Kí Túc Xá Của Những Giấc Mơ Đen
Tác giả: LẠC HY
Giải trí
Âm thanh lách cách của những giọt nước rơi từ ống nước cũ là điều duy nhất phá vỡ sự tĩnh lặng trong căn phòng ký túc xá cổ xưa. Ánh sáng mờ nhạt của buổi sáng len lỏi qua những khe hở của cửa sổ bẩn thỉu, phản chiếu lên bức tường loang lổ. Sarie, với mái tóc rối bù và tâm trạng mơ màng, từ từ tỉnh dậy trên chiếc giường cứng ngắc. Cô cảm thấy như vừa trải qua một cơn ác mộng, nhưng không nhớ nổi chi tiết cụ thể.
Điện thoại của cô rung lên bất ngờ, phá vỡ sự yên tĩnh. Sarie dụi mắt, ngồi dậy và nhìn vào màn hình. Tin nhắn từ một số lạ với nội dung đơn giản nhưng lạnh lẽo: "Đến trường."
Tim Sarie đập thình thịch. Cô đứng dậy, chậm rãi thay đồ và rời khỏi căn phòng. Không khí ngoài hành lang càng thêm u ám, với những vệt bụi lơ lửng trong ánh sáng yếu ớt từ bóng đèn treo lơ lửng.
Khi Sarie đến trường, cảnh vật trước mắt làm cô rùng mình. Trường học trông như bị bỏ hoang từ hàng thập kỷ, với những bức tường nứt nẻ và cửa sổ vỡ vụn. Nhưng điều khiến cô cảm thấy ớn lạnh hơn cả là nhóm bạn của cô đang đứng đó, trông như bị thôi miên, không thể động đậy.
Bất ngờ, một giọng nói nghiêm nghị và không thể xác định từ đâu vang lên qua hệ thống loa cũ kỹ: "Chào mừng các bạn đến với trò chơi."
Một mảnh giấy cũ kỹ được thả từ trên cao xuống, cuộn tròn trong không khí, rơi ngay trước mặt Sarie. Cô nhặt lên và mở ra. Nội dung đơn giản: "Chơi hoặc chết."
Từng bước chân vang lên khắp hành lang khi những trò chơi trẻ con khủng khiếp, được biến tướng để trở thành những thử thách sinh tử, bắt đầu. Sarie nhìn những người bạn của mình với sự sợ hãi tột độ, biết rằng sự sống sót của họ chỉ còn là một trò chơi mà họ không thể từ chối.
Sarie nhìn quanh, cảm giác như mình đang rơi vào một cơn ác mộng không có lối thoát. Những bóng dáng quen thuộc của các bạn cô đang đứng im lìm, mắt trống rỗng và mồ hôi lấm tấm trên trán. Cô gọi tên họ, nhưng giọng nói của cô chỉ vang vọng trong không gian trống rỗng, không một ai đáp lại.
Một cánh cửa lớn từ từ mở ra, hé lộ một sân trường bị bỏ hoang với những trò chơi trẻ em, nhưng tất cả đều có vẻ như đã bị thay đổi thành những công cụ của cái chết. Những chiếc cầu trượt sắt rỉ sét, xích đu cũ kỹ, và những vòng tròn nhựa biến dạng, tất cả đều có vẻ như chứa đựng một bí mật khủng khiếp. Những tiếng cười của trẻ em vang vọng một cách ma quái, dường như được phát ra từ chính bức tường.
Giọng nói từ loa tiếp tục, lần này với âm điệu đầy hài hước nhưng lạnh lùng: “Trò chơi đầu tiên. 'Chơi trốn tìm'. Các bạn có 10 phút để tìm nơi ẩn nấp. Đừng quên, nếu bạn bị tìm thấy, bạn sẽ không còn cơ hội nữa.”
Sarie cảm thấy máu trong người như đông lại. Cô nhìn thấy những người bạn của mình bắt đầu tỏa ra và chạy về các hướng khác nhau, dường như bị thúc đẩy bởi một lực lượng vô hình. Cô hít một hơi thật sâu và bắt đầu tìm nơi ẩn nấp, trái tim cô đập mạnh hơn bao giờ hết.
Cô chọn một cái cầu trượt cũ, leo lên và ẩn mình bên trong. Những âm thanh của những bước chân vội vã và tiếng thở hổn hển vang lên xung quanh. Thỉnh thoảng, một tiếng hét ngắn ngủi hoặc một âm thanh đáng sợ khác vang lên từ xa, khiến Sarie càng thêm hoảng sợ.
Thời gian trôi qua chậm chạp, mỗi giây đều kéo dài như cả thế kỷ. Bất chợt, loa phát thanh cất lên một lần nữa: “Hết thời gian. Những người tìm được nơi ẩn nấp, xin hãy sẵn sàng cho trò chơi tiếp theo.”
Sarie thở phào nhẹ nhõm khi không có ai phát hiện ra mình, nhưng niềm vui ngắn ngủi đó nhanh chóng bị thay thế bởi nỗi sợ hãi khi cô nhận ra rằng trò chơi chỉ mới bắt đầu. Cô ra khỏi nơi ẩn nấp của mình, lo lắng tìm kiếm bạn bè, nhưng những gì cô thấy chỉ là sự hoang vắng và sự tĩnh lặng đáng sợ.
Lúc này, một giọng nói khác vang lên qua loa, nghiêm khắc và lạnh lùng: “Chúc mừng bạn đã sống sót qua trò chơi đầu tiên. Nhưng đừng nghĩ rằng bạn đã thoát khỏi mọi nguy hiểm. Trò chơi sẽ tiếp tục và trở nên ngày càng chết chóc hơn. Còn giờ, hãy chuẩn bị cho vòng tiếp theo.”
Sarie cảm thấy nỗi sợ hãi lấn át lý trí của mình. Cô phải tìm cách giải thoát cho chính mình và bạn bè trước khi trở thành một phần của trò chơi tàn bạo này mãi mãi.
