Tuấn là một cậu bé trầm lặng, ít khi hòa nhập với bạn bè cùng lớp. Để kết nối với mọi người, mẹ cậu quyết định tổ chức một bữa tiệc sinh nhật thật hoành tráng cho Tuấn khi cậu tròn 12 tuổi. Đây sẽ là lần đầu tiên cậu có một bữa tiệc lớn với sự tham gia của bạn bè. Tuy nhiên, không ai ngờ rằng, đây cũng là bữa tiệc sinh nhật cuối cùng của Tuấn.
Ngày hôm đó, bữa tiệc được tổ chức tại ngôi nhà cũ kỹ của gia đình Tuấn, nằm ở ngoại ô thành phố. Mặc dù nơi này khá xa, nhưng các bạn học của Tuấn vẫn đến đông đủ, một phần vì sự tò mò về ngôi nhà cổ và một phần vì lời mời nhiệt tình của mẹ cậu.
Bữa tiệc bắt đầu vui vẻ với bánh kẹo, đồ ăn, và những trò chơi mà mẹ Tuấn đã chuẩn bị. Nhưng khi đồng hồ chỉ đúng 8 giờ tối, điện trong nhà đột nhiên chập chờn, và rồi tắt ngấm. Cả căn nhà chìm vào bóng tối. Tiếng cười nói bỗng chốc tắt lịm, thay vào đó là những tiếng thì thầm lo sợ.
Mẹ Tuấn xin lỗi và nhanh chóng tìm cách sửa chữa điện. Trong lúc đó, những đứa trẻ tụ tập lại một góc phòng, cố gắng trấn an nhau rằng không có gì phải sợ. Nhưng khi mọi người đang ngồi trong bóng tối, một tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên.
Cánh cửa chính vẫn đang khóa chặt, và không ai rời khỏi nhà từ khi điện bị mất. Cảm giác lo lắng bắt đầu lan tỏa. Tuấn, người vốn dĩ rất nhút nhát, quyết định đi mở cửa để kiểm tra. Khi cậu bước ra phía cửa, cả nhóm trẻ nín thở chờ đợi.
Cửa bật mở, nhưng bên ngoài không có ai. Tuấn nhìn xung quanh, chỉ thấy bóng tối bao phủ khu vườn và con đường nhỏ dẫn vào nhà. Ngỡ rằng có thể là trò đùa của ai đó, Tuấn đóng cửa lại. Nhưng ngay sau khi cánh cửa khép lại, tiếng gõ cửa lại vang lên, lần này mạnh hơn, dồn dập hơn.
Tuấn không mở cửa nữa mà lùi lại, cảm giác sợ hãi lan tỏa khắp người. Những tiếng gõ tiếp tục vang lên, như thể có ai đó đang nôn nóng đòi vào. Các bạn của Tuấn cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, nhiều người hét lên trong hoảng loạn.
Mẹ Tuấn cuối cùng cũng tìm được đèn pin và bước vào phòng. Khi bà vừa bật đèn, tiếng gõ cửa đột ngột dừng lại. Không khí im lặng đến đáng sợ, chỉ còn tiếng thở hổn hển của những đứa trẻ. Mọi người đều hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng rồi, từ một góc xa của căn phòng, một giọng nói nhỏ nhẹ nhưng rợn người cất lên: "Ai đã mời... kẻ lạ?"
Cả nhóm quay đầu về phía tiếng nói. Đó là một cô bé, mặc chiếc váy trắng cũ kỹ, đang ngồi ở góc tối của căn phòng. Không ai trong nhóm nhận ra cô bé này, cũng không ai nhớ đã thấy cô từ lúc nào. Mắt cô bé đen láy, ánh lên một sự trống rỗng kỳ lạ.
"Chúng tôi không mời ai khác cả!" Một đứa trẻ hét lên, giọng đầy sợ hãi.
Cô bé mỉm cười lạnh lẽo, đôi mắt vẫn không rời khỏi nhóm trẻ. "Nhưng ta đã được mời... từ lâu rồi."
Đột nhiên, căn phòng trở nên lạnh ngắt. Những tiếng gõ cửa lại vang lên, lần này dường như vang lên từ mọi phía – từ cửa chính, từ cửa sổ, và thậm chí từ phía sau bức tường. Cả nhóm hoảng loạn, tìm cách chạy ra khỏi nhà, nhưng mọi cánh cửa đã bị khóa chặt từ lúc nào không ai hay.
Mẹ Tuấn hoảng hốt cố mở khóa cửa chính, nhưng vô ích. Cô bé với chiếc váy trắng đứng dậy, tiến đến gần nhóm, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy ám ảnh. "Ta đã đợi rất lâu cho bữa tiệc này... bữa tiệc cuối cùng."
Khi cô bé vừa nói xong, cánh cửa chính bật mở một cách kỳ lạ, nhưng thay vì con đường dẫn ra vườn, chỉ có một bóng đen vô tận bên ngoài. Từng đứa trẻ bị kéo vào bóng tối ấy, không thể chống cự.
Sáng hôm sau, cảnh sát tìm thấy ngôi nhà trống rỗng, không dấu vết gì của những đứa trẻ và mẹ của Tuấn. Chiếc bánh sinh nhật vẫn còn trên bàn, nhưng tất cả đã biến mất. Từ đó, không ai còn nhắc đến ngôi nhà ấy nữa, và nó trở thành một bí ẩn trong suốt nhiều năm.
Câu chuyện về bữa tiệc sinh nhật cuối cùng vẫn được truyền tai nhau, như một lời nhắc nhở rằng có những kẻ lạ đã mời vào từ quá khứ, và một khi họ đã đến, không ai có thể trốn thoát.