé.
Để lại tôi và Kỷ Hoài Triệt ở phòng khách hai mặt nhìn nhau.
Tôi nhìn bóng lưng đứa con tôi cười lạnh.
Thật đúng là con trai tốt của ta!
Gặp nguy hiểm liền chạy trước!
Kỷ Hoài Triệt từ trên sô pha đứng lên, lấy ưu thế áp đảo tuyệt đối đứng trước mặt tôi: "Vậy sao? hoặc là kết hôn với anh, hoặc là trả anh một trăm triệu tiền vi phạm hợp đồng."
Tôi nổi giận, chỉ dám nổi giận một chút.
Cố gắng trong ngành thiết kế hơn hai năm, đến nay cũng không gom đủ một trăm triệu.
Tôi đi đâu tìm cho anh ta một trăm triệu này?
Thấy tôi không nói lời nào, Kỷ Hoài Triệt bắt đầu đánh bài tình cảm, gắt gao ôm tôi vào lòng: "Nghiên Nghiên, 5 năm nay anh không lúc nào là anh không nhớ em. Em không nhớ anh sao?"
Tôi suy tư một lát: "Nhớ, nhớ tiền của anh."
Tôi nói sự thật!
Năm năm qua tôi ở Anh thật sự rất nhớ tiền của anh ta!
Tỷ giá hối đoái thật sự quá cao!
Kỷ Hoài Triệt đen mặt, nhưng vẫn không buông tôi ra.
9
Bởi vì nguyên nhân gia đình, tôi đối với chuyện tình cảm này rất đạm bạc, đối với tiền là đặc biệt coi trọng!
Kỷ Hoài Triệt đối với tôi rất tốt, tôi vẫn luôn nhìn thấy, nếu nói không có một chút rung động thì là giả.
Nhưng bất luận như thế nào, tôi đều gạt bỏ cảm xúc trong lòng tôi.
Có thể nói, tôi chỉ là người được chọn làm chim hoàng yến.
Cha mẹ tôi là hôn nhân thương mại.
Tôi từ nhỏ đã không có tình thương
Sau đó gia cảnh sa sút, cha tôi đi đánh bạc, mẹ tôi bán mình cầu vinh.
Tôi bị ném cho bà ngoại ở nông thôn xa xôi chăm sóc.
Bà ngoại không thích mẹ, đương nhiên cũng không thích tôi.
Tôi từ khi sinh ra đến khi vào làng giải trí đã không cảm nhận được tình thân là như thế nào.
Gia đình như vậy khiến tôi trở nên cực kỳ yêu tiền.
Miễn là tôi có tiền, tôi sẽ không bị đói và lạnh.
Tôi liều mạng kiếm tiền trong giới giải trí, chỉ vì để cho mình sau này có thể sống những ngày tốt đẹp hơn.
Nhưng tôi không biết diễn kịch, không có một bộ mặt xinh đẹp.
Mới vừa vào đoàn làm phim ngày đầu tiên đã đắc tội nữ chính.
Cảnh tát tôi, cô ta tát tôi mười mấy lần, mỗi một lần đều dùng hết sức.
Mặt của tôi bị tát sưng lên, nữ chính kia mới hài lòng.
Nhưng tôi không phải dễ bắt nạt, ở cảnh cuối cùng trực tiếp đứng lên phản kháng.
Vừa đánh vừa mắng cô ta, người trong đoàn làm phim thiếu chút nữa không ngăn được tôi.
Lần xúc động này khiến tôi mất đi tư cách lăn lộn trong giới giải trí.
Đúng lúc này tôi gặp Kỷ Hoài Triệt.
Tôi không nhớ lúc đó tôi nói như thế nào, tôi chỉ biết có một bàn tay trắng nõn đưa ra
Lấy khăn giấy và bảo tôi đừng khóc nữa.
Cứ như vậy tôi được Kỷ Hoài Triệt bao nuôi.
Nói là bao nuôi, hai chúng tôi đối đãi với nhau càng giống người yêu hơn.
Tôi không phải người không có trái tim.
Mỗi một lần rung động đều bị tôi hung hăng đè ở đáy lòng.
Cho đến một khắc anh ta nói ra không thích trẻ con, hoàn toàn giết chết rung động của tôi.
Tôi rất thích trẻ con, đó là niềm an ủi duy nhất của tôi trên thế giới này.
Tôi muốn có một gia đình, một gia đình có cùng dòng máu với tôi
Những chuyện này Kỷ Hoài Triệt không biết, là tôi vẫn giấu kĩ trong lòng.
