---
Trong một thành phố hiện đại, hai chàng trai, Đinh Hạo và Hứa Thiên, yêu nhau một cách thầm lặng nhưng sâu sắc. Đinh Hạo là một người đàn ông mạnh mẽ, luôn đứng vững trước mọi thử thách trong cuộc sống. Hứa Thiên, ngược lại, là một chàng trai nhạy cảm và dễ bị tổn thương bởi những định kiến xã hội.
Một buổi tối mùa thu, Đinh Hạo và Hứa Thiên cùng ngồi trên bờ biển, ánh trăng chiếu xuống mặt nước lấp lánh. Hứa Thiên tựa vào vai Đinh Hạo, thở dài.
"Hạo, em cảm thấy mệt mỏi quá," Thiên nói, giọng buồn bã. "Dường như thế giới này không thể chấp nhận chúng ta."
Hạo siết chặt tay Thiên. "Thiên, em đừng lo. Anh luôn ở đây với em. Dù thế nào đi nữa, anh sẽ luôn bên cạnh em."
Hứa Thiên lắc đầu. "Anh không hiểu đâu. Những ánh mắt, những lời xì xào, tất cả những điều đó khiến em cảm thấy như mình không thuộc về thế giới này."
Đinh Hạo cố gắng làm anh cảm thấy tốt hơn. "Chúng ta sẽ vượt qua mọi thứ. Anh tin tưởng vào chúng ta."
Hứa Thiên mỉm cười yếu ớt nhưng sự đau khổ trong mắt anh không thể che giấu. "Có lẽ em không còn đủ sức để tiếp tục chiến đấu."
Đêm hôm đó, Hứa Thiên ra ngoài một mình, đến bờ biển nơi họ đã từng chia sẻ những khoảnh khắc ngọt ngào. Đinh Hạo không biết rằng Hứa Thiên của anh đang chuẩn bị đưa ra một quyết định đau lòng. Hứa Thiên đứng trước biển, cảm nhận gió mát và ánh trăng lạnh lẽo.
"Hạo, em phải đi rồi," Hứa Thiên thì thầm, nước mắt lăn dài trên má. "Em không thể tiếp tục chịu đựng được nữa."
Hứa Thiên quay lưng về phía sóng biển, hít một hơi sâu và bước xuống nước. Trong khi đó, Đinh Hạo, lo lắng, tìm kiếm Thiên. Khi anh thấy Hứa Thiên đang lao mình vào biển, Đinh Hạo hét lên.
"Thiên! Thiên! Em đừng đi! Thiên đừng bỏ anh một mình lại đây, anh cầu xin em đừng bỏ anh...!"
Nhưng Hứa Thiên không quay lại. Đinh Hạo lao vội đến bên bờ biển, nhưng sóng đã cuốn đi Hứa Thiên. Đinh Hạo đứng đó, tê liệt vì đau đớn và không thể làm gì hơn.
Kể từ ngày hôm đó, Đinh Hạo cảm thấy sự vắng mặt của Hứa Thiên như một vết thương không bao giờ lành. Nhưng dù Hứa Thiên đã ra đi, linh hồn của anh vẫn luôn hiện diện bên cạnh Đinh Hạo. Đinh Hạo thường cảm thấy những cơn gió nhẹ nhàng, những làn sóng vỗ về, và trong những lúc khó khăn, anh vẫn cảm nhận được sự ủng hộ và tình yêu của Hứa Thiên.
Một chiều cuối tuần, Đinh Hạo ngồi trên bờ biển, ánh chiều tà nhuộm đỏ mặt nước. Anh mở một cuốn sổ tay cũ, nơi ghi lại những kỷ niệm của anh và Hứa Thiên.
"Thiên, anh biết em vẫn ở đây," Hạo thì thầm, nhìn ra xa. "Dù anh không thể thấy em, nhưng anh cảm nhận được sự hiện diện của em trong mỗi cơn gió."
Một làn sóng vỗ vào chân Hạo, như một cái vuốt ve dịu dàng. Hạo mỉm cười, nước mắt lăn dài. "Em luôn là nguồn động viên của anh. Dù em không còn ở đây, tình yêu của chúng ta vẫn sống mãi."
Đinh Hạo cảm thấy một cơn gió nhẹ thổi qua, như lời đáp từ Hứa Thiên. Anh biết rằng linh hồn của Thiên vẫn ở bên anh, cùng anh trải qua từng khoảnh khắc của cuộc sống.
Ngày qua ngày, Đinh Hạo tiếp tục sống với niềm tin rằng Hứa Thiên vẫn ở bên mình. Những ký ức và tình yêu của Hứa Thiên đã trở thành nguồn động lực, giúp Đinh Hạo vượt qua mọi thử thách. Tình yêu của họ, dù không còn hiện hữu trong thể xác, vẫn mãi mãi sống trong trái tim Đinh Hạo, như một lời hứa không bao giờ phai nhòa.
Dù không còn nhìn thấy Hứa Thiên, Đinh Hạo luôn cảm nhận được sự hiện diện của anh trong từng cơn gió, từng cơn sóng. Tình yêu của họ, bất chấp mọi định kiến và khoảng cách, vẫn mãi mãi không thể bị xóa nhòa.
**HẾT**