Sarie tìm thấy một góc khuất trong trường học, nơi ánh sáng yếu ớt từ các cửa sổ vỡ tạo ra những bóng đen rợn người trên các bức tường. Cô nấp sau một chiếc tủ đồ cũ kỹ, cố gắng bình tĩnh lại và đánh giá tình hình. Những tiếng gầm gừ, tiếng hét hoảng loạn từ các bạn của cô vẫn vang vọng trong không khí, nhưng không thể xác định được vị trí của chúng.
Bất chợt, một tiếng rít nhẹ vang lên từ loa phát thanh: “Thời gian cho trò chơi tiếp theo đã đến. Mời các bạn tập trung tại sân thể thao để nhận nhiệm vụ mới.”
Sarie từ từ rời khỏi nơi ẩn nấp, trái tim đập thình thịch. Cô bước vào sân thể thao, nơi ánh sáng mặt trời đã biến mất, chỉ còn lại bóng tối và những bóng đen mờ ảo. Sân thể thao trước đây là nơi để vui chơi giờ đây trở thành một địa ngục của những trò chơi chết chóc.
Các bạn của Sarie đứng thành hàng, vẻ mặt đầy sợ hãi và mệt mỏi. Những người còn lại, những người không tham gia trò chơi đầu tiên, giờ đây đã trở thành một phần của hàng dài này, mắt mở to và không còn sức sống. Trên bức tường đối diện, một bảng thông báo lớn hiện lên: “Trò chơi tiếp theo: ‘Bịt mắt tìm’. Ai bị tìm thấy sẽ không có cơ hội thứ hai.”
Bảng thông báo hiện ra một đôi kính đen bịt mắt, với một chiếc đồng hồ đếm ngược. Một người giám sát, mặc trang phục giống như một chú hề, đứng gần đó với nụ cười nham hiểm và cặp mắt sắc lạnh. Hắn bắt đầu phân phát những chiếc kính cho từng người, mỗi chiếc đều mang dấu vết của sự hư hỏng và bẩn thỉu.
“Các bạn có 5 phút để tìm chỗ trốn. Những người bịt mắt sẽ phải tìm các bạn,” giọng nói từ loa cất lên, khiến không khí càng thêm nặng nề.
Sarie cảm thấy cả cơ thể mình run rẩy khi nhận chiếc kính bịt mắt. Cô biết rằng đây là một trò chơi đầy chết chóc, nhưng không còn lựa chọn nào khác. Cô phải tìm một nơi ẩn nấp tốt nhất có thể. Cô nhanh chóng tìm một góc khuất trong phòng thay đồ của sân thể thao, nơi mà những bóng đen và bụi bặm làm cô gần như hòa vào với môi trường xung quanh.
Khi đồng hồ bắt đầu đếm ngược, những tiếng bước chân lạo xạo từ những người bịt mắt có thể nghe thấy gần đó. Sarie cố gắng hít thở nhẹ nhàng, tránh tạo ra bất kỳ âm thanh nào. Cô không dám động đậy, lo sợ rằng bất kỳ cử động nhỏ nào cũng có thể khiến cô bị phát hiện.
Tiếng đồng hồ đếm ngược vang lên từng giây, và mỗi tiếng gõ lại làm Sarie càng thêm lo lắng. Các tiếng động xung quanh dần dần nhỏ lại và im lìm, khiến không khí trở nên nặng nề hơn. Bất ngờ, một tiếng kêu thất thanh vang lên gần khu vực của Sarie, làm cô giật mình và nín thở. Tiếng la hét ngày càng gần, khiến trái tim cô đập thình thịch như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cửa phòng thay đồ bị mở ra, và một bóng người lảo đảo bước vào. Đó là một trong những người bị bịt mắt, cầm một cái gậy gỗ và tìm kiếm một cách vụng về. Sarie cảm thấy như mỗi giây trôi qua đều kéo dài mãi mãi. Cô nín thở, cầu mong rằng mình sẽ không bị phát hiện.
Nhưng đúng lúc đó, một tiếng gầm rú khủng khiếp từ xa vang lên, khiến người bịt mắt giật mình và quay người đi. Sarie cảm thấy cơ thể mình bủn rủn, mồ hôi lạnh chảy dài trên lưng. Cô tiếp tục chờ đợi cho đến khi tiếng đồng hồ đếm ngược dừng lại, và mọi thứ trở nên im lặng.
Khi ánh sáng trở lại, các kính bịt mắt được tháo ra. Sarie nhìn thấy những người bạn của mình và những người khác đều trông mệt mỏi, hoảng loạn và một số người có dấu hiệu của sự tổn thương. Họ đều bị dồn vào một góc của sân thể thao, và những trò chơi vẫn chưa kết thúc. Giọng nói từ loa lại vang lên: “Chúc mừng các bạn đã sống sót qua trò chơi này. Nhưng hãy nhớ, cái chết không phải là sự kết thúc, mà là sự khởi đầu của những thử thách khủng khiếp hơn nữa.”
Sarie cảm thấy trái tim mình quặn thắt khi nhìn thấy sự đau khổ trên khuôn mặt của bạn bè cô. Cô biết rằng nếu không tìm ra cách thoát khỏi trò chơi này, không chỉ mạng sống của cô mà cả cuộc sống của những người xung quanh cũng sẽ bị đe dọa. Cô phải tìm ra giải pháp, và sớm thôi, cô sẽ phải đối mặt với nỗi sợ hãi tột cùng và những bí mật đen tối mà trò chơi này giấu kín.
Khi ánh sáng từ các đèn pha của sân thể thao trở lại, một sự im lặng đầy nặng nề bao trùm không gian. Sarie nhìn quanh, những người bạn của cô đứng tụ lại với nhau, những khuôn mặt đầy lo âu và sợ hãi. Một số người đang khóc thầm, trong khi những người khác chỉ biết nhìn chằm chằm vào không gian trước mặt, như thể không còn sức lực để phản ứng.