Vì thế mới có Bá Vương tồn tại.
Đáng tiếc con trai tốt của tôi hoàn mỹ kế thừa khuyết điểm của tôi.
Yêu tiền, gặp chuyện thì chạy!
10
Kỷ Hoài Triệt ôm tôi rồi ngủ thiếp đi, toàn bộ cơ thể anh ta đều đè lên người tôi.
Tôi có thể cảm nhận được sự mệt mỏi trên người anh ta, trợ lý bên cạnh đi tới giúp tôi nâng anh ta lên sô pha.
Anh ta nắm chặt tay tôi không muốn buông ra.
Bất đắc dĩ tôi đành phải ngồi ở một bên.
Năm năm không gặp, Kỷ Hoài Triệt dường như rất mệt mỏi, đáy mắt thâm quầng.
Kỷ gia sắp phá sản?
Nhưng tôi cũng không nghe được tin đồn gì về công ty Kỷ gia.
Chẳng lẽ tin tức trong nước cùng nước ngoài cũng không tương thông?
Kỷ Hoài Triệt ngủ một giấc thẳng đến chín giờ tối, Bá Vương vẻ mặt u oán nhìn tôi: "Mẹ, ba sẽ không ngủ đến chết chứ?"
Tôi hé miệng muốn nói lại thôi.
"Vậy thì tốt, chúng ta trực tiếp về nước thừa kế gia sản của ba con thì thế nào?"
Bá Vương luôn luôn ở nhà không nghe lời tôi hiếm thấy trả lời vấn đề của tôi: "Không tốt, con muốn ba ở cùng con. Các bạn nhỏ ở nhà trẻ đều có ba tới đón, con cũng muốn ba tới đón con."
Tôi thu lại cảm xúc trong đáy mắt.
Vốn tưởng rằng đứa trẻ giống như Bá Vương ở nhà vô pháp vô thiên, tâm hồn luôn rất vô tư.
Công việc của tôi cũng khá bận rộn, thường xuyên tăng ca đến khuya.
Có lúc trở về muộn, con đã sớm ngủ trên sô pha.
Là một người mẹ, tôi thật sự rất không xứng đáng.
Bá Vương nhận thấy tâm tình tôi suy sụp lập tức nắm chặt tay tôi: "Nếu mẹ không thích ba, con cũng có thể không cần ba. Con và mẹ cũng có thể sống! Con sẽ mau lớn lên để bảo vệ mẹ!"
Kỷ Hoài Triệt tỉnh lại: "Tiểu tử, con dám đào góc tường của ba con?"
Bá Vương mở to mắt: "Mẹ con thích chú, chú mới là ba con! Nếu mẹ con không thích chú, con cũng không nhận ba!"
Tôi vừa định nói khi nào thì hòa hoãn bầu không khí một chút.
Kỷ Hoài Triệt đưa tay xoa xoa đầu Bá Vương: "Rất có phong thái của ba con năm đó, theo ba về nhà gặp ông bà nội con được không?"
Bá Vương nhìn về phía tôi, tôi ở dưới ánh mắt tràn ngập hy vọng của con gật đầu.
Tôi nhìn ra được Bá Vương kỳ thật rất thích Kỷ Hoài Triệt.
Trong nhà có Kỷ Hoài Triệt, tôi và Bá Vương đều là tiểu Bá Vương trong nhà.
Một mình anh ta ôm hết công việc của dì giúp việc nhà, bưng thức ăn lên bàn cho chúng tôi.
Kỷ Hoài Triệt ở trên bàn cơm gắp thức ăn cho tôi: "Gầy quá, ăn nhiều một chút , lúc sinh em không có tiền ăn cơm sao?"
"Em thật sự ăn không vô, chính anh cũng nên ăn nhiều một chút đi."
11
Bữa cơm này ăn xong, Bá Vương tự mình tắm rửa xong lên giường đi ngủ.
Tôi và Kỷ Hoài Triệt ngồi trên sô pha.
"Nghiên Nghiên, anh thật sự rất nhớ em."
Anh ta lại gần muốn ôm tôi bị tôi né tránh, ánh mắt tôi khẽ nhúc nhích: "Em biết anh không thích trẻ con, em không có ý muốn lấy Bá Vương ràng buộc anh, nếu như không phải anh tới tìm em, em sẽ cùng Bá Vương không xuất hiện ở trước mặt anh nữa."
