Tô Nguyệt luôn là cô gái nhút nhát, sống trong thế giới của những giấc mơ đơn phương. Mọi thứ bắt đầu từ cái ngày định mệnh ấy, khi cô ngơ ngác bước vào ngôi trường cấp 3, cảm thấy như lạc giữa dòng người tấp nập. Trong lúc tìm kiếm lớp học, cô tình cờ gặp Bạch Tử Hàn.
Tử Hàn cao ráo, với mớ tóc lòa xòa trước trán, sống mũi cao thẳng đuột, tạo nên một vẻ đẹp cuốn hút và đầy nam tính. Cặp chân dài của cậu, cùng nụ cười tỏa nắng như ánh mặt trời, đã khiến trái tim Nguyệt như ngừng đập. Ngay từ lần gặp đầu tiên, cô đã cảm nhận được sự ấm áp từ cậu bạn này.
"Tôi chỉ cho cậu đường đi nhé," Tử Hàn đã nói, ánh mắt đầy thân thiện. Từ đó, họ trở thành bạn thân thiết, cùng nhau học tập, vui chơi và chia sẻ những bí mật tuổi học trò.
Bạch Tử Hàn không chỉ đẹp trai mà còn học giỏi và hài hước. Những buổi học, cậu luôn biết cách khiến Nguyệt cười. Mỗi lần Tử Hàn quay lại nhìn cô, Nguyệt cảm thấy như mình đang sống trong một giấc mơ đẹp. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô luôn tự ti, không dám thổ lộ tình cảm của mình.
Năm tháng trôi qua, họ trải qua bao kỷ niệm đáng nhớ. Những buổi chiều cùng nhau học bài, những lần đi ăn vặt, những chuyến đi dã ngoại… tất cả như những mảnh ghép xinh đẹp trong ký ức Nguyệt. Nhưng khi cảm xúc ngày càng lớn, cô lại càng thu mình lại, sợ hãi mất đi tình bạn quý giá này.
Ngày tốt nghiệp cấp 3 đến gần, không khí trở nên trầm lắng. Nguyệt biết rằng mỗi người sẽ đi một hướng khác nhau, và nỗi lo sợ trong cô càng lớn hơn. Cuối cùng, cô quyết định không nói gì cả, chỉ lặng lẽ đứng nhìn Tử Hàn từ xa, trái tim như bị bóp nghẹt.
Khi buổi lễ tốt nghiệp diễn ra, Tử Hàn tìm Nguyệt. "Cậu có kế hoạch gì không?" cậu hỏi với nụ cười rạng rỡ. Nguyệt chỉ có thể gật đầu, miệng cười nhưng lòng đau như cắt. "Mình… mình sẽ đi du học," Nguyệt đáp, cố giữ giọng không run rẩy.
Tử Hàn nhìn cô, ánh mắt đầy sự nuối tiếc. "Mình sẽ nhớ cậu," cậu nói, và Nguyệt biết rằng đó là lời tạm biệt.
Thời gian trôi qua, Nguyệt và Tử Hàn dần ít liên lạc. Cô sống trong sự mặc cảm, không dám nhấc máy gọi cho cậu, không dám gửi tin nhắn. Mỗi lần nhìn thấy những kỷ niệm trong điện thoại, cô lại cảm thấy như trái tim mình rỉ máu.
Năm năm sau, khi trở về quê hương, Nguyệt tìm đến những địa điểm quen thuộc, nơi mà họ đã từng hạnh phúc bên nhau. Ngồi trong quán cà phê cũ, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có một đôi tình nhân đang cười đùa. Bỗng dưng, nỗi nhớ Tử Hàn ùa về, khiến nước mắt cô trào ra.
Cô lật giở cuốn sổ tay cũ, nơi có những dòng ghi chép những kỷ niệm về Tử Hàn. "Nếu mình có thể quay lại, mình sẽ nói với cậu rằng mình thích cậu nhiều hơn cả tình bạn," cô thầm nghĩ. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã quá muộn màng.
Khi Nguyệt rời khỏi quán, cô nhận được tin nhắn từ một số lạ. Mở ra, cô thấy hình ảnh Bạch Tử Hàn bên một cô gái khác, cùng nụ cười tỏa nắng mà cô đã từng yêu. Trái tim Nguyệt như tan vỡ, cô nhận ra rằng cô đã đánh mất mối tình đầu trong sáng, là nỗi khát khao của tuổi trẻ.
Trong cơn mưa chiều, Tô Nguyệt đứng giữa phố phường, những giọt nước mắt hòa lẫn với mưa rơi, cô lặng lẽ cầu mong cho Tử Hàn hạnh phúc, dù đó không phải bên cạnh mình. Cô hiểu rằng tình yêu không nhất thiết phải chiếm hữu, mà là biết buông bỏ khi cần thiết.