“Đừng có ngồi đây mãi!” Một giọng nói sắc lạnh vang lên từ góc sân. Người giám sát trong trang phục hề đứng ở đó, ánh mắt nghiêm khắc nhìn mọi người. “Chúng ta không có nhiều thời gian. Trò chơi tiếp theo sẽ bắt đầu ngay bây giờ.”
Một cánh cửa lớn phía bên kia sân thể thao mở ra, hé lộ một hành lang tối tăm dẫn xuống dưới đất. Ánh sáng le lói từ những ngọn đèn điện tử kẻ vạch trên tường tạo nên những bóng ma nhảy múa không ngừng. Người giám sát vẫy tay, ra hiệu cho mọi người di chuyển về phía đó. Các bạn của Sarie bắt đầu di chuyển, ánh mắt đầy hoang mang. Cô bước theo nhóm, cảm giác như đang dấn thân vào một vực thẳm vô hình.
Hành lang dẫn đến một căn phòng rộng lớn, với những cánh cửa bọc thép kín mít. Một bảng điều khiển lớn nằm giữa phòng, với các nút bấm và màn hình hiển thị các hình ảnh rùng rợn. Các cánh cửa mở ra, và nhóm người bắt đầu bước vào từng phòng một theo sự chỉ dẫn của bảng điều khiển.
“Trò chơi tiếp theo là ‘Đuổi bắt quái vật’. Các bạn sẽ được chia thành các nhóm. Mỗi nhóm sẽ vào một phòng riêng biệt và phải tìm ra cách giải thoát trước khi quái vật xuất hiện. Nếu không, kết quả sẽ thật thê thảm,” giọng nói từ loa phát thanh vang lên.
Sarie được phân vào nhóm cùng với ba người bạn của cô: Mari, August và Arie. Căn phòng họ bước vào tối om, chỉ có ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đèn đỏ le lói trên trần. Không khí lạnh lẽo và ẩm ướt khiến họ cảm thấy như đang lạc vào một hầm mộ cổ xưa.
“Chúng ta phải tìm cách ra khỏi đây trước khi quái vật xuất hiện,” Sarie nói, cố gắng giữ bình tĩnh và đánh giá tình hình. Cô quay sang ba người bạn, “Hãy chia nhau ra tìm các manh mối. Nếu có gì lạ, hãy lập tức báo cho nhau biết.”
Mari, August và Arie gật đầu, bắt đầu tỏa ra và kiểm tra các ngóc ngách của căn phòng. Trong khi Sarie tìm kiếm gần cửa ra vào, một tiếng động khẽ vang lên từ phía sau. Cô quay lại, thấy một chiếc rương gỗ cũ kỹ nằm lăn lóc giữa sàn. Cô tiến lại gần, cẩn thận mở nắp rương ra.
Bên trong, cô tìm thấy một chiếc chìa khóa cũ, mạ vàng nhưng bị bám bụi. Lòng cô hồi hộp khi nghĩ rằng đây có thể là chìa khóa để thoát khỏi căn phòng này. Nhưng đúng lúc đó, một tiếng rên rỉ đáng sợ từ xa vang lên, khiến cô giật nảy mình.
“Chúng ta có thời gian không nhiều!” Arie gào lên từ phía xa, trong giọng nói có sự hoảng loạn. “Quái vật sắp xuất hiện!”
Sarie nhanh chóng bỏ chiếc chìa khóa vào túi và chạy đến chỗ các bạn của mình. “Tôi tìm được cái này,” cô nói, đưa chìa khóa cho họ. “Có lẽ đây là cách thoát ra.”
Nhưng trước khi họ kịp làm gì, căn phòng đột ngột sáng lên bởi một ánh sáng chói lòa từ các đèn đỏ trên trần. Một cánh cửa lớn ở phía cuối phòng mở ra, và một sinh vật kỳ quái bước vào: một quái vật với hình dạng gớm ghiếc, da xanh xao và mắt đỏ rực. Nó di chuyển chậm chạp nhưng chắc chắn về phía nhóm bạn, tiếng gầm gừ của nó vọng lại trong không gian hẹp.
“Chạy!” Sarie hét lên, kéo bạn bè của mình về phía cửa mà cô vừa tìm thấy. Họ chạy hết sức, tim đập nhanh đến mức không thể thở nổi. Chiếc chìa khóa trong tay Sarie đang nhảy lên trong túi của cô, như thể thúc giục cô phải nhanh chóng hành động.
Khi nhóm bạn đến gần cánh cửa cuối phòng, Sarie tìm cách thử chiếc chìa khóa. Cô nhanh chóng đút chìa khóa vào ổ khóa và xoay. Cánh cửa bật mở, và họ lao ra ngoài, hổn hển thở trong không khí lạnh lẽo của hành lang.
Nhưng khi họ nhìn lại, cánh cửa phòng bị đóng sập lại phía sau, với tiếng gầm gừ của quái vật vẫn vọng lại từ bên trong. Họ đứng đó, thở phào nhẹ nhõm nhưng không thể lạc quan được lâu. Cửa trước mặt họ mở ra một căn phòng khác, đầy những bẫy và những mảnh vụn từ những trò chơi trước.
“Chúng ta phải tiếp tục,” Sarie nói, giọng đầy quyết tâm. “Chỉ còn cách duy nhất là tiếp tục và tìm cách thoát khỏi cái địa ngục này.”
Các bạn của cô đồng ý, và họ tiếp tục bước vào những thử thách tiếp theo, biết rằng mỗi bước đi đều có thể là bước cuối cùng của họ. Mỗi trò chơi, mỗi nhiệm vụ mới đều khiến họ cảm thấy sợ hãi hơn, và mối đe dọa càng lúc càng trở nên nghiêm trọng.
