Lookism- Dan lớn
Tác giả: Phố 🤫
BL;Khủng bố
**Kim Kitae: Kẻ Thống Trị Trở Về**
Seoul từng là nơi Kim Kitae nắm giữ quyền lực tuyệt đối. Anh, một thời được xem là kẻ thống trị tàn nhẫn, đã điều khiển cả thế giới ngầm của thành phố bằng bàn tay sắt và tư duy sắc bén. Nhưng rồi, cái cảm giác chán nản với sự lặp đi lặp lại của quyền lực và mưu toan đã khiến anh rời bỏ quê hương. Kim Kitae không còn thấy sự hứng thú với những trò chơi quyền lực trong nước. Anh rời đi, tìm đến vùng đất xa xôi, nơi anh nhanh chóng vươn lên thành trùm khu vực, buôn bán những thứ mà ngay cả luật pháp Hàn Quốc cũng cấm kỵ.
Vẻ ngoài của Kim Kitae giờ đây đã khác xưa. Anh không còn là chàng trai trẻ sôi nổi và tàn bạo như trước, mà xuất hiện với dáng vẻ già dặn và trưởng thành. Làn da hơi rám nắng, đôi mắt sâu thẳm và mái tóc dài vuốt ngược thể hiện sự mệt mỏi của những năm tháng vùi mình trong bạo lực và quyền lực ở nước ngoài. Nhưng không chỉ có vẻ ngoài, tâm trí của anh cũng đã thay đổi, trở nên lạnh lùng và cứng rắn hơn.
Lần này, Kim Kitae trở về Seoul không phải để thống trị nữa, mà là để lấy lại một thứ thuộc về gia đình. Một di vật quý giá của cha anh, người đàn ông mà Kitae luôn coi là kẻ phản bội. Cha anh đã bỏ lại mẹ của anh, lập gia đình mới và có một đứa con khác. Kim Kitae chưa bao giờ tha thứ, và nay, anh trở về để đối diện với quá khứ, với di sản của gia đình mà anh từng khinh miệt.
Khi bước chân trở lại Seoul, thành phố này dường như không còn là nơi anh từng biết. Những gương mặt quen thuộc nay đã biến mất, chỉ còn lại sự tĩnh lặng khó chịu. Từng góc phố, từng con hẻm nơi anh từng thống trị, giờ lại trở nên xa lạ.
Kitae gặp lại người em trai khác mẹ, một người anh chưa từng thực sự quan tâm. Cả hai đứng đối diện nhau, giữa họ là sự căng thẳng và lạnh lùng. Người em nhìn anh với đôi mắt thận trọng, như đang cân nhắc liệu có thể tin tưởng anh hay không. Nhưng Kitae chẳng buồn quan tâm. Anh chỉ muốn lấy lại thứ của mình và rời đi.
Cùng lúc đó, Goo – một trong những gã quyền lực trong thế giới ngầm hiện tại – xuất hiện. Hắn là kẻ nổi danh với nụ cười ngạo nghễ và bản tính kỳ quái. Goo ngỏ lời mời Kim Kitae hợp tác hoặc ít nhất là kết bạn, nhưng Kitae chỉ lạnh nhạt đáp lại.
"Bạn bè ư? Tao không có thời gian cho những chuyện vớ vẩn như vậy," Kim Kitae nói với ánh mắt thờ ơ. "Tao chỉ về đây để lấy lại đồ của tao. Sau đó, tao sẽ lại biến mất."
Goo không cảm thấy bị xúc phạm, thay vào đó hắn cười lớn, như thể lời từ chối của Kitae chỉ làm hắn thích thú hơn. Nhưng dù Goo có nói gì đi chăng nữa, Kim Kitae vẫn không hứng thú. Anh đã từ bỏ quá khứ của mình ở Seoul, và việc quay lại đây chỉ là nhiệm vụ cuối cùng anh cần hoàn thành.
Sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, Kim Kitae lặng lẽ quay lưng, rời khỏi Seoul mà không ngoái lại. Thành phố này không còn là nơi của anh nữa, và anh cũng không còn thuộc về nó. Bên trong anh là một con người đã thay đổi, với những bóng ma quá khứ mà anh sẽ mang theo suốt đời.