Kỷ Hoài Triệt nhìn chằm chằm tôi hồi lâu: "Con anh tên là Bá Vương?"
"Có vấn đề à?"
"Đó là vấn đề?"
Bá Vương kỳ thật vốn tên không phải gọi như này, nhưng đứa nhóc này ở nhà vô pháp vô thiên, còn tự mình đặt cho bản thân tên gọi Bá Vương.
Tôi cũng không phải chưa từng đánh thằng bé.
Tiểu tử khóc một phen, nước mũi nước mắt lẫn lộn, quật cường đều nói phải gọi Bá Vương.
Tôi có thể làm gì?
"Anh không thích trẻ con, nhưng anh thích con của chúng ta. Anh thích em, tự nhiên cũng thích Bá Vương."
Đây là lần đầu tiên Kỷ Hoài Triệt đem chuyện thích tôi nói ra ngoài thành lời.
Tôi nhất thời có chút chân tay luống cuống.
Lời thổ lộ của anh ta quá mức đột ngột, khiến tôi nhất thời không biết nên nói gì.
"Nghiên Nghiên, em không cần cho anh câu trả lời, bất kể thế nào anh cũng sẽ không để em rời đi."
Anh ta ôm chặt tôi vào lòng: "Năm đó em mua vé máy bay về nước, chiếc máy bay đó lại rơi, em có biết lúc đó trong lòng anh hoảng hốt cỡ nào không? Anh không thể tưởng tượng sau khi mất em anh sẽ sống như thế nào. Năm năm nay anh vẫn không tin em đã chết, vẫn luôn tìm em. Nhưng em thật nhẫn tâm, một lời không nói bỏ lại anh mang theo con trai chạy đến nước Anh, một lần chạy trốn này dài tận năm năm."
"Nghiên Nghiên, em đừng đẩy anh ra. Anh thật sự rất nhớ em."
Kỷ Hoài Triệt suy nghĩ một chút liền đem tôi lên đến trên giường.
Tựa hồ muốn đem oán khí năm năm này đều phát tiết ra ngoài.
Dẫn đến ngày hôm sau tôi trực tiếp không dậy khỏi giường.
Tối hôm qua Kỷ Hoài Triệt nói nhiều như vậy, cuối cùng đầu chôn ở cổ tôi, nước mắt hòa lẫn với mồ hôi của tôi.
Trong mơ màng màng, dường như tôi đã hứa điều gì đó.
Nhưng bây giờ tôi không thể nhớ ra nó là gì.
12
"Nghiên Nghiên, em tỉnh rồi à? Anh làm cháo đậu đỏ cho em, dậy ăn một chút."
Kỷ Hoài Triệt bưng một chén cháo trong tay, vừa vào cửa đã thấy tôi ngây người.
"Nghiên Nghiên đang suy nghĩ cái gì?"
Tôi bật thốt lên: "Tối hôm qua em đã hứa với anh cái gì vậy?"
Kỷ Hoài Triệt chậm rãi đút cháo cho tôi: "Muốn biết? Ăn xong hôn anh một cái, anh sẽ nói cho em biết."
Tôi há to miệng để ăn: "xin phép từ chối luôn ."
Tối qua thiếu chút nữa hôn nát miệng tôi.
Không muốn hôn nữa.
Kỷ Hoài Triệt ở Anh với hai mẹ con chúng tôi suốt một tháng, vẫn lề mề cho đến khi tôi nguyện ý cùng anh ta về nước mới thôi.
Công ty mở một chi nhánh trong nước, lãnh đạo nhìn trúng năng lực của tôi, điều tôi qua làm tổng giám đốc thời trang.
Kỷ Hoài Triệt vui vẻ đưa tôi và Bá Vương lên máy bay về nước.
"Lát nữa có người tới đón em, em đến công ty làm việc trước."
Ông chủ đã giúp tôi chuẩn bị mọi thứ trong nước, nếu như chi nhánh công ty phát triển thuận lợi, vậy sau này tôi sẽ ở lại trong nước.
Kỷ Hoài Triệt không muốn tách khỏi tôi, nhất định phải cùng tôi nhậm chức.
Vừa xuống máy bay, tôi vẻ mặt áy náy nhìn cô gái đang đợi ở sân bay.
Cô sửng sốt trong nháy mắt: "Giám đốc Lâm, sao cô lại ở cùng với giám đốc Kỷ? Đây là cổ đông lớn nhất của công ty chúng ta!"
