Mùa xuân là mùa đẹp nhất trong 4 bốn mùa. Đó là thời điểm hội tụ của tinh hoa đất trời, là mùa bắt đầu cho sự sống sinh sôi nảy nở, cũng như tượng trưng cho niềm tin và hy vọng.
Ngày ấy, khi những tia nắng ấm áp chiếu rọi xuống, tôi vô tình gặp bạn đang khóc thút thít trên hàng ghế đá. Với lòng thương cảm và một chút quan tâm, đôi chân tôi bước dần đến phía bạn.
Tôi hỏi bạn "Tại sao lại khóc?"
Bạn không đáp chỉ ngồi đó thút thít.
Bỗng một sự can đảm dâng trào trong tôi. Cánh tay mạnh mẽ vòng qua ôm trọn lấy người bạn, khẽ vô về bảo "Không sao đâu"
Bạn bất ngờ không đáp, chỉ lặng thinh nhìn tôi.
Ánh nắng chiếu xuống, bao trọn lấy tôi và bạn, không biết do ánh nắng hay cái ôm. Tôi cảm thấy ấm áp vô cùng.
Tôi nhìn bạn
Bạn nhìn tôi
Bốn mắt nhìn nhau chợt ngại ngùng.
Khoảnh khắc ấy, tôi thấy bạn tỏa sáng vô cùng. Gương mặt đỏ ửng vì ngại, đôi mắt còn ươn ướt vài giọt nước trong veo. Chiếc má núng nính mềm mại, cái môi chúm chím, trong dễ thương vô cùng.
Trái tim tôi khẽ lệch một nhịp.
Nó có phải là "Yêu từ cái nhìn đầu tiên?"
Có lẽ Ông Trời đã cho tôi và bạn gặp nhau, vào một ngày nắng đẹp. Khi những cành cây cao vút bắt đầu nhú những mầm non xanh nõn, mượt mà như những nét chấm phá nhẹ nhàng giữa bầu trời cao trong xanh.
Những cơn gió mùa xuân đua nhau thổi qua mọi ngóc ngách, khiến không khí giữa tôi và bạn càng trở nên ngại ngùng.
Mùa xuân năm ấy, ta vô tình gặp nhau với bao sự ngại ngừng khó tả.
_____________________________
Câu từ, câu văn còn lủng củng. Trình non, không miêu tả hoàn toàn suy nghĩ, tính cách nhân vật "Tôi" và "bạn"
Có tham khảo.
Xin lỗi vì nó không hay và dở tệ.
Cảm ơn vì đã đọc.