Nhưng có một điều chắc chắn – dù anh có rời đi, sự hiện diện của Kim Kitae vẫn luôn ám ảnh và là một phần của thế giới ngầm Seoul. Những kẻ đã từng biết anh sẽ không thể nào quên được sự tàn bạo và quyền lực mà anh đã từng nắm giữ.
**Goo: Những Kẻ Quyền Lực và Sự Cân Bằng Mong Manh**
Goo, với bản tính thoải mái và luôn giữ thái độ nửa đùa nửa thật, không quá thất vọng khi Kim Kitae từ chối lời mời kết bạn. Hắn hiểu rõ một điều: không phải ai cũng thích hợp để trở thành bạn, và đôi khi không phải kẻ thù cũng đã là một kết quả tốt nhất. Đối với Goo, quan trọng nhất là giữ được sự cân bằng – không để bất cứ ai trở thành mối đe dọa cho vị thế của mình.
Nhìn Kim Kitae lạnh lùng rời đi, Goo chỉ nhún vai, thở dài nhưng thầm nghĩ: *"Chắc tốt hơn là không nên quá dính líu. Ai biết một kẻ nghiện như hắn khi lên cơn sẽ trở nên tàn nhẫn thế nào? Tốt hơn là giữ khoảng cách an toàn."* Goo có thể nhìn người rất tốt, và hắn biết Kim Kitae không phải loại dễ đối phó.
Ngồi trên xe về, ánh mắt Goo hướng ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ về những biến động gần đây ở Seoul. Hắn thấy may mắn khi thằng bạn thân, cũng là người mà hắn luôn giữ trong lòng – Gun – đã bị tống vào tù. Một mặt, điều đó giúp Goo có thể thở phào nhẹ nhõm trong thời gian này, nhưng mặt khác, hắn cũng biết rõ rằng nếu Gun ở ngoài, chắc chắn anh sẽ không để mọi chuyện trôi qua êm đẹp như vậy.
"May mà Gun bị nhốt," Goo nói, khẽ cười với chính mình. "Nếu không, anh ta mà biết Kim Kitae về, chắc chắn sẽ tìm đến solo ngay. Cả hai đều có máu SM trong người, ai biết bọn họ chơi trò đánh nhau đến bán sống bán chết thế nào."
Goo nhớ lại những lần Gun chiến đấu. Gun và Kim Kitae không khác gì nhau: cả hai đều là những kẻ tàn bạo và thích cảm giác đau đớn. Khi hai người đó đối đầu, chuyện gì cũng có thể xảy ra. *"Thôi, một người thì đi tù, còn một người thì sẽ sớm rời khỏi đây. Tốt hơn là không để bọn họ gặp nhau."*
Nhưng Seoul không hề bình yên. Goo hiểu rõ tình hình ở đây đang thay đổi nhanh chóng. Trên xe, hắn quyết định kể cho Kim Kitae nghe một chút về những biến động, dù anh có hứng thú nghe hay không.
"Seoul thay đổi rồi, anh biết không?" Goo bắt đầu, ánh mắt đăm chiêu khi nhắc đến những sự kiện gần đây. "Giờ thì lũ nhóc Gen 2 đang lên. Trong đó có một thằng nhóc đòi thống nhất Seoul. Nghe có vẻ phi lý, nhưng thật đấy. Chúng nó nghĩ rằng có thể làm điều mà ngay cả bọn tôi cũng chưa thể hoàn thành."
Kim Kitae không nói gì, chỉ lắng nghe một cách hờ hững. Dù không bày tỏ sự quan tâm, Goo biết rằng Kim không bỏ sót thông tin nào.
"Nhưng, có một đứa khá là ổn," Goo tiếp tục, ánh mắt sáng lên một chút khi nhắc đến Dan. "Đó là tên đệ tử của Gun – Dan. Nhóc đó không tệ đâu. Thông minh, cứng rắn, và biết mình muốn gì. Tao thấy nó có tiềm năng đấy, chỉ là nó còn cần phải học hỏi nhiều."
Goo cười khẩy. "Tất nhiên, với Kim Kitae, chuyện này có thể không quan trọng. Nhưng mà này, ai biết được chứ? Thế giới này thay đổi nhanh lắm. Đôi khi kẻ tưởng như yếu đuối lại là người kết thúc cuộc chơi."
