[BH] Nhịp Đập Lạc Lối
Tác giả: DUKE🏳️🌈NIGHT
GL
Đây là lần đầu tiên tui viết truyện nên còn nhiều thiếu sót mong mọi người thông cảm.
Truyện này lấy vài phần thực tế mà viết lên. Truyện này kể lại nên là hầu như không có lời thoại. Đọc sẽ hơi bị chán, nhưng mong mọi người cố gắng đọc hết nhé. Chúc mọi người được vui vẻ.
********************
Giới thiệu:
Tư Hạ (Cậu): 17 tuổi
Giới tính: Nữ
Cao: 1m65
Ngoại hình: tomboy tóc ngắn như nam, khuôn mặt ưa nhìn
Tính cách: ít nói, hay ngại và dịu dàng
Hoàn cảnh: Sinh ra trong một gia đình nghèo. Cậu cố gắng học. Nhưng do kinh tế gia đình không đủ. Nên cậu quyết định học hết lớp 5 rồi nghỉ. Để phụ gia đình cậu hay đi làm việc bán thời gian. Cậu lớn lên với gia đình không mấy êm đềm hạnh phúc đã tạo ra vỏ bọc trong cậu. Cậu sợ giao tiếp với người ngoài. Chỉ cười nói với gia đình và người quen.
Trương Bảo An (Cô): 17 tuổi
Giới tính: Nữ
Ngoại hình: tóc đen dài, khá xinh đẹp
Tính cách: vui vẻ, nói nhiều và dễ thương.
Hoàn cảnh: gia đình cô cũng khá giả. Cô mất mẹ lúc còn nhỏ. Cô còn cha và một đứa em trai. Hiện tại cô vẫn còn đi học.
Giờ thì vào truyện nha~
****************
Chương 1: Gặp Nhau Trong Số Phận
Tư Hạ tình cờ biết đến Bảo An qua một ứng dụng hẹn hò, một nơi mà cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ tìm kiếm tình yêu. Ban đầu, cậu vào ứng dụng chỉ với suy nghĩ xem thử, tò mò về những người xa lạ ngoài kia. Nhưng rồi, trong vô số các hồ sơ, cậu dừng lại ở một cái tên đầy ấn tượng – “Bảo An”. Cái tên nhẹ nhàng và thân thuộc đến lạ. Tư Hạ thấy tim mình đập nhanh hơn khi bấm vào để xem thông tin.
Bảo An nhắn tin trước, mở đầu bằng một câu chào hồn nhiên và vui vẻ. Tư Hạ, người vốn ít nói và ngại giao tiếp, có chút lúng túng. Cậu gõ chữ xóa đi rồi lại gõ lại nhiều lần trước khi trả lời. Cuối cùng, cậu chỉ đáp lại bằng vài câu ngắn gọn, thận trọng để không lộ ra sự hồi hộp trong lòng.
Hai người bắt đầu trò chuyện. Cô hỏi về sở thích, về cuộc sống và gia đình, những câu hỏi đơn giản nhưng lại khiến cậu cảm thấy như có ai đó thật sự muốn hiểu mình. Mỗi tin nhắn từ Bảo An đều mang một sự ấm áp khó tả, khiến Tư Hạ thấy nhẹ nhõm và an toàn, một cảm giác mà cậu hiếm khi có được.
Qua từng cuộc trò chuyện, Tư Hạ dần mở lòng. Cậu kể với cô về sở thích của mình, về gia đình và cuộc sống không mấy dễ dàng mà cậu đang trải qua. Bảo An lắng nghe một cách chân thành, và thay vì chỉ là những lời động viên, cô luôn cố gắng làm cho Tư Hạ cảm thấy mọi chuyện sẽ ổn. Chính sự quan tâm tự nhiên đó làm trái tim Tư Hạ mềm lại. Cậu thấy mình mong chờ những tin nhắn từ cô mỗi ngày, và không hiểu sao, trong lòng cậu bắt đầu nhen nhóm một niềm hy vọng mới.