Trong lúc này, Sarie không ngừng nghĩ đến những gì có thể xảy ra tiếp theo và liệu cô có thể tìm ra cách nào để chấm dứt vòng lặp tàn bạo này hay không. Cô phải tìm ra cách thoát khỏi trò chơi, cứu bạn bè, và giải mã những bí ẩn ẩn giấu trong trò chơi chết chóc này trước khi quá muộn.
Nhóm của Sarie tiếp tục bước vào những căn phòng tối tăm, mỗi phòng đều được thiết kế với những thử thách mới và đầy nguy hiểm. Họ đã phải đối mặt với những cạm bẫy kỳ quái và những thử thách đầy căng thẳng, nhưng tinh thần của họ vẫn không bị đánh bại.
Khi họ bước vào một căn phòng rộng hơn với ánh sáng mờ ảo, Sarie nhận thấy sự thay đổi trong không khí. Một nỗi lo sợ không thể giải thích được len lỏi trong lòng cô. Căn phòng này có vẻ như đã được thiết kế đặc biệt, với những bức tường đầy những hình vẽ kỳ quái và các biểu tượng ma quái. Giữa phòng, một chiếc gương lớn treo trên tường, phản chiếu bóng dáng của họ trong những hình ảnh méo mó và đáng sợ.
“Chúng ta phải cẩn thận,” Sarie nhắc nhở, “Mọi thứ ở đây đều có thể nguy hiểm.”
Arie, người luôn là nguồn động viên và tinh thần cho nhóm, gật đầu và tiến về phía chiếc gương, như thể bị cuốn hút bởi sự bí ẩn của nó. Cô chạm vào mặt gương, những hình ảnh phản chiếu của cô trở nên uốn cong và biến dạng trong đó.
Bất chợt, một tiếng cười ghê rợn vang lên từ các loa âm thanh ẩn giấu trong căn phòng. Một ánh sáng đỏ chói lòa từ trên trần chiếu xuống, và chiếc gương bắt đầu phát ra những vết nứt kỳ lạ. Arie dừng lại, bối rối khi thấy những hình ảnh trong gương bắt đầu chuyển động một cách kỳ quái.
“Arie!” Sarie gọi, lo lắng, khi thấy bạn mình đang từ từ khuỵu xuống.
Một tiếng động khủng khiếp vang lên, và chiếc gương vỡ thành hàng triệu mảnh, tạo ra một cảnh tượng khủng khiếp. Những mảnh vỡ từ gương văng ra, lướt qua không khí như những mảnh dao sắc nhọn. Một tiếng hét đau đớn phát ra từ Arie khi cô bị những mảnh vỡ đâm vào người.
“Arie!” August và Mari hét lên, chạy về phía cô, nhưng sự việc đã xảy ra quá nhanh.
Arie đứng đó, với cơ thể bị lôi kéo vào một tư thế kỳ quái. Cô ngã xuống sàn, thân hình cong lại theo một góc độ không tự nhiên, như thể bị một sức mạnh vô hình kéo dãn ra. Gương mặt của cô biến dạng trong nỗi đau đớn không thể tưởng tượng nổi, và mắt cô mở to, trừng trừng nhìn lên trần nhà với vẻ mặt đầy khiếp sợ.
Cảnh tượng trước mắt là một sự kết hợp của nỗi đau và sự sợ hãi, không thể tưởng tượng nổi. Máu từ cơ thể Arie chảy ra, lan ra xung quanh, tạo nên một vũng đỏ trên sàn nhà. Sarie và các bạn của cô đứng sững lại, không thể tin vào những gì mình đang thấy. Nỗi đau mất mát bạn bè ngay trước mặt làm họ cảm thấy như đang rơi vào một cơn ác mộng tồi tệ nhất.
“Không, không!” Mari gào lên, nước mắt rơi xuống má cô. “Chúng ta không thể để điều này tiếp tục!”
Những tiếng cười ma quái từ các loa âm thanh lại vang lên, làm tăng thêm nỗi sợ hãi. Một giọng nói lạnh lùng từ loa cất lên: “Chúc mừng các bạn đã vượt qua thử thách này. Nhưng đừng quên, những gì các bạn thấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Trò chơi chưa kết thúc.”
Sarie cảm thấy nỗi đau trong lòng cô như đang xé toạc ra từng mảnh. Arie đã mất, và cái chết của cô là một lời cảnh báo rõ ràng về mức độ tàn bạo của trò chơi. Sarie biết rằng họ phải tiếp tục, nhưng nỗi sợ hãi và sự mất mát khiến mỗi bước đi của họ trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
“Chúng ta phải tiếp tục,” Sarie nói, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. “Chúng ta không thể để Arie mất đi một cách vô ích. Chúng ta phải tìm ra cách để thoát khỏi đây.”
Cả nhóm đứng dậy, đau đớn nhưng không thể bỏ cuộc. Họ biết rằng chỉ còn một con đường duy nhất là tiếp tục tìm kiếm và đối mặt với những thử thách tiếp theo. Mỗi bước đi đều có thể là bước cuối cùng, nhưng họ phải làm mọi thứ có thể để sống sót và tìm cách thoát khỏi vòng lặp chết chóc này.
Sarie và nhóm bạn của cô tiếp tục tiến vào các phòng tiếp theo, nhưng nỗi đau mất Arie vẫn ám ảnh họ. Mỗi bước đi đều nặng nề hơn, và mọi âm thanh xung quanh đều khiến họ nhảy dựng lên. Không khí trong những phòng này trở nên đặc quánh và lạnh lẽo, như thể những bức tường đang dần đóng lại xung quanh họ.