Khi chiếc xe tiếp tục chạy, Goo chỉ ngả người ra sau ghế, đắm mình trong những suy nghĩ về tương lai. Hắn biết rằng thế giới của họ sẽ không bao giờ ổn định, và những kẻ như Kim Kitae hay Gun – dù có rời đi hay bị nhốt – vẫn luôn để lại dấu ấn sâu đậm trên Seoul. Còn lũ nhóc Gen 2 kia, liệu chúng có thể thay thế những kẻ đi trước hay không, điều đó vẫn còn là một câu hỏi bỏ ngỏ.
**Cuộc Gặp Gỡ Đầy Căng Thẳng**
Kim Kitae ngồi im lặng trên ghế sau, nghe tiếng Goo luyên thuyên không ngừng về tình hình Seoul và lũ nhóc Gen 2. Dù bên ngoài trông có vẻ thờ ơ, trong thâm tâm Kim đã chuyển mọi thứ ra khỏi đất nước này, và với anh, Seoul chỉ còn là quá khứ. Dù vậy, khi Goo nói về Dan, đệ tử của Gun, ánh mắt Kim khẽ nheo lại. Anh không cần quan tâm, nhưng không thể phủ nhận rằng Gun và những kẻ dưới tay hắn vẫn là những phần không thể thiếu trong bức tranh quyền lực.
Bỗng nhiên, chiếc xe đang di chuyển bỗng dừng gấp. Goo nhíu mày nhìn qua cửa sổ trước, thấy một kẻ đứng chắn ngang giữa đường. Kẻ đó không lùi bước, thậm chí khi chiếc xe lao tới, hắn vẫn đứng im. Không do dự, Goo nhấn ga, định đâm thẳng vào kẻ to gan dám chắn đường. Với chiếc xe sang trọng và chắc chắn mà anh tự hào, Goo tin rằng chẳng có gì có thể cản nổi nó.
Nhưng điều không tưởng đã xảy ra. Khi xe đâm vào kẻ đó, toàn bộ chiếc xe chao đảo, bánh trước nổ tung và xe bị ghìm xuống mặt đường. Goo mở to mắt, vừa ngạc nhiên vừa tức giận. Kẻ dám phá hỏng chiếc xe quý giá của anh là ai?
Goo bước ra khỏi xe, nắm chặt bàn tay, chuẩn bị dạy cho kẻ kia một bài học. Với danh tiếng "thiên tài vũ khí" của mình, Goo không ngần ngại khi phải đối mặt với bất kỳ ai. Nhưng khi nhìn thấy kẻ chặn đường, đôi mắt anh chợt ánh lên sự ngạc nhiên.
"Daniel Park?" – Goo nhướng mày, nhận ra người quen cũ. "Chẳng phải mày là thằng đệ của Gun sao?"
Daniel Park, kẻ đã đứng chắn trước xe, không tỏ vẻ sợ hãi, chỉ đứng đó với vẻ mặt lạnh lùng. Goo có thể nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của cậu – không còn là thằng nhóc nhút nhát như trước. Cậu đã trưởng thành, mạnh mẽ hơn.
"Thế mày chặn đường tao để làm gì? Có chuyện gì không?" Goo hỏi, giọng đầy vẻ thách thức.
Daniel không trả lời ngay, chỉ nhìn Goo và nói: "Tôi đến để chuyển lời của thầy."
Ngay lập tức, sắc mặt Goo thay đổi. Cái vẻ cười cợt trước đó biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc và đề phòng. Mọi lần nhắc đến Gun luôn khiến Goo phải cẩn trọng. Dù Gun đang ở trong tù, nhưng ảnh hưởng của hắn vẫn còn rất lớn, đặc biệt là với Goo, người mà Gun luôn có mối liên hệ phức tạp.
"Nói đi," Goo lạnh lùng yêu cầu.
"Tôi vừa thăm thầy xong," Daniel đáp.
Goo cau mày, ánh mắt dò xét. "Gun đó à? Tên đó trong tù ổn chứ?"
Daniel gật đầu. "Thầy ổn." Cậu tiến tới, đưa cho Goo một chai rượu cao cấp.
Goo nhíu mày, nhận lấy chai rượu, lật qua lật lại để nhìn kỹ. "Ý gì đây?"
Daniel chỉ lắc đầu. "Tôi cũng không biết. Thầy chỉ bảo tôi đưa cho anh. Anh tự hiểu."
