Đinh Trình Hâm sống trong một gia đình mà hạnh phúc dường như chỉ là một khái niệm xa vời. Cha mẹ cậu, dù từng yêu nhau sâu đậm, đã dần trở nên xa cách và lạnh lùng qua từng năm tháng. Những cuộc cãi vã ngày càng thường xuyên, và tiếng thét vang lên khắp căn nhà nhỏ như những mũi dao đâm vào trái tim non nớt của Hâm. Cậu thường tự nhốt mình trong phòng, tai bịt kín để tránh nghe những lời lẽ cay nghiệt. Đối với Hâm, căn nhà không còn là nơi chốn bình yên mà là một mê cung của nỗi đau và sự tuyệt vọng.
Niềm an ủi duy nhất của Hâm là Mã Gia Kỳ, cậu bạn trai mà cậu gặp ở trường. Gia Kỳ là người duy nhất có thể làm Hâm cười, mang lại cho cậu chút ánh sáng trong cuộc sống u ám. Họ thường cùng nhau trốn học, đi lang thang trong thành phố, nói chuyện về mọi thứ trên đời, từ những giấc mơ đến những nỗi lo âu. Gia Kỳ, với nụ cười ấm áp và ánh mắt tràn đầy sự cảm thông, đã trở thành chỗ dựa tinh thần cho Hâm.
Một buổi tối mùa thu, khi gió thổi lạnh lẽo và lá rơi đầy trên đường, Hâm trở về nhà sớm hơn thường lệ. Cậu dự định sẽ chia sẻ với mẹ về những dự định tương lai, nhưng khi bước vào nhà, cậu đứng sững lại. Trước mắt cậu là cảnh tượng mẹ cậu đang thân mật với một người đàn ông lạ mặt. Cảnh tượng đó như một cú sốc, làm tan vỡ mọi hy vọng mong manh về sự hòa giải giữa cha mẹ cậu.
Hâm lặng lẽ bước lên phòng, đóng cửa lại và ngồi xuống giường. Tâm trí cậu quay cuồng với hàng ngàn suy nghĩ hỗn độn. Những kỷ niệm tuổi thơ, những buổi chiều bên mẹ, tất cả giờ đây trở nên mờ nhạt và xa vời. Cậu cảm thấy mình như một đứa trẻ bị bỏ rơi giữa biển khơi, không biết bám víu vào đâu.
Tối hôm đó, tiếng cãi vã lại vang lên, nhưng lần này dữ dội hơn, tàn nhẫn hơn. Mẹ cậu khóc, cha cậu thét lên, và những lời lẽ đầy oán hận như những mũi dao cứa vào lòng Hâm. Cậu không thể chịu đựng thêm được nữa. Cậu chạy ra khỏi nhà, lao đi trong đêm tối, hy vọng tìm thấy Gia Kỳ để trút bầu tâm sự.
Khi Hâm tìm thấy Gia Kỳ, cậu lại nhận được một tin không thể tin được. Gia Kỳ, với giọng buồn bã nhưng kiên quyết, nói rằng cậu muốn chia tay.
"Trình Hâm, chúng ta không thể tiếp tục như thế này nữa. Cả hai đều quá mệt mỏi rồi." Gia Kỳ nói, ánh mắt tràn đầy sự đau đớn.
Hâm cảm thấy như mặt đất dưới chân mình sụp đổ. Gia đình tan vỡ, mẹ ngoại tình, và giờ đây cậu mất đi người duy nhất mang lại niềm an ủi. Trong khoảnh khắc ấy, Hâm cảm thấy mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Cậu nhìn vào mắt Gia Kỳ, cố gắng tìm kiếm một lý do để hy vọng, nhưng tất cả những gì cậu thấy chỉ là sự bất lực và tuyệt vọng.
Cậu trở về nhà, ngồi trong phòng, nhìn lên trần nhà. Những suy nghĩ đen tối bắt đầu xâm chiếm tâm trí cậu. Cậu cảm thấy mình đang bị nhấn chìm trong một biển nỗi đau và tuyệt vọng không lối thoát. Đêm đó, Hâm viết một lá thư ngắn ngủi, để lại trên bàn trước khi chìm vào giấc ngủ cuối cùng.
Sáng hôm sau, Hâm không dậy như thường lệ. Cha mẹ cậu, vẫn đang trong cơn giận dữ với nhau, không nhận ra điều gì khác thường cho đến khi họ bước vào phòng Hâm. Họ tìm thấy cậu nằm im lặng, không còn hơi thở. Trên bàn, một lá thư ngắn ngủi:
"Mọi thứ đã trở nên quá khó khăn đối với con. Con xin lỗi."
