Trong một đêm mưa bão, Minh quyết định trú lại ngôi nhà cũ kĩ mà anh vô tình gặp khi đang trên đường về nhà. Ngôi nhà hoang, ẩm ướt và bị bỏ hoang từ lâu, nhưng Minh không còn lựa chọn nào khác. Mưa ngoài trời rơi nặng hạt, từng giọt đập mạnh lên mái tôn, tạo nên những âm thanh vang vọng khắp không gian.
Bước vào trong, Minh cảm thấy không khí lạnh lẽo và ẩm mốc bao quanh. Anh cố gắng tìm một góc để ngồi nghỉ và tránh mưa. Đột nhiên, Minh nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt từ trên trần nhà. Ban đầu, anh nghĩ rằng đó chỉ là nước mưa thấm qua, nhưng tiếng giọt nước dường như càng lúc càng đều đặn và lớn hơn.
“Chắc chỉ là nước rò rỉ thôi,” Minh tự nhủ, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng tiếng giọt nước lại trở nên bất thường, như thể ai đó cố tình tạo ra. Nó không còn đơn giản là tiếng nước nhỏ giọt, mà là âm thanh của một giọt nước nặng trĩu, rơi xuống từ độ cao lớn.
Minh bất giác cảm thấy da gà nổi lên. Anh ngước lên trần nhà, nơi âm thanh phát ra, nhưng không thấy có lỗ thủng hay vết nứt nào. Ngạc nhiên hơn, giọt nước đó không rơi trên sàn mà biến mất giữa không trung ngay trước mắt anh.
Tiếng nước tiếp tục vang lên, và rồi, Minh nhận ra nó không còn xuất phát từ trên trần nhà nữa, mà từ khắp nơi trong căn phòng. Mỗi góc tối, mỗi khoảng không gian im lặng đều bị lấp đầy bởi tiếng nước nhỏ giọt.
Khi Minh quay người lại, anh thấy một bóng đen mờ mờ đứng ở góc phòng, ngay chỗ ánh sáng từ cửa sổ yếu ớt chiếu vào. Bóng đen dường như nhễ nhại, và rồi anh nhận ra... đó không phải là một bóng đen bình thường. Nó đang nhỏ giọt, từ tóc, từ tay, từ toàn bộ cơ thể, những giọt nước nặng nề rơi xuống sàn.
Kinh hoàng, Minh lùi lại, nhưng không thể rời mắt khỏi bóng đen đang tiến lại gần. Mỗi bước đi, tiếng nước nhỏ giọt vang lên càng rõ ràng, như lời cảnh báo trước sự xuất hiện của một điều kinh khủng.
Tiếng giọt nước cuối cùng vang lên, lạnh lẽo và sắc bén như một lưỡi dao. Cả căn phòng chìm vào im lặng, chỉ còn lại Minh và... bóng đen.