Câu trả lời mơ hồ của Daniel khiến Goo cảm thấy bối rối, nhưng anh nhanh chóng lấy lại sự kiểm soát. Nếu Gun đã gửi chai rượu này, chắc chắn có một thông điệp sâu xa nào đó. Goo không thích cảm giác không rõ ràng này, nhưng với Gun, không bao giờ có chuyện đơn giản.
Goo ném một ánh nhìn sắc lạnh về phía Daniel, nhưng không nói thêm gì. "Được rồi, mày đi đi."
Daniel không đáp lại, chỉ gật đầu rồi quay lưng rời đi. Khi cậu đã khuất dạng, Goo đứng yên, cầm chai rượu trong tay, đôi mắt đăm chiêu suy nghĩ về thông điệp mà Gun muốn truyền tải. Cái gì đó đang đến, và Goo biết rằng, cho dù là gì đi nữa, nó sẽ không đơn giản.
Kim Kitae vẫn ngồi trong xe, im lặng quan sát toàn bộ sự việc. Mặc dù anh không nói gì, nhưng có lẽ anh đã hiểu một phần nào đó về mối quan hệ phức tạp giữa Goo và Gun. Còn Goo, dù vẻ ngoài vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh, nhưng trong lòng, anh đang lo lắng về điều mà Gun đang toan tính từ phía sau song sắt.
Goo ngồi vào ghế lái, định nổ máy nhưng phát hiện chiếc xe không thể chạy được nữa. Hắn thở dài đầy khó chịu, chặc lưỡi nhìn Kim Kitae, nói đùa:
"Chắc xe hỏng luôn rồi. Coi như tiêu tốn một đống tiền. Thôi, vào cái bar gần đây không? Tao sẽ gọi người đến đón cả hai."
Kim Kitae chỉ nhún vai đồng ý. Với hắn, việc vào một quán bar lúc này chẳng phải là vấn đề lớn. Anh đi theo Goo, bước vào không gian đầy khói thuốc và ánh đèn mờ ảo của quán bar gần đó. Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, không quá ồn ào nhưng đủ để át đi sự im lặng. Goo chọn một bàn ở góc khuất, nơi ánh đèn không chiếu tới.
Khi họ ngồi xuống, Goo rút điện thoại ra, nhắn tin gọi người đến đón. Sau đó, hắn quay sang Kim Kitae, phá vỡ sự im lặng:
"Mày với thằng đó không đi chung với nhau nữa à?" Goo hỏi, ánh mắt tò mò và đầy ẩn ý, nhắc đến Gun mà không cần gọi tên.
Bầu không khí xung quanh dường như chùng xuống, trở nên nặng nề và căng thẳng. Kim Kitae không nói gì ngay, chỉ nhìn Goo với đôi mắt sắc lạnh, nhưng không có dấu hiệu khó chịu. Goo, với vẻ ngoài luôn giữ thái độ thản nhiên, giờ đây cười nhạt và đáp:
"Muốn mà người ta không cho. Thế thôi."
Hắn không nói thêm, và Kim cũng chẳng hỏi gì nữa về mối quan hệ giữa Goo và Gun. Cả hai đều hiểu có những chuyện không cần đào sâu, chỉ cần biết là đủ.
Goo đổi chủ đề, cố làm không khí bớt căng thẳng. Hắn cười ngả ngớn, tựa lưng vào ghế, bắt đầu nói về Daniel Park:
"Thằng nhãi con vừa nãy, mày thấy không? Tên nó là Dan. Chỉ mới 17 tuổi mà đã là thằng có tiềm năng nhất từ trước đến giờ. Tao không nói đùa đâu, nhóc đó còn có thể vượt qua cả Gun."
Kim Kitae im lặng nghe, nhưng đôi mắt hắn lóe lên sự hứng thú. Hắn từ từ rút ra một điếu thuốc, châm lửa và hít một hơi dài. Khói thuốc lơ lửng trong không khí, che đi một phần biểu cảm của hắn. Sau vài giây, Kim khẽ nhả khói, nói bằng giọng điềm tĩnh:
"Thân hình thằng nhóc đó không tồi." Kim nhếch môi cười nhạt. "Tao chỉ mới nhìn lướt qua thôi, nhưng rõ ràng đó là một thân hình hoàn hảo. Không chỉ về cơ bắp mà còn về độ cân đối và linh hoạt."