Đám tang của Hâm diễn ra trong không khí lặng lẽ và đau buồn. Gia Kỳ đứng ở phía xa, nước mắt lăn dài trên má. Cậu biết rằng mình sẽ mãi mãi sống trong hối hận vì đã không ở bên cạnh Hâm vào lúc cậu cần nhất. Những lời chia tay ấy giờ đây trở nên vô nghĩa, và cậu nhận ra rằng mình đã mất đi người bạn quý giá nhất trong đời.
Ngôi nhà của Đinh Trình Hâm trở nên trống rỗng và lạnh lẽo. Những tiếng cãi vã đã biến mất, nhưng cái giá phải trả là quá đắt. Trong lòng mỗi người còn sống, vết thương ấy sẽ mãi không bao giờ lành lại. Cha mẹ Hâm, giờ đây mới nhận ra những sai lầm của mình, nhưng tất cả đã quá muộn. Họ sống trong sự dằn vặt và nỗi đau không bao giờ nguôi ngoai, tự hỏi liệu họ có thể làm gì để cứu vãn cuộc sống của con trai họ.
Thời gian trôi qua, nhưng ký ức về Hâm vẫn mãi hiện hữu trong trái tim những người yêu thương cậu. Gia Kỳ, mỗi khi đi ngang qua những nơi cậu và Hâm từng đến, lại thấy lòng mình nặng trĩu. Cậu biết rằng mình sẽ không bao giờ có thể quên được Hâm, và nỗi đau mất mát sẽ mãi đeo đẳng cậu suốt đời.
Trong một đêm khuya tĩnh mịch, khi ánh trăng chiếu sáng qua khung cửa sổ, Gia Kỳ ngồi trong phòng, nhìn lên bầu trời và nhớ về Hâm. Cậu nhớ nụ cười của Hâm, giọng nói ấm áp, và những giây phút họ bên nhau. Nước mắt lăn dài trên má Gia Kỳ, và cậu thì thầm: "Trình Hâm, tớ xin lỗi. Tớ đã không thể bảo vệ cậu."
Cuộc đời tiếp tục, nhưng với Gia Kỳ, một phần của cậu đã chết cùng với Hâm. Cậu sống trong sự dằn vặt và nỗi đau không thể nguôi ngoai, mãi mãi nhớ về người bạn, người yêu đã ra đi mãi mãi. Trong trái tim cậu, hình bóng Hâm vẫn mãi hiện hữu, như một ngọn lửa nhỏ, chiếu sáng nhưng cũng thiêu đốt tâm hồn cậu.
Ngôi nhà của Đinh Trình Hâm, nơi từng đầy ắp tiếng cười và niềm vui, giờ đây chỉ còn lại sự trống rỗng và lạnh lẽo. Những bức tường chứng kiến biết bao niềm vui và nỗi đau giờ đây chỉ còn lại trong ký ức của những người sống sót. Và trong đêm tối, khi gió thổi qua cửa sổ, như có tiếng thì thầm: "Trình Hâm, chúng ta xin lỗi." Nhưng tất cả đã quá muộn, và những lời xin lỗi ấy chỉ còn lại trong không gian tĩnh mịch, mãi mãi không được nghe thấy.
Những tháng ngày tiếp theo, Gia Kỳ sống trong một trạng thái mơ hồ, giữa hiện thực và ký ức. Cậu cố gắng tìm lại niềm vui trong cuộc sống, nhưng mỗi khi nhìn thấy một thứ gì đó gợi nhớ đến Hâm, trái tim cậu lại đau nhói. Cậu cố gắng viết về Hâm, về những kỷ niệm họ đã chia sẻ, nhưng mỗi dòng chữ như một vết cắt sâu vào tâm hồn cậu. Cậu muốn giữ lại hình ảnh của Hâm trong trí nhớ mình, nhưng mỗi lần nhớ lại, nỗi đau lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Gia Kỳ thường đến thăm mộ Hâm, mang theo những bông hoa mà cậu biết Hâm yêu thích. Cậu ngồi bên mộ, nói chuyện với Hâm như thể cậu vẫn còn đó. Những lời thì thầm trong gió, như lời an ủi từ một người bạn đã ra đi. Gia Kỳ biết rằng Hâm không còn ở đây nữa, nhưng cậu cảm thấy sự hiện diện của Hâm trong trái tim mình, mãi mãi.
