(Truyện 1 chương)
Mùa hè sắp kết thúc, những cơn gió se lạnh đã bắt đầu lướt qua khung cửa sổ lớp học. Lan, cô nữ sinh năm cuối, thường ngồi ở góc cuối lớp, nơi ánh sáng chiếu vào một cách dịu dàng. Mỗi ngày đến trường, trái tim cô lại đập mạnh hơn khi thấy thầy Minh – thầy giáo trẻ dạy toán của cô. Với nụ cười tươi tắn và ánh mắt đầy nhiệt huyết, thầy Minh đã trở thành ánh mặt trời chói loà trong cuộc sống của Lan.
Lan thích thầm thầy từ những ngày đầu gặp mặt. Cô thường mơ mộng về những giây phút giản dị bên thầy, về những buổi học vui vẻ mà thầy luôn cố gắng biến thành những kỷ niệm đáng nhớ.
Tuy nhiên, nỗi đau của cô không chỉ dừng lại ở đó. Mỗi lần nhìn thầy trò chuyện cùng các bạn, trái tim cô như bị xiết chặt. Thầy Minh luôn lịch thiệp và thân thiện, nhưng Lan biết rằng giữa họ chỉ là sự kính trọng của học trò đối với thầy.
Thời gian trôi qua, Lan dành nhiều thời gian viết nhật ký, ghi lại những cảm xúc của mình. Mỗi trang giấy như một bức tranh tả chân về tình yêu đơn phương, sự tuyệt vọng không lời mà cô không thể nói ra.
Cô thường hình dung một ngày nào đó, thầy sẽ nhận ra tình cảm của cô và cùng nhau đi dạo dưới ánh nắng, cười đùa như những cặp đôi trong phim.
Nhưng thực tế lại phũ phàng. Một buổi chiều, khi đang ngồi ở ghế đá trong công viên, Lan tình cờ thấy thầy Minh cùng một cô gái xinh đẹp.
Họ cười nói vui vẻ, ánh mắt thầy rạng rỡ khi nhìn cô gái.
Trái tim Lan như vỡ vụn, những giấc mơ về tình yêu tan biến trong chớp mắt.
Cô quay về với thực tại, nơi không có chỗ cho cô trong trái tim thầy.
Những ngày tiếp theo, Lan trở nên im lặng và xa cách. Cô không còn hăng say học tập, không còn nụ cười tươi sáng như trước.
Những người bạn lo lắng nhưng không ai biết được nỗi đau mà cô đang phải chịu đựng. Lan cảm thấy đơn độc, như một chiếc lá rơi rụng giữa mùa đông lạnh giá.
Một buổi chiều mưa, Lan quyết định đến trường sớm để chuẩn bị cho bài kiểm tra.
Khi bước vào lớp, cô thấy thầy Minh đang chăm chú giải bài toán trên bảng. Cô ngồi xuống, lòng nặng trĩu.
Dù thầy đang nói về những con số, Lan chỉ nghe thấy tiếng lòng mình vang vọng.
Cô muốn nói, muốn bày tỏ tất cả nhưng lại sợ hãi, sợ thầy sẽ nhìn cô bằng ánh mắt lạ lẫm, sợ mọi thứ sẽ thay đổi.
Cuối năm học, Lan biết rằng sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Thầy Minh sắp chuyển công tác, và nỗi đau của cô lại càng thêm chồng chất.
Một ngày trước khi thầy rời đi, Lan viết một bức thư. Cô dành cả đêm để suy nghĩ, để lắp ghép những câu từ chân thành nhưng không dám gửi.
Cuối cùng, cô quyết định không đưa bức thư ấy, vì sợ rằng nó sẽ chỉ làm tổn thương thêm cho cả hai.
Ngày tiễn thầy, Lan đứng ở cổng trường, lòng nặng trĩu. Khi thầy Minh bước ra, ánh mắt thầy lướt qua cô, đầy niềm vui và hy vọng cho một hành trình mới.
Lan chỉ biết mỉm cười, nhưng trong lòng cô là một nỗi buồn không thể nguôi ngoai.
Tình yêu đơn phương của Lan mãi mãi là một bí mật không lời, một vết thương khó lành.
Cô biết rằng, đôi khi yêu một người không cần được đáp lại cũng là một phần của cuộc sống. Và trong trái tim mình, Lan sẽ luôn giữ hình bóng thầy, như một ký ức đẹp nhưng đau đớn, một tình yêu không bao giờ được trọn vẹn.