Goo ngả người về phía trước, cười lớn, ánh mắt long lanh đầy phấn khích:
"Đúng thế! Mày thấy không, Dan không chỉ có sức mạnh, mà còn có đầu óc. Nó biết cách điều chỉnh bản thân, không để cảm xúc chi phối. Tao nghĩ trong tương lai, nhóc đó sẽ làm nên chuyện lớn."
Kim chỉ gật đầu, nhưng trong lòng, anh bắt đầu cảm nhận được sự quan trọng của Daniel Park trong bức tranh toàn cảnh của Seoul. Một đứa trẻ chỉ 17 tuổi nhưng đã có thể đứng trước chiếc xe đang lao tới mà không sợ hãi. Điều đó nói lên rất nhiều về tiềm năng và sức mạnh tinh thần của nó.
Cả hai im lặng một lúc, mỗi người theo đuổi dòng suy nghĩ riêng của mình. Goo lại rót cho cả hai một ly rượu, nhấp một ngụm rồi cười:
"Rồi xem, nếu mọi thứ đi đúng hướng, Dan sẽ là cái tên mà không ai có thể bỏ qua ở Seoul này."
Kim Kitae không đáp, chỉ nhấc ly rượu lên và nhấp môi, ánh mắt mơ hồ nhưng rõ ràng đang suy nghĩ điều gì đó sâu xa hơn.
**Daniel và Cuộc Chiến Mới**
Daniel không hề biết rằng mình đã để lại ấn tượng mạnh với Kim Kitae, một trong những ông trùm ma túy đáng gờm nhất. Cậu chỉ đơn giản làm theo những gì Gun bảo, chuyển lời và trao cho Goo một chai rượu. Trong đầu Daniel lúc này hoàn toàn không có thời gian nghĩ về những kẻ quyền lực hay những mối đe dọa mới. Cậu còn phải đối mặt với một thứ khác đáng quan tâm hơn – cuộc chiến với Tứ Đại Băng Đảng.
Daniel nhìn đám đồ đệ của Gun từ xa, những kẻ mà trước đây cậu từng coi là phế vật. Trước kia, chúng luôn bị coi thường, bị đánh bại hết lần này đến lần khác, và dường như không có cơ hội để ngẩng đầu lên trong thế giới tàn bạo này. Tuy nhiên, sau những trận chiến khốc liệt vừa qua, Daniel nhận thấy một điều khác biệt. Dù vẫn còn nhiều điểm yếu, nhưng chúng đã thay đổi – mạnh mẽ hơn, cứng rắn hơn, và phần nào đã trưởng thành.
*Gun đã dạy dỗ bọn chúng không ít,* Daniel nghĩ, ánh mắt sắc bén quan sát từng cử chỉ, hành động của lũ đàn em. Dù chưa thể hiện hết tiềm năng, nhưng chúng đã biết cách chiến đấu, biết cách đứng vững trước áp lực.
Số tiền mà Gun bảo Daniel đưa cho Goo cũng không có ý nghĩa gì với cậu. Daniel chẳng bận tâm đến những thứ vật chất đó. Dù Gun luôn có cách riêng để giao tiếp qua những món quà như vậy, nhưng với Daniel, tiền bạc hay những thứ phù phiếm không phải là thứ làm cậu bận tâm. Daniel đã vứt nó như rác, vì cậu hiểu rõ mục tiêu của mình không nằm ở những thứ đó.
*Gun có thể đã giúp chúng ta mạnh hơn, nhưng con đường phía trước vẫn rất dài và đầy rẫy khó khăn.* Daniel siết chặt tay. Cậu biết rằng cuộc chiến với Tứ Đại Băng Đảng sẽ không dễ dàng. Những kẻ đứng đầu băng đảng này không phải là những đối thủ bình thường. Chúng tàn ác, thông minh và không từ bất cứ thủ đoạn nào để giữ vững quyền lực của mình.
Dù đã trưởng thành qua các trận chiến, Daniel vẫn phải cẩn thận. Cậu không thể để bản thân và những người dưới quyền Gun rơi vào bẫy của kẻ thù. Với trách nhiệm đè nặng trên vai, Daniel hiểu rằng cuộc chiến không chỉ đơn thuần là sức mạnh. Nó còn là sự tinh tường, chiến thuật và khả năng nhìn thấu những âm mưu đen tối nhất.