Tôi quay đầu nhìn Kỷ Hoài Triệt, trên mặt anh ta có một tia chột dạ: "Đi thôi, đi làm việc trước. Xong xuôi chúng ta còn có chuyện quan trọng."
Cô gái mỉm cười hai tiếng: "Tổng giám đốc Kỷ nói đùa, nếu hai người có việc thì tôi về làm là được rồi."
Đáy mắt Kỷ Hoài Triệt hiện lên nụ cười, tự nhiên kéo tay tôi: "Như vậy là tốt nhất Lâm tổng mới về nước, chủ nhà như tôi đương nhiên là muốn dẫn cô ấy đi xem một chút."
Sao tôi không biết là anh ta sẽ đưa tôi đi chơi?
Cô gái lập tức hiểu được ý tứ trong đó, vội vàng biến mất khỏi trước mắt chúng tôi.
Tôi dựa vào ngực Kỷ Hoài Triệt, hung hăng bóp eo anh ta một cái: "Làm gì? Hôm nay em rõ ràng không có việc gì!"
"Sao lại không có? Cùng anh lĩnh giấy chứng nhận, gặp ba mẹ, chẳng lẽ không phải là chuyện quan trọng sao? Anh cũng không muốn vợ chạy thêm năm năm nữa."
Kỷ Hoài Triệt động tác rất nhanh, chưa tới nửa giờ.
Hai cuốn sổ đỏ tươi ở trên tay tôi, Kỷ Hoài Triệt rút cuốn sổ nhỏ trong tay tôi bỏ vào túi của mình.
Ngay sau đó ôm Bá Vương hôn: "Ba đưa con về nhà gặp ông bà nội, hai người họ sẽ chuẩn bị cho con thật nhiều đồ ăn ngon."
Bá Vương vốn còn mông lung đến buồn ngủ, nghe được đồ ăn ngon, đồ chơi vui, lập tức tỉnh táo.
Nhóc con khều khều tay của tôi: "Mẹ cũng cùng chúng ta đi theo sao?"
Kỷ Hoài Triệt nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con: "Đương nhiên, chủ yếu là đưa mẹ con về nhà, con là đồ đi kèm ."
Bá Vương giãy dụa bước xuống khỏi người Kỷ Hoài Triệt, khuôn mặt bi thương.
Cha mẹ có vẻ là tình yêu đích thực.
Còn con nhất định là sự cố ngoài ý muốn!
13
Tôi biết Kỷ gia là một nhà giàu có ở thành phố, nhưng thật sự không nghĩ tới bọn họ thật có tiền.
Đứng ở cửa chính biệt thự xanh vàng rực rỡ, hai mắt tôi tỏa sáng tiến lại gần chụp tay nắm màu vàng trên cửa, thậm chí có ý định đi lên cắn một miếng.
Kỷ Hoài Triệt kéo tôi lại, trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười: "Đây không phải vàng ròng, nếu thích anh sẽ cho người chế tạo cho em một cái."
Nghe nói như thế, khóe miệng của tôi thiếu chút nữa nhếch đến sau tai.
Tay nắm cửa bằng vàng ròng!
Tôi thích nó!
Bá Vương đi vào hoàn cảnh xa lạ, co quắp trốn sau lưng tôi và Kỷ Hoài Triệt.
Quản gia thấy chúng tôi lập tức tiến lên nghênh đón: "Thiếu gia đã lâu không cười như vậy, đây là tiểu thiếu gia sao? Lớn lên giống như thiếu gia khi còn bé."
Sau khi nghe được câu nói kinh điển của quản gia, tôi dường như bị kéo vào trong tiểu thuyết của Bá tổng.
Vị bá tổng nào đó đã sớm thấy nhưng không thể trách.
Anh ta kéo tôi rời khỏi cửa, càng đi vào bên trong nước miếng của tôi càng muốn chảy xuống.
Nhà của anh ta đều là vàng!
Biết Kỷ Hoài Triệt là Bá tổng, không ngờ bá chủ nhà anh ta còn lợi hại hơn!
Thời điểm nhìn thấy lão Kỷ tổng, trên người ông ấy vẫn tỏa ra khí chất, cho dù đã lui về sau nhiều năm.
Kỷ phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cho lão Kỷ tổng một cái tát: "Con dâu đến ông giả vờ cái gì?"
Kỷ lão gia vội vàng buông tư thế: "Tôi sai rồi, tôi quen với người ngoài rồi."
"Không biết con dâu là ân nhân cứu mạng của nhà chúng ta sao?"