Họ bước vào một phòng lớn hơn, ánh sáng từ những ngọn đèn chập chờn trên trần tạo ra những bóng ma kỳ dị. Giữa phòng, một chiếc bàn lớn với những công cụ và thiết bị kỳ quái đặt trên đó. Một bảng hiệu bằng gỗ treo trên tường, viết bằng chữ máu đỏ: “Trò chơi cuối cùng: ‘Làm bạn với bóng tối’. Một người phải hy sinh để mở cánh cửa thoát.”
Nhóm bạn đứng sững lại, nhìn vào nhau với vẻ mặt hoang mang và sợ hãi. Cả căn phòng như đang thở với từng cơn gió nhẹ, và một cảm giác nghẹt thở bao trùm không gian.
“Chúng ta phải làm gì đây?” August hỏi, giọng nói của anh đầy tuyệt vọng.
“Không thể nào,” Mari thốt lên, “Chúng ta không thể để thêm ai chết nữa!”
Một tiếng cười gượng gạo từ loa phát thanh vang lên, và cánh cửa ở phía xa căn phòng mở ra, để lộ một hành lang tối tăm và u ám. Một giọng nói nghiêm khắc từ loa cất lên: “Chỉ có một người có thể ra đi. Để cánh cửa mở ra, một người phải tự nguyện hy sinh. Nếu không, tất cả sẽ phải đối mặt với cái chết.”
Sarie cảm thấy như trái tim mình bị bóp nghẹt. Họ đứng đó, lo lắng và không biết phải làm gì. Nỗi sợ hãi chiếm lĩnh tâm trí họ, và không khí xung quanh trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
“Chúng ta cần phải chọn một người,” giọng nói của Sarie run rẩy. “Ai sẽ làm điều đó?”
Lời nói của cô như xé toạc sự yên lặng trong phòng, và từng ánh mắt tìm kiếm nhau. Mỗi người đều sợ hãi, không ai muốn đưa ra quyết định này. Đột nhiên, một tiếng động lạ phát ra từ chiếc bàn, và một cánh tay khô cằn và xương xẩu chui ra từ dưới mặt bàn, như thể cố gắng kéo họ xuống dưới.
“Chạy!” Sarie hét lên, và cả nhóm vội vã di chuyển về phía cánh cửa, nhưng những cánh tay ma quái từ dưới bàn lại túm lấy họ, kéo xuống từng chút một.
Từng tiếng hét hoảng loạn vang lên khi các công cụ trên bàn bắt đầu chuyển động một cách tự động. Những chiếc lưỡi dao sắc nhọn, kim châm, và dây thừng di chuyển như thể có ý thức riêng, hướng về phía nhóm bạn.
Trong tình thế tuyệt vọng, Mari hét lên, “Tôi sẽ đi!” Cô lao về phía bàn, không kịp nghe phản ứng của Sarie và August. Cô nhảy lên bàn và đặt tay vào những thiết bị kỳ quái, như thể chờ đợi số phận của mình. Một cơn đau khủng khiếp lan tỏa qua cơ thể cô khi những lưỡi dao sắc bén bắt đầu hoạt động, cắt xẻ và làm tổn thương cô.
“Mari, không!” August gào lên, nhưng một sức mạnh vô hình giữ anh lại, không thể làm gì hơn. Cánh cửa thoát ra từ từ đóng lại, và một tiếng động ầm ầm vang lên khi hệ thống bắt đầu hoạt động.
Máu từ cơ thể Mari chảy ra, tạo thành một vũng lớn trên bàn, và những âm thanh kinh hoàng của sự đau đớn phát ra từ cô. Cuối cùng, Mari ngã xuống, thân thể trở nên bất động, nhưng ánh mắt của cô vẫn mở to, như thể cầu xin sự cứu rỗi mà không thể đến.
Khi cánh cửa cuối cùng mở ra, Sarie và August, với tâm trạng hoảng loạn và đau đớn, bước vào hành lang tăm tối, vẫn còn sự ám ảnh từ cái chết kinh hoàng của Mari. Họ biết rằng mỗi bước đi tiếp theo có thể là bước cuối cùng của họ.
Cả hành lang như dẫn họ đến một không gian khác, một căn phòng lớn với những bức tranh trên tường, mỗi bức tranh đều chứa đựng hình ảnh của những người đã mất trong các trò chơi trước đó. Những gương mặt đau đớn và những cái chết kinh hoàng được ghi lại trong từng bức tranh, tạo nên một cảnh tượng khủng khiếp không thể tưởng tượng nổi.
Một giọng nói từ loa vang lên lần nữa, giọng nói giờ đây đầy sự nham hiểm: “Chúc mừng các bạn đã sống sót qua tất cả các trò chơi. Tuy nhiên, trò chơi cuối cùng vẫn chưa kết thúc. Chỉ những ai có thể đối mặt với nỗi sợ hãi nhất của chính mình mới có thể thoát khỏi nơi này.”
Sarie và August đứng đó, cơ thể mệt mỏi và tinh thần kiệt quệ, nhưng vẫn tiếp tục bước đi, quyết tâm tìm ra lối thoát. Nỗi sợ hãi của họ đã trở thành một phần của họ, và sự sống còn giờ đây trở thành một cuộc chiến không thể lường trước.
Sarie và August tiến vào căn phòng mới, nơi ánh sáng từ các đèn mờ chỉ vừa đủ để làm nổi bật những hình ảnh ma quái trên các bức tường. Bước vào trong, họ nhận thấy không gian xung quanh càng trở nên kỳ dị và khủng khiếp hơn bao giờ hết. Những bức tranh trên tường giờ đây không chỉ là hình ảnh của những người đã chết, mà còn là những cảnh tượng đau đớn và tuyệt vọng đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Mặt đất dưới chân họ dường như được trải bằng một lớp chất lỏng đen đặc, có vẻ như là máu đông lại từ lâu. Khi họ bước đi, mỗi bước chân phát ra những tiếng động lạ lùng, như thể họ đang bước trên một lớp màng nhầy từ xác sống. Không khí trong phòng đặc quánh, đầy mùi hôi thối và sự ẩm ướt.