Khi quay lưng bước đi, trái tim Nguyệt đau đớn, và cô biết rằng Bạch Tử Hàn sẽ mãi mãi là một phần ký ức đẹp, nhưng cũng đầy tiếc nuối trong cuộc đời cô. Họ sẽ không thể bên nhau, nhưng tình yêu ấy sẽ sống mãi trong trái tim cô, như một kỷ niệm đẹp của thanh xuân.
Trời thu trong xanh, gió nhẹ nhàng thổi qua khung cửa sổ, mang theo hơi lạnh của những ngày sắp vào đông. Tô Nguyệt ngồi bên bàn làm việc, lòng trĩu nặng khi nhận được một cuộc gọi bất ngờ từ Bạch Tử Hàn. Giọng cậu vang lên, ấm áp và quen thuộc: “Nguyệt, cậu có rảnh không?”
Nguyệt gật đầu mặc dù biết cậu không thể nhìn thấy. “Mình đang rảnh,” cô đáp, lòng đầy hồi hộp. Những kỷ niệm ùa về khiến cô không khỏi xao xuyến.
Tử Hàn hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Mình… sắp kết hôn.” Câu nói như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Nguyệt. Cô không biết phải phản ứng ra sao. Thế nhưng, cậu tiếp tục: “Mình sẽ gửi thiệp cưới cho cậu, để cậu biết rằng… mình đã tìm được người mình yêu.”
Những lời ấy khiến nước mắt Nguyệt trào ra. Cô cố gắng kiềm chế giọng mình: “Chúc mừng cậu.” Nhưng trong lòng cô lại chua xót.
“Tuy nhiên… trước khi gửi thiệp, mình muốn nói một điều.” Tử Hàn ngập ngừng. Nguyệt nín thở, cảm giác hồi hộp dâng trào. “Mình… thực ra mình đã thích cậu từ lâu. Nhưng mình không dám nói ra, sợ làm rạn nứt tình bạn của chúng ta.”
Tim Nguyệt như ngừng đập. Cô không thể tin được những gì mình vừa nghe. Thì ra… cậu cũng có cảm xúc giống cô. Bao nhiêu năm tháng chờ đợi, đau đớn, và những mơ mộng chỉ là một giấc mơ không thành hiện thực.
“Vậy mà… bây giờ mọi thứ đã quá muộn.” Tử Hàn nói tiếp, giọng đầy tiếc nuối. “Mình đã đánh mất cơ hội của chúng ta chỉ vì không dám nói ra tình cảm.”
Nguyệt ngồi lặng lẽ, nước mắt lăn dài trên má. Mọi thứ như sụp đổ xung quanh cô. Cô nhớ lại những ngày tháng bên Tử Hàn, những khoảnh khắc đẹp đẽ mà giờ đây chỉ còn là kỷ niệm. Họ đã để mất nhau chỉ vì sự e ngại và tự ti. Mỗi người đều ôm những tình cảm trong lòng, không dám thổ lộ, và giờ đây, họ sẽ phải sống với sự nuối tiếc ấy.
“Nguyệt, mình xin lỗi…” Tử Hàn nói, âm thanh lạc đi. “Mình không biết phải làm sao nữa. Mình chỉ muốn cậu biết rằng cậu luôn đặc biệt đối với mình.”
Cô chỉ biết gật đầu, dù không ai nhìn thấy. “Mình cũng vậy, Tử Hàn. Cậu luôn là người quan trọng nhất trong đời mình.” Lời nói vang lên như một lời tạm biệt.
Cuộc gọi kết thúc, và Nguyệt ngồi yên lặng, trái tim cô vỡ vụn thành trăm mảnh. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi, mỗi giọt đều chứa đựng một kỷ niệm, một mơ ước, và một nỗi khát khao không bao giờ thành hiện thực.
Cô hiểu rằng cuộc sống đôi khi không cho chúng ta cơ hội thứ hai. Chỉ cần một khoảnh khắc chần chừ, một lần không dám nói ra suy nghĩ của mình, đã có thể khiến hai người đánh mất nhau mãi mãi. Cô đã rút ra một bài học đau đớn nhưng quý giá: tình yêu không chỉ là cảm xúc mà còn là sự dũng cảm để thổ lộ.
Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những chiếc lá vàng rơi lả tả. Trong lòng cô dâng lên nỗi buồn và sự tiếc nuối. Tình yêu đầu đời, dù đẹp nhưng cũng đầy đau thương, sẽ mãi mãi là một phần trong thanh xuân của cô. Một kỷ niệm ngọt ngào nhưng đắng cay, nhắc nhở cô rằng hãy sống thật trọn vẹn từng khoảnh khắc, đừng để nỗi sợ hãi cướp đi hạnh phúc của chính mình.
- Hết rùi -
Cảm ơn các bạn rất nhìu vì đã kiễn nhẫn đọc đến đây. Ghé qua trang mình để đọc nhiều truyện hay nữa nha ❤️😘
Bộ này mình có đăng ở cả hai nơi: mục “Tiểu thuyết” và “Truyện ngắn”.
Hắc Kiều Kiều iu các bạn!!!!