Kỷ lão gia bị Kỷ phu nhân mắng không dám cãi lại, ánh mắt nhìn về phía chúng tôi còn mang theo u oán.
Lúc Kỷ Hoài Triệt kéo tôi vào phòng khách, Kỷ phu nhân lập tức thay đổi thần sắc: "Này! Con dâu mẹ thật xinh đẹp! Đây là quà gặp mặt, con cầm trước đi!"
Kỷ phu nhân đưa vòng tay trên tay, vòng cổ trên cổ cho tôi, thậm chí còn đưa cho tôi một tấm chi phiếu chín chữ số.
Tôi cầm mấy thứ này, ánh mắt không tự chủ trừng tròn xoe.
Không tiếng động nhìn về phía Kỷ Hoài Triệt hỏi.
Tất cả là của tôi? Cho tôi tất cả?
Thật hay giả?
“Mẹ đưa cho con, con cứ cầm đi.”
Kỷ Hoài Triệt gật đầu: Ai biết!
Một phút biến thành phú bà!
Sớm biết gả cho Kỷ Hoài Triệt là có thể biến thành phú bà, tôi bỏ chạy năm năm làm gì?
Kỷ phu nhân lôi kéo tôi vô cùng thân thiết: "Mấy năm nay ở bên ngoài một mình chăm con vất vả rồi, đều tại Kỷ Hoài Triệt đứa nhỏ chết tiệt này! Sớm một chút không mang con về! Người chạy mới biết yêu! Nó đáng đời!"
A, kỳ thật cũng không thể trách anh ta.
Lúc ấy tôi toàn tâm toàn ý chỉ biết Kỷ Hoài Triệt không thích trẻ con, liền chạy lung tung ra ngoài.
Không phải đêm đó Kỷ Hoài Triệt ở nước Pháp không tìm ra tôi sao.
Anh ta thậm chí còn vì tìm tôi mà suýt nữa lật hết khách sạn ở nước ngoài một lần.
Những chuyện này vẫn là ngày hôm sau tôi tỉnh ngủ, dì chủ nhà trọ nói chuyện phiếm với tôi.
Vì thế tôi vội vàng chạy tới nước Anh.
Điều duy nhất không nằm trong dự liệu của tôi là chiếc máy bay tôi mua về nước, lại có thể rơi!
14
Kỷ phu nhân giữ chặt tay tôi: "Sau khi Kỷ Hoài Triệt tra được máy bay của con rơi xuống, cả người không ăn không uống , không thiết sống nữa, sau đó bạn của nó tra được tin tức của con, không dám nói cho nó biết con đang ở đâu, chỉ dám nói với nó con vẫn còn sống."
" Với trạng thái tinh thần của nó lúc đó, mẹ không dám mạo hiểm, sợ nó làm ra chuyện gì dại dột với con, sẽ khiến nó hối hận cả đời."
"Trạng thái của nó dần dần tốt hơn rất nhiều, mẹ mới dám đem tin tức con ở Anh quốc nói cho nó biết, điều khiến mẹ không ngờ chính là con lại thật sự sinh ra con của Kỷ Hoài Triệt, mẹ vốn tưởng rằng nó sẽ cả đời không có con."
Tôi hơi bối rối.
Tại sao loại người như Kỷ Hoài Triệt lại cả đời không có con?
Không kịp đợi tôi hoang mang, Kỷ phu nhân đã kể hết cho tôi biết.
Lúc Kỷ Hoài Triệt mười mấy tuổi cũng rất thích chơi với trẻ con.
Nhưng không chịu nổi một số đứa trẻ sinh ra đã xấu.
Khuôn mặt thiên thần nhưng trái tim còn không khác gì ác quỷ.
Lúc anh mười lăm tuổi, con của đối tác đến Kỷ gia chơi.
Kỷ Hoài Triệt sợ hắn lạc đường nên để người hầu trông chừng thằng bé .
Thằng bé đó không muốn, khăng khăng muốn Kỷ Hoài Triệt đi cùng hắn.
Vốn anh định từ chối, nhưng vừa nghĩ tới quan hệ hợp tác thương mại, bất đắc dĩ buông sách trên tay đưa thằng bé đi dạo.
Sau khi Kỷ phu nhân và Kỷ tổng trở về, liền thấy đứa bé kia ôm đầu, tay Kỷ Hoài Triệt đầy máu.
Đối tác vừa thấy liền nóng nảy, đạp mạnh Kỷ Hoài Triệt một cước.