“Chúng ta phải tìm cách thoát ra khỏi đây,” Sarie thì thầm, ánh mắt căng thẳng.
Họ đi qua những cánh cửa nhỏ hơn dẫn đến các phòng phụ, nhưng mỗi phòng đều chứa đựng những cảnh tượng khủng khiếp. Một phòng trưng bày các bộ xương người, nhưng không phải bộ xương bình thường. Các bộ xương bị buộc bằng những sợi dây thừng, treo lơ lửng từ trần nhà như thể chúng đang đau đớn giãy giụa trong sự tra tấn vĩnh cửu.
Điều kinh khủng nhất là một phòng cuối cùng mà họ không thể bỏ qua. Phòng này hoàn toàn tối om, chỉ có những ánh sáng nhấp nháy từ những ngọn đèn đỏ trên trần tạo ra những bóng đen ma quái. Một cái bàn thí nghiệm khổng lồ nằm ở giữa phòng, và trên đó, các công cụ y tế như dao mổ, kìm, và kim châm được sắp xếp theo cách dường như chuẩn bị cho một cuộc mổ xẻ ghê rợn.
“Điều này không thể thật được,” August lẩm bẩm, nhìn quanh với vẻ mặt trắng bệch. “Tất cả những thứ này đều không thực.”
Bất chợt, những âm thanh kỳ lạ bắt đầu vang lên từ các loa ẩn trong căn phòng. Những tiếng gầm gừ, tiếng thét đau đớn, và những âm thanh ma quái hòa quyện vào nhau tạo nên một bản giao hưởng của sự tăm tối. Đèn đỏ trên trần chớp tắt liên tục, tạo ra những bóng ma ám ảnh khắp phòng.
“Chúng ta phải đi ngay!” Sarie hét lên, khi cảm giác tuyệt vọng ngày càng gia tăng. Họ chạy về phía cửa phòng, nhưng khi họ đến gần, cánh cửa tự động đóng lại trước mặt họ.
Một tiếng cười khủng khiếp vang lên từ loa, và một giọng nói rùng rợn cất lên: “Chúc mừng các bạn đã đến giai đoạn cuối cùng. Để thoát khỏi đây, các bạn phải đối mặt với nỗi sợ hãi lớn nhất của chính mình. Mỗi người sẽ phải đối mặt với một ảo ảnh kinh hoàng, và chỉ khi vượt qua được chúng, các bạn mới có thể tìm thấy lối thoát.”
Cánh cửa phòng mở ra, và trước mắt Sarie và August xuất hiện những ảo ảnh kinh hoàng. Đầu tiên là hình ảnh của Arie và Mari, những người đã chết, đứng trước mặt họ với cơ thể bị biến dạng và máu me be bét. Arie với cái xác bị xé nát, còn Mari với ánh mắt mở to đầy sự hoảng sợ. Những hình ảnh này bắt đầu di chuyển, lao đến họ với những tiếng kêu rùng rợn.
Sarie cảm thấy như trái tim mình bị bóp nghẹt, không thể thở nổi khi nhìn thấy những ảo ảnh này. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng hình ảnh đau đớn và tuyệt vọng của bạn bè khiến cô gần như sụp đổ. August đứng bên cạnh, mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh của Mari, và trong ánh mắt của anh là sự tuyệt vọng tột cùng.
“Không, không thể nào!” August hét lên, cố gắng bước lùi lại, nhưng các ảo ảnh tiếp tục lao về phía họ, làm cho anh không thể di chuyển.
Một tiếng động khủng khiếp từ phía sau khiến họ quay lại, và một cánh cửa ẩn xuất hiện, mở ra một không gian u ám, nơi những hình ảnh của chính họ đang bị lôi kéo vào một mê cung của những cơn ác mộng. Các bóng ma từ những ảo ảnh biến dạng thành những sinh vật ghê tởm, với thân thể không có hình dạng cụ thể, đầy những cái miệng, mắt và lưỡi.
“Chạy đi!” Sarie hét lên, và cả hai lao vào mê cung, cố gắng tránh xa những sinh vật ma quái đang vươn dài tay ra, cố gắng kéo họ vào những cơn ác mộng vĩnh viễn.
Mê cung này không có lối ra, chỉ có những con đường vòng vèo, đầy những hình ảnh rùng rợn và những tiếng kêu thảm thiết. Mỗi bước đi là một cuộc chiến để giữ cho tâm trí của họ không bị phá vỡ. Những hình ảnh đau đớn và những tiếng la hét không ngừng làm họ hoảng loạn, và những bóng ma tiếp tục đuổi theo họ, như thể không bao giờ buông tha.
Cuối cùng, Sarie và August thấy mình đứng trước một cánh cửa lớn, trên đó có một khẩu hiệu khắc bằng chữ máu đỏ: “Lối ra duy nhất là chấp nhận cái chết.”
Khi họ mở cánh cửa, một cảnh tượng cuối cùng mở ra: một phòng tối tăm với những bức tường được trải đầy những hình ảnh của những cái chết khủng khiếp và những cuộc tra tấn không thể tưởng tượng nổi. Một hình bóng đen tối với đôi mắt sáng rực đứng ở giữa phòng, như thể chờ đợi họ, với một nụ cười nham hiểm trên khuôn mặt.
Sarie cảm thấy toàn bộ thế giới xung quanh như đang sụp đổ. Cô biết rằng để thoát khỏi địa ngục này, họ phải đối mặt với nỗi sợ hãi lớn nhất của chính mình và chấp nhận rằng cái chết có thể là lựa chọn duy nhất.
Sarie và August tiếp tục bước vào căn phòng cuối cùng, nơi cảm giác lạnh lẽo và ám ảnh dường như bao trùm hoàn toàn. Căn phòng này không giống như những nơi họ đã thấy trước đó; nó giống như một cơn ác mộng được vật chất hóa, với không khí nặng nề và đầy sự sợ hãi.
