Tên truyện: "Khoảnh Khắc Vĩnh Cửu"
Hoàng Phong, một nam sinh trung học lớp 11, nổi tiếng trong trường vì tính cách tinh nghịch, lém lỉnh. Cậu luôn là tâm điểm của các trò đùa, và tiếng cười giòn tan của cậu có thể vang khắp các hành lang. Ngày nào cũng vậy, Phong cùng nhóm bạn thân của mình rong ruổi từ lớp học ra sân trường, không khi nào vắng mặt trong những cuộc vui bất tận. Cuộc sống của Phong trôi qua bình yên và vô tư cho đến một ngày, lớp học của cậu đón nhận một học sinh mới chuyển đến.
Lâm Tịnh xuất hiện như một cơn gió lạnh giữa mùa hè. Cô đứng trước lớp, ánh mắt lạnh lùng và không một biểu cảm nào hiện lên khuôn mặt thanh thoát. Trái ngược với phong cách sôi nổi của Hoàng Phong, Lâm Tịnh giữ mình một cách khép kín. Cô ít khi nói chuyện với ai, thường chỉ ngồi lặng lẽ ở cuối lớp và chăm chú vào cuốn sách trước mặt. Mỗi ngày, Lâm Tịnh luôn đeo chiếc tai nghe lớn và không bao giờ tham gia vào các cuộc trò chuyện sôi nổi của lớp. Điều này càng khiến cô trở thành tâm điểm tò mò của cả trường, nhưng không ai dám đến gần cô, ngoại trừ Hoàng Phong.
Như mọi lần, tính cách nghịch ngợm của Phong trỗi dậy. Cậu tìm cách tiếp cận Lâm Tịnh, chỉ đơn giản là muốn chọc ghẹo và phá vỡ vẻ ngoài lạnh lùng của cô. Phong bắt đầu bày ra những trò đùa, cố tình để cô phải chú ý. Nhưng bất kể Phong làm gì, Lâm Tịnh vẫn thản nhiên, không hề tỏ ra bị ảnh hưởng. Cô chỉ liếc qua Phong một lần với ánh mắt lạnh buốt, rồi quay đi như chưa từng tồn tại.
Sự lạnh nhạt ấy càng khiến Phong tò mò hơn. Cậu không thể hiểu nổi tại sao một người lại có thể vô cảm trước tất cả mọi thứ như vậy. Càng ngày, cậu càng dành nhiều thời gian hơn để quan sát Lâm Tịnh, tự mình tìm hiểu về cô. Cậu nhận ra rằng, sau mỗi buổi học, Lâm Tịnh luôn một mình ra bờ hồ gần trường ngồi yên lặng. Cô không bao giờ tham gia các hoạt động ngoại khóa, không cười, không khóc. Lâm Tịnh sống như một người vô hình giữa đám đông náo nhiệt, và điều này dần dần thu hút Hoàng Phong vào một thế giới đầy bí ẩn.
Rồi một ngày, không thể kiềm chế sự tò mò, Phong quyết định ngồi xuống cạnh Lâm Tịnh bên bờ hồ. Trái với mọi dự đoán của cậu, cô không đuổi cậu đi hay tỏ ra khó chịu. Cả hai ngồi bên nhau, im lặng. Phong không thể giải thích được, nhưng có điều gì đó trong không gian ấy khiến cậu cảm thấy bình yên lạ thường.
Từ hôm đó, Phong không ngừng tìm cách đến gần Lâm Tịnh hơn. Cậu bắt đầu nói chuyện với cô, dù cô rất ít đáp lại. Nhưng sự hiện diện của cậu dần làm cho bức tường lạnh lẽo quanh Lâm Tịnh tan chảy. Phong nhận ra rằng, sau vẻ ngoài băng giá kia là một cô gái cô đơn và chịu nhiều tổn thương. Lâm Tịnh đã từng sống qua những biến cố lớn trong gia đình, khiến cô dần trở nên khép kín với thế giới xung quanh. Cô không muốn ai tiếp cận vì sợ bị tổn thương thêm lần nữa.
Thời gian trôi qua, sự tinh nghịch của Hoàng Phong cuối cùng cũng làm Lâm Tịnh cười. Đó chỉ là một nụ cười nhẹ nhàng, thoáng qua, nhưng đủ để Phong nhận ra cô không hoàn toàn vô cảm. Cậu bắt đầu quan tâm đến cô nhiều hơn, dành nhiều thời gian bên cạnh cô, mang lại cho cô sự ấm áp mà cô đã lãng quên từ lâu. Trong sự dịu dàng của Phong, Lâm Tịnh dần mở lòng, chia sẻ với cậu những nỗi đau thầm kín mà cô từng gánh chịu.
Thế nhưng, tình yêu của họ lại không có tương lai. Càng tiến gần nhau, Lâm Tịnh càng nhận ra rằng mình không thể ở bên Hoàng Phong lâu hơn được nữa. Cô mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo mà không ai có thể chữa khỏi. Lâm Tịnh đã biết trước về căn bệnh này từ lâu, nhưng cô chọn cách sống lặng lẽ, cố gắng tận hưởng những ngày tháng còn lại mà không để ai biết. Nhưng khi gặp Phong, cô không còn giữ được khoảng cách. Cô bắt đầu yêu cậu, và điều đó khiến Lâm Tịnh càng đau đớn hơn khi cái chết cận kề.
Dù biết rằng mình sắp phải rời xa, Lâm Tịnh vẫn không thể cắt đứt mối quan hệ với Phong. Cô yêu những khoảnh khắc bên cạnh cậu, dù biết rằng điều đó sẽ khiến cậu đau khổ khi cô ra đi. Hoàng Phong không hề hay biết về căn bệnh của Lâm Tịnh, cậu chỉ thấy cô ngày càng yếu đi và nghĩ rằng đó chỉ là sự mệt mỏi bình thường.
Rồi cái ngày định mệnh cũng đến. Khi Hoàng Phong chuẩn bị món quà để tỏ tình với Lâm Tịnh vào sinh nhật của cô, thì nhận được tin cô đã nhập viện. Cậu vội vàng chạy đến, nhưng tất cả đã quá muộn. Lâm Tịnh đã ra đi mãi mãi, để lại cho Phong một khoảng trống không thể lấp đầy.
Cái kết là cảnh Hoàng Phong đứng lặng lẽ bên mộ Lâm Tịnh, tay cầm bó hoa mà cậu chưa kịp tặng cô. Mưa rơi tí tách, những kỷ niệm về cô gái lạnh lùng nhưng ấm áp ấy vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí Phong. Cậu đã mất cô, nhưng những khoảnh khắc bên nhau sẽ mãi là khoảnh khắc vĩnh cửu trong lòng cậu, dù âm dương cách biệt.