Mùa hè trôi qua, Lan trở lại trường với những kỷ niệm ngọt ngào và đắng cay về thầy Minh. Dù thầy đã chuyển đi, nhưng bóng dáng thầy vẫn hiện hữu trong từng góc lớp học. Mỗi lần bước vào lớp, Lan lại thấy những mảnh ký ức ùa về – tiếng cười, ánh mắt động viên và những giờ học đầy hứng khởi. Cô tự nhủ mình phải quên, nhưng thực tế lại không dễ dàng như vậy.
Thời gian trôi đi, Lan dần làm quen với cuộc sống không có thầy. Cô cố gắng tập trung vào việc học, nhưng những buổi học toán không còn hứng thú như trước.
Mỗi bài toán, mỗi con số đều gợi nhớ về thầy Minh, khiến lòng cô lại đau nhói. Bạn bè cô nhận thấy sự thay đổi của Lan, nhưng họ không thể hiểu được nỗi buồn ẩn sâu trong tâm hồn cô.
Một buổi chiều, khi đang ngồi trong thư viện, Lan tình cờ thấy một cuốn sách dạy toán cũ. Ngọn lửa niềm đam mê trong cô bùng lên, khiến cô không kìm được cảm xúc. Cô lật giở từng trang sách, và bỗng dừng lại ở một trang có bài thơ viết tay.
Đó là một bài thơ về tình yêu đơn phương, những ước mơ xa vời mà tác giả không bao giờ dám nói ra. Lan nhận ra, đó chính là nỗi lòng của cô.
Cô quyết định viết một bài thơ riêng, ghi lại tất cả cảm xúc của mình. Viết cho thầy, cho tình yêu mà cô đã không dám bày tỏ. Từng câu chữ như chảy ra từ sâu thẳm tâm hồn, là nỗi đau, là hy vọng, là nỗi nhớ không nguôi. Cô đặt tên cho bài thơ là “Dẫu Chưa Bao Giờ”.
Thời gian qua đi, Lan dần trưởng thành hơn, nhưng tình cảm dành cho thầy Minh vẫn chưa bao giờ phai nhạt. Mỗi dịp kỷ niệm, cô lại ghé thăm những nơi quen thuộc mà hai thầy trò từng có những khoảnh khắc bên nhau.
Có lần, cô đứng trước bức tường nơi thầy từng viết những bài toán, lòng nặng trĩu một nỗi nhớ.
Một ngày nọ, trong buổi sinh hoạt câu lạc bộ văn học, Lan quyết định đọc bài thơ của mình trước mọi người. Khi giọng nói cô vang lên, từng câu chữ như chạm vào trái tim mỗi người. Cô cảm nhận được sự đồng cảm từ những ánh mắt, từ những người bạn xung quanh. Khi kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên, nhưng trong lòng cô chỉ có nỗi cô đơn. Cô không biết liệu thầy có nghe được những lời này hay không.
Nhiều tháng sau, Lan vẫn tiếp tục sống với ký ức về thầy Minh. Dù không có thầy bên cạnh, tình yêu đơn phương vẫn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô.
Cô đã học cách chấp nhận rằng có những tình yêu không bao giờ được đền đáp, nhưng điều đó không có nghĩa là nó không tồn tại.
Cuối cùng, vào một buổi chiều thu, khi những chiếc lá vàng rơi đầy mặt đất, Lan quyết định gửi một bức thư đến địa chỉ email của thầy Minh. Cô viết tất cả những điều chưa nói, về nỗi nhớ, về tình cảm và về những gì thầy đã mang lại cho cô. Không kỳ vọng gì từ thầy, nhưng cô biết mình cần phải giải thoát cho chính mình.
Khi bấm gửi, Lan cảm thấy một gánh nặng trong lòng được vơi đi. Cô không cần câu trả lời, chỉ cần thầy biết rằng có một người luôn nhớ đến thầy, luôn trân trọng những kỷ niệm. Dù thế nào đi nữa, thầy Minh sẽ mãi là một phần của cuộc sống cô, là động lực để cô vươn tới ước mơ của bản thân.
Tình yêu đơn phương không phải là sự yếu đuối, mà là một cảm xúc mạnh mẽ, dạy cho cô về sự chấp nhận và trưởng thành. Và đôi khi, những tình yêu như vậy lại mang đến cho ta những bài học quý giá mà không phải ai cũng có thể hiểu được…
- HẾT -
Đôi lời tác giả:
Xin cảm ơn mọi người vì đã dành thời gian đọc truyện. Đây là một truyện ngôn tình ngắn, kết mở, vì vậy mọi người có thể tự tưởng tượng về cách câu chuyện diễn ra tiếp theo.