Kỷ Hoài Triệt mười lăm tuổi còn chưa kịp phản ứng, đã bị đá văng ra một ngụm máu.
Ông bà Kỷ sai người gọi xe cứu thương, lại lấy camera theo dõi.
Họ không tin con mình có thể làm những việc như vậy.
Trên camera rõ ràng có thể nhìn thấy, là đứa bé kia tự mình đụng vào tảng đá, sau đó giá họa cho Kỷ Hoài Triệt.
Sau đó, Kỷ gia cùng đối tác này cắt đứt quan hệ.
Kỷ Hoài Triệt cũng càng ngày càng chán ghét trẻ con.
15
Hóa ra lúc ấy tôi hỏi Kỷ Hoài Triệt có thích trẻ con hay không, trên mặt anh luôn hiện lên tia phiền não.
Gặp phải loại chuyện này, nhất định vô cùng đau đầu.
"Nghiên Nghiên, mấy năm nay cũng khổ cho con, về sau có chuyện gì hãy nói với mẹ!" Tôi cùng Kỷ phu nhân vừa gặp mặt liền như đã thân quen, Bá Vương cũng bị ông nội lôi lôi kéo kéo nhìn phải trái.
Kỷ phu nhân nói với tôi không ít chuyện xấu hổ khi còn bé của Kỷ Hoài Triệt, mỗi lần tôi cười, anh ấy đều sẽ dùng ánh mắt sắc như dao lườm tôi.
Trên đường trở về, Bá Vương ở ghế sau ngủ thiếp đi.
Tôi và Kỷ Hoài Triệt mới có không gian nói ư: "Xin lỗi, lúc trước em không biết lí do anh lại không thích trẻ con."
Kỷ Hoài Triệt cắn răng: "Trở về liền đem toàn bộ tiểu thuyết của em đốt đi! Anh đã làm rõ ràng như vậy, em không nhìn ra anh thích em sao?"
"Quên đi, nhìn không ra thì nhìn không ra đi, dù sao bây giờ cũng là vợ của anh, muốn chạy cũng chạy không được!"
Sau khi kết hôn với Kỷ Hoài Triệt vài năm, anh ta quả thật đã đốt hết tiểu thuyết của tôi!
16
Cha tôi là Kỳ tổng, nhưng gần đây ông ấy không làm nữa, đi hưởng tuần trăng mật với mẹ tôi.
Tôi thật bái phục!
Họ sinh ra tôi để thừa kế công ty, phải không?
Tôi không phục!
Định đến đoàn làm phim xem có chuyện gì có thể đem ra bắt bẻ hay không, tôi cần gấp một chỗ để trút giận.
Chuyện bắt nạt cũng quả thật có, nhưng so với trí tưởng tượng có chút khác biệt.
Cô gái bị đánh mười mấy lần, ở một lần cuối cùng vừa khóc vừa mắng tát nữ minh tinh đánh cô ta mấy cái tát.
Sau khi đánh xong còn có thể mắng, mắng rất khó nghe.
Trượt rồi! Trượt rồi!
Không đợi tôi lẻn ra ngoài, đã nhìn thấy cô gái kia ngồi ở cửa đoàn làm phim gào khóc.
Trời ạ!
Mắng chửi người lợi hại như vậy, sao khóc lên khó nghe như vậy?
Tôi thật sự không chịu nổi!
Đi lên phía trước vài bước đưa cho cô gái một gói khăn giấy: "Đừng khóc, có gì ghê gớm đâu?"
Cô ấy vừa khóc vừa gào thét: "Xong rồi huhu! Sau này cũng không có tiền ăn cơm huhu!"
Ngay khi tôi kéo cô ấy lên.
Trên mặt cô ấy xám xịt, chóp mũi và đuôi mắt đều khóc đến đỏ bừng.
“Cmn! Sao lại đẹp như vậy?"
Lời nói an ủi tới miệng, tôi cứng rắn chặn đến trong cổ họng.
Có khuôn mặt này còn lo ở giới giải trí lăn lộn không nổi sao?
Tôi vung tay lên, trực tiếp bao nuôi người bên cạnh.
Không còn gì cách, từ nhỏ tôi đã thích cái ẹp! Cô gái kia không khóc nữa, mở to mắt hỏi tôi: "Anh thật sự muốn bao nuôi tôi sao?"
Tôi gật đầu!
Hoàn toàn không biết, về sau, tôi sẽ vì cô gái ấy thiếu chút nữa điên mất.
(Hết)
T/g:Diệu Liêm