Họ bước vào một không gian hình tròn rộng lớn, nơi các bức tường được lót bằng những tấm gương vỡ, phản chiếu những hình ảnh quái dị và méo mó. Những mảnh vỡ lấp lánh như những lưỡi dao sắc bén, làm cho ánh sáng từ các đèn đỏ nhấp nháy tạo ra hàng triệu bóng ma khủng khiếp.
“Chúng ta phải tìm cách thoát ra,” August nói, giọng anh run rẩy trong sự tuyệt vọng. “Nhưng đây là cái gì? Tại sao mọi thứ lại trở nên như thế này?”
Khi họ đi sâu vào căn phòng, sàn nhà bắt đầu rung chuyển, và những tiếng động kỳ lạ vang lên từ dưới đất. Một âm thanh như tiếng động cơ cũ kỹ bắt đầu vang lên, và từ dưới mặt đất, một cánh cửa gỗ nặng nề từ từ mở ra, lộ ra một hầm tối om.
“Làm ơn, đừng vào đó,” Sarie thì thầm, nhưng sự tò mò và nỗi sợ hãi đã dẫn dắt họ vào bên trong.
Hầm tối tăm có một mùi hôi thối không thể tưởng tượng nổi, như thể đây là nơi chứa đựng những xác chết đã bị bỏ quên từ lâu. Bước vào bên trong, họ thấy các bức tường của hầm được lót bằng những bộ xương người, được xếp chồng lên nhau một cách tàn bạo. Những bộ xương này không chỉ là xác chết vô tri; chúng dường như còn sống, với những đôi mắt trống rỗng và những chiếc miệng mở ra, như thể đang cầu cứu hoặc gào thét trong sự đau đớn vĩnh viễn.
“Chúng ta phải tìm lối thoát nhanh chóng,” Sarie nói, cố gắng giữ bình tĩnh.
Đột nhiên, từ một góc tối tăm của hầm, một hình bóng khổng lồ xuất hiện, như một con quái vật khổng lồ với nhiều tay, mỗi tay đều cầm những công cụ tra tấn khác nhau. Con quái vật này có những đầu lâu nhấp nháy với đôi mắt đỏ rực và miệng không ngừng phát ra những tiếng thét ghê rợn. Cơ thể của nó được bao phủ bởi những lớp da đen nhầy nhụa, đầy những vết thương chảy máu.
“Chạy!” August hét lên, nhưng con quái vật đã bắt đầu di chuyển về phía họ, đôi tay vươn ra với những công cụ tra tấn sắc bén.
Khi họ quay lưng chạy, Sarie và August thấy những cánh cửa bên hông mở ra, lộ ra những căn phòng khác, mỗi căn phòng đều chứa đựng những hình ảnh khủng khiếp hơn. Một căn phòng chứa đầy những xác chết bị xé toạc, cơ thể bị rạch nát và treo lơ lửng từ trần nhà. Một căn phòng khác chứa đầy những hình ảnh ám ảnh của những cuộc thí nghiệm ghê rợn, nơi những cơ thể người bị cắt xẻ và phẫu thuật một cách tàn bạo.
Mỗi bước đi của họ đều là một cuộc chiến sinh tử. Máu từ các xác chết bắt đầu chảy ra, hòa vào lớp chất lỏng đen đặc trên sàn, tạo thành những vũng máu nhầy nhụa và hôi thối. Những tiếng kêu gào đau đớn từ các bức tường vang lên như những tiếng vọng của sự tra tấn và đau khổ không thể chấm dứt.
Khi họ đến gần một cánh cửa khác, một âm thanh kỳ quái phát ra từ phía sau. Hình bóng khổng lồ với nhiều tay tiếp tục đuổi theo họ, đôi mắt đỏ sáng lên trong bóng tối. Những cánh tay của con quái vật vươn ra, cố gắng túm lấy họ bằng những công cụ tra tấn. Các hình ảnh ghê rợn từ các bức tường gương bắt đầu biến thành thực tại, tạo ra những sinh vật ma quái với những cơ thể bị biến dạng và máu me be bét.
Sarie và August cảm thấy như họ đang bị lôi kéo vào một cơn ác mộng không thể thoát ra. Họ bị bao quanh bởi sự đau đớn, tuyệt vọng và sự tra tấn vô tận. Mỗi bước đi đều cảm giác như một cuộc chiến với những cơn ác mộng ghê rợn.
Cuối cùng, khi họ đứng trước cánh cửa cuối cùng, một thông điệp khắc trên cửa bằng máu đỏ hiện lên: “Để thoát khỏi đây, các bạn phải chấp nhận cái chết của mình. Không có con đường nào khác.”
Họ đứng đó, kinh hoàng và kiệt sức, biết rằng sự sống còn của họ giờ đây chỉ còn là một lựa chọn cuối cùng: chấp nhận cái chết hoặc bị cuốn vào cơn ác mộng vĩnh viễn. Những hình ảnh của cái chết, sự tra tấn, và sự tuyệt vọng trở thành một thực tại không thể thoát khỏi. Mỗi tiếng động, mỗi hình ảnh đều là một lời nhắc nhở về sự tàn bạo và cái giá phải trả cho sự sống còn trong thế giới khủng khiếp này.
Mọi thứ xung quanh Sarie bắt đầu mờ đi, mọi thứ biến dạng. Mắt của cô nhoè đi và rồi..
Sarie giật mình tỉnh dậy trong sự hỗn loạn, tim đập loạn xạ và cơ thể toát mồ hôi lạnh. Cô ngồi bật dậy trên giường, ánh sáng mờ ảo của bình minh xuyên qua cửa sổ phòng kí túc xá cũ. Căn phòng xung quanh trông quen thuộc: những bức tường bạc màu, giường đơn cũ kỹ, và những đồ vật đơn giản, tất cả đều cho thấy đây là một ký túc xá bình thường.