Thời gian trôi đi, nhưng vết thương lòng vẫn chưa lành. Gia Kỳ quyết định rời khỏi thành phố, tìm đến một nơi xa xôi để bắt đầu lại. Cậu muốn quên đi những đau buồn, nhưng biết rằng ký ức về Hâm sẽ mãi là một phần của cậu. Cậu mang theo hình ảnh của Hâm, như một ngọn đèn dẫn đường trong bóng tối.
Những ngày tháng sau này, Gia Kỳ sống với sự cô đơn và nỗi nhớ.
________________
Khi Đinh Trình Hâm chìm vào giấc ngủ cuối cùng, cậu không ngờ rằng mình sẽ tỉnh lại trong một hình hài khác, vô hình nhưng vẫn hiện hữu. Cậu đứng dậy, cảm thấy nhẹ bẫng và nhìn quanh phòng. Cậu thấy thân xác mình nằm yên trên giường, đôi mắt khép kín, khuôn mặt thanh thản như đang ngủ. Hâm nhận ra rằng mình đã trở thành một linh hồn, không còn thuộc về thế giới sống nữa. Trái tim cậu tràn đầy sự an yên lạ kỳ, nhưng cùng với đó là một nỗi buồn sâu thẳm khi cậu nhìn thấy những người thân yêu đau khổ vì mình.
Cậu lặng lẽ đứng đó, chứng kiến cha mẹ cậu bước vào phòng. Tiếng khóc thét và tiếng than thở của mẹ cậu vang lên, làm Hâm cảm thấy một nỗi đau không thể diễn tả. Cậu thấy cha cậu, người đàn ông vốn luôn mạnh mẽ, giờ đây quỳ gục xuống bên cạnh giường, tay run rẩy ôm lấy thân xác cậu. Hâm muốn chạm vào họ, an ủi họ rằng cậu đã không còn đau đớn nữa, nhưng cậu biết rằng mình chỉ là một bóng ma vô hình không thể can thiệp vào cuộc sống của người khác.
Gia Kỳ đến, khuôn mặt cậu ấy nhạt nhòa trong nước mắt. Hâm nhìn thấy nỗi đau và hối hận trong mắt Gia Kỳ, và cậu cảm thấy lòng mình như bị xé nát. Gia Kỳ quỳ xuống bên giường, nắm lấy tay Hâm, đôi mắt đẫm lệ.
"Trình Hâm, tớ xin lỗi. Tớ đã sai. Tớ không nên rời xa cậu," Gia Kỳ thì thầm, giọng nói nghẹn ngào.
Hâm muốn ôm lấy Gia Kỳ, muốn nói với cậu ấy rằng không có gì phải xin lỗi, rằng mọi chuyện đã qua rồi. Nhưng cậu chỉ có thể đứng đó, bất lực và vô vọng. Cậu biết rằng sự ra đi của mình đã để lại một lỗ hổng không thể lấp đầy trong lòng những người cậu yêu thương.
Trong trạng thái linh hồn, Hâm cảm nhận được mọi cảm xúc của những người xung quanh: nỗi đau, sự hối hận, và nỗi nhớ nhung. Cậu nhận ra rằng mình không chỉ làm tổn thương bản thân, mà còn làm tổn thương những người yêu thương cậu. Cảm giác hối tiếc và tự trách tràn ngập trong lòng Hâm, khiến cậu cảm thấy nặng nề hơn bao giờ hết.
Hâm lặng lẽ theo dõi cuộc sống của những người cậu yêu quý tiếp tục. Cha mẹ cậu, giờ đây không còn cãi vã, mà thay vào đó là sự im lặng và khoảng cách xa xôi. Gia Kỳ, mỗi lần đi ngang qua nơi cậu và Hâm từng đến, đều dừng lại, nhìn vào khoảng không và thầm thì những lời không ai có thể nghe thấy.
Hâm nhận ra rằng cái chết của mình đã không giải thoát được gì cả. Nó chỉ mang lại nỗi đau và sự tuyệt vọng cho những người cậu để lại phía sau. Cậu đứng đó, giữa thế giới của người sống và người chết, cảm nhận sâu sắc nỗi bi thương và sự hối tiếc. Và dưới ánh trăng mờ ảo, cậu thầm thì: "Gia Kỳ, mọi người, tớ xin lỗi." Nhưng lời nói ấy tan biến trong không gian tĩnh mịch, không ai có thể nghe thấy.
___________Hết_____________