Trong một ngôi làng nhỏ, có một ngôi nhà cổ kính bị bỏ hoang suốt nhiều năm. Ngôi nhà được coi là nơi bị nguyền rủa, với những câu chuyện kinh hoàng về những linh hồn không yên nghỉ quanh đó. Người dân trong làng thường tránh xa khu vực này, nhất là vào ban đêm, khi mà những tiếng rì rào kỳ lạ và những bóng ma xuất hiện thường xuyên.
Một tối nọ, Minh và một nhóm bạn quyết định khám phá ngôi nhà, thách thức nhau rằng họ không tin vào những câu chuyện mê tín dị đoan. Khi đến nơi, họ nhận ra không khí thật lạnh lẽo, ánh trăng chiếu sáng những bức tường mục nát. Một trong số họ, Tuấn, nói đùa: “Chắc chắn không có gì đáng sợ đâu!”
Họ bước vào trong và ánh đèn pin lập loè, ánh sáng chiếu lên những bức tranh cũ kỹ treo trên tường, với những khuôn mặt nhợt nhạt, như đang dõi theo từng bước đi của họ. Càng đi sâu vào trong, không khí càng nặng nề hơn, và những âm thanh lạ bắt đầu vang lên — tiếng thì thầm, tiếng cửa sổ kêu kẽo kẹt, và những tiếng bước chân dường như phát ra từ khắp nơi.
Khi họ đến được phòng khách, một bức ảnh lớn trên tường bất ngờ rơi xuống, làm cả nhóm hoảng sợ. Ở phía dưới bức ảnh là một cuốn nhật ký cũ. Minh mở ra và đọc những dòng chữ nguệch ngoạc: “Hãy rời khỏi đây trước khi quá muộn. Những linh hồn đang chờ đợi…”
Nghe vậy, một trong số họ cảm thấy hoang mang và muốn rời đi, nhưng những người khác lại thúc giục tiếp tục khám phá. Họ quyết định xuống tầng hầm, nơi nghe nói là có những bí mật đáng sợ nhất.
Khi mở cửa tầng hầm, một làn gió lạnh lẽo thổi ra, và ánh đèn pin của họ chiếu lên những bức tường đầy nấm mốc. Một mùi hôi thối kỳ lạ bốc lên từ phía cuối. Khi họ tiến vào sâu hơn, bỗng dưng cửa hầm đóng sập lại phía sau, khiến cả nhóm hoảng loạn.
Minh cố gắng bình tĩnh và bảo mọi người tìm cách mở cửa. Trong lúc đó, một bóng người mờ ảo xuất hiện từ trong bóng tối, mắt sáng như đuốc. “Tại sao các ngươi đến đây?” giọng nói thì thào, khiến họ run sợ.
Người bạn tên Hòa, không kiềm chế được, hét lên: “Chúng tôi không muốn làm hại ai cả!” Nhưng bóng ma chỉ cười khinh bỉ, rồi biến mất.
Khi mọi người bắt đầu hoảng loạn, ánh sáng từ đèn pin chiếu vào những bức tường, họ thấy những hình ảnh ghê rợn được vẽ bằng máu — hình ảnh của những người đã mất tích, và những hình ảnh của những kẻ xâm nhập vào ngôi nhà này trước đó.
Bất ngờ, một tiếng động lớn vang lên, và những bức tường bắt đầu rung chuyển. Một cánh cửa bí mật mở ra, dẫn vào một căn phòng nhỏ tối tăm. Trong đó, có một cái bàn gỗ cũ kỹ và một chiếc gương lớn, trong đó phản chiếu những hình ảnh ghê rợn từ quá khứ — những người đã từng sống trong ngôi nhà này và bị nguyền rủa mãi mãi.
Họ nhận ra rằng, để thoát khỏi ngôi nhà, họ cần phải giải thoát cho những linh hồn bị giam cầm. Minh cầm cuốn nhật ký lên và đọc to những câu chữ cuối cùng: “Chúng ta bị phản bội, hãy tìm kẻ đã gây ra cái chết của chúng ta.”
Bỗng nhiên, căn phòng bắt đầu sáng lên, và những linh hồn xuất hiện xung quanh họ. Họ đã chờ đợi những người sống đến để tìm ra sự thật. Linh hồn của một người phụ nữ bước đến và chỉ vào chiếc gương, nơi phản chiếu hình ảnh một kẻ độc ác — chính là người đã sống trong ngôi nhà trước đó, người đã giết họ để chiếm đoạt tài sản.
Minh và bạn bè nhanh chóng nhận ra rằng, họ cần phải ghi lại sự thật và đưa kẻ đó ra ánh sáng. Họ phải làm cho cả làng biết về những điều tồi tệ đã xảy ra trong ngôi nhà này để giúp những linh hồn được tự do.
Khi họ thoát ra khỏi ngôi nhà, ánh sáng bắt đầu lụi tàn. Họ rời đi, nhưng những linh hồn vẫn ở lại, chờ đợi một ngày nào đó sẽ có người đủ dũng cảm trở lại để giải cứu