Cô thở dốc, cố gắng lấy lại nhịp thở ổn định. Những hình ảnh kinh hoàng trong giấc mơ vẫn còn hiện rõ trong tâm trí cô, như những vết sẹo không thể xóa nhòa. Hình ảnh của Arie và Mari, những cái xác đầy máu, và hình bóng khổng lồ với nhiều tay, tất cả vẫn bám víu lấy tâm trí cô như những cơn ác mộng không thể xóa bỏ.
"Chỉ là một giấc mơ," Sarie lẩm bẩm, cố gắng tự trấn an mình. Cô đứng dậy, xoa bóp hai bên thái dương để xua tan cơn đau đầu dữ dội. Cô cố gắng thuyết phục bản thân rằng tất cả chỉ là một sản phẩm của trí tưởng tượng hoang đường và nỗi sợ hãi.
Cô nhìn vào chiếc đồng hồ trên bàn, thấy rằng đã đến giờ học. Mặc dù không muốn, nhưng Sarie biết cô phải rời khỏi giường và bắt đầu một ngày mới. Cô mặc quần áo và ra ngoài, cố gắng tập trung vào những việc thường nhật để quên đi cơn ác mộng.
Khi bước ra khỏi phòng, Sarie nhìn thấy những sinh viên khác đi lại trong ký túc xá, trò chuyện vui vẻ và cười đùa như bình thường. Mọi thứ có vẻ bình yên và ổn định, một sự tương phản rõ rệt với cơn ác mộng tăm tối mà cô vừa trải qua. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, không để nỗi sợ hãi làm ảnh hưởng đến mình.
Tuy nhiên, khi cô đi qua hành lang, cảm giác hồi hộp không thể biến mất. Mỗi âm thanh nhỏ, mỗi bóng dáng lướt qua đều làm cho cô cảm thấy như bị theo dõi. Cô cố gắng lảng tránh những suy nghĩ đó và tập trung vào việc đến lớp học.
Khi cô đến lớp, mọi thứ có vẻ trở lại bình thường. Bạn bè của cô, bao gồm Arie, Mari và cả August đang trò chuyện và cười đùa. Sarie cảm thấy một làn sóng nhẹ nhõm, nhưng nỗi lo lắng vẫn không thể hoàn toàn biến mất. Cô cảm thấy như mọi thứ đều giả tạo, và sự bình yên này chỉ là một lớp vỏ bọc để che giấu những gì thực sự đang chờ đợi.
Lớp học bắt đầu, và Sarie cố gắng tập trung vào bài giảng. Nhưng mọi thứ xung quanh cô dường như mờ nhạt và xa vời. Những cơn ác mộng vẫn ám ảnh tâm trí cô, khiến cô không thể hoàn toàn tham gia vào cuộc sống xung quanh. Cô nhìn đồng hồ, đếm từng phút trôi qua với hy vọng rằng ngày này sẽ kết thúc nhanh chóng.
Khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên, Sarie vội vã rời khỏi lớp học, không dám quay lại nhìn. Cô đi dọc theo hành lang, cảm thấy như có một lực lượng vô hình đang theo dõi và quan sát từng bước đi của mình. Mỗi tiếng động, mỗi bóng dáng, đều khiến trái tim cô đập nhanh hơn, như thể những cơn ác mộng đang bắt đầu tràn vào thế giới thực.
Khi trở về phòng ký túc xá, Sarie cảm thấy một sự nhẹ nhõm tạm thời, nhưng cơn ác mộng vẫn lởn vởn trong tâm trí cô. Cô quyết định nghỉ ngơi, nhưng giấc ngủ lại đến với cô như một sự tra tấn. Ngay khi mắt cô nhắm lại, hình ảnh kinh hoàng của căn phòng tối tăm, những cái xác đẫm máu, và hình bóng khổng lồ lại hiện về, như một cơn ác mộng chưa bao giờ kết thúc.
Sarie nhận ra rằng không phải cơn ác mộng đã kết thúc; nó đã chỉ mới bắt đầu. Mỗi giấc ngủ đều mang đến những hình ảnh khủng khiếp và sự đau đớn không thể thoát khỏi. Nỗi sợ hãi đã trở thành một phần của cô, và những giấc mơ đen tối giờ đây là một phần không thể tách rời khỏi cuộc sống hàng ngày của cô.
Cô nhìn vào gương, thấy đôi mắt mình thâm quầng và gương mặt hốc hác, như thể cơn ác mộng đã lấy đi toàn bộ sức sống và sự yên bình của cô. Mỗi lần nhắm mắt lại, những ký ức đau đớn từ cơn ác mộng lại hiện về, khiến cô không thể tìm thấy sự bình yên trong cuộc sống thực.
Trong cái im lặng của phòng ký túc xá, Sarie cảm thấy như mình đang đứng giữa hai thế giới: thế giới của cơn ác mộng tăm tối và thế giới thực, nơi mà sự sợ hãi và tuyệt vọng đang ngày càng bao trùm. Cô biết rằng không có lối thoát dễ dàng, và mỗi giấc ngủ sẽ mang đến những thử thách mới. Cuộc chiến với nỗi sợ hãi giờ đây không chỉ là trong những giấc mơ; nó đã trở thành một phần của thực tại.
--HẾT--
MỘNG KÌ/ MOJONG KIF: TRUYỆN NGẮN ĐẦU TAY CỦA MÌNH. CHẮC CHẮN SẼ CÒN SAI SÓT VÀ VĂN THƠ CÓ PHẦN TỆ.. . MÌNH MONG MỌI NGƯờI THÔNG CẢM CHO MÌNH, VÀ CHÂN THÀNH CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ĐỌC HẾT Ạ.