Chương 2: Dần Trở Nên Thân Thiết
Ngày qua ngày, những tin nhắn giữa Tư Hạ và Bảo An cứ thế dài thêm. Ban đầu chỉ là những lời chào hỏi, rồi dần dần câu chuyện của họ đi xa hơn, sâu sắc hơn. Bảo An không ngại chia sẻ về cuộc sống khá giả của mình, về những niềm vui nhỏ nhặt khi đi học, hay thỉnh thoảng nhắc đến em trai mà cô phải chăm sóc từ khi mẹ mất. Những dòng tin nhắn từ Bảo An làm Tư Hạ cảm thấy như mình đang nhìn thấy một thế giới khác, một thế giới mà cậu không bao giờ nghĩ mình có thể tiếp cận.
Về phần bản thân, cậu cũng chia sẻ nhiều hơn, kể về những khó khăn trong công việc, về sự vất vả mà cậu đã quen từ nhỏ để phụ giúp gia đình. Dù cuộc sống của hai người hoàn toàn khác biệt, nhưng bằng cách nào đó, cả hai tìm thấy một sự kết nối. Cô không hề phán xét hay thương hại, mà lắng nghe và thấu hiểu, giúp cậu cảm thấy được an ủi.
Mỗi buổi tối, trước khi đi ngủ, Tư Hạ đều mở điện thoại, chờ đợi tin nhắn của Bảo An. Cậu cảm thấy trái tim mình rung động mỗi khi nhìn thấy tên cô hiện lên trên màn hình, một cảm giác ngọt ngào xen lẫn hồi hộp mà cậu chưa từng trải qua. Những cuộc trò chuyện trở nên thân mật hơn, và Tư Hạ nhận ra mình đã bắt đầu cảm thấy nhớ Bảo An mỗi khi không nhận được tin nhắn từ cô.
Cuối cùng, sau một thời gian dài trò chuyện, Bảo An đã mở lời trước, đề nghị tìm hiểu nhau. Lần đầu tiên có người con gái khiến trái tim Tư Hạ rung động, và không nghĩ ngợi lâu, cậu đồng ý. Thế nhưng, Tư Hạ không dám nói sự thật về giới tính của mình, bởi cậu sợ rằng nếu biết mình là con gái, Bảo An sẽ bỏ đi. Vậy là Tư Hạ chọn cách im lặng, chỉ mong rằng tình cảm này sẽ không bao giờ phải kết thúc.
Chương 3: Những Khoảnh Khắc Đầy Cảm Xúc
Sau khi chính thức đồng ý tìm hiểu nhau, tình cảm giữa Tư Hạ và Bảo An dần trở nên sâu đậm hơn. Từng cuộc trò chuyện, từng dòng tin nhắn, từng lần gọi video đều khiến trái tim cậu rung động mạnh mẽ. Dù chưa từng gặp nhau ngoài đời, nhưng mỗi khi gọi video, ánh mắt của Bảo An nhìn vào màn hình cũng đủ khiến Tư Hạ cảm thấy khoảng cách giữa họ như bị xóa nhòa.
Ban đầu, mỗi khi thấy ánh mắt cô hướng đến mình qua màn hình, cậu chỉ dám nhìn thoáng qua rồi vội quay đi. Có gì đó thật đặc biệt ở Bảo An, một điều mà cậu không thể diễn tả thành lời. Những nụ cười của cô khiến trái tim Tư Hạ xao xuyến, đồng thời làm tăng thêm nỗi lo lắng rằng nếu một ngày nào đó sự thật bị phát hiện, tất cả những hạnh phúc hiện tại sẽ tan vỡ.
Cậu cố gắng giấu đi những cảm xúc bối rối của mình bằng cách chỉ nhìn Bảo An khi cô không chú ý. Cậu không muốn cô thấy đôi mắt mình luôn dõi theo mỗi lần gọi điện, cũng không muốn ánh mắt lúng túng của mình làm cô nghi ngờ điều gì. Nhưng chính những khoảnh khắc đó lại khiến cậu càng yêu Bảo An nhiều hơn, sâu đậm hơn.
Dù đang sống trong những khoảnh khắc ngọt ngào, Tư Hạ cũng không ngừng lo lắng về bí mật mà mình đang giấu. Tâm trí cậu lúc nào cũng tràn ngập những cảm xúc đan xen: hạnh phúc vì có người để yêu thương, hồi hộp mỗi khi nhìn thấy tên Bảo An trên màn hình, và nỗi sợ hãi rằng mọi thứ sẽ kết thúc nếu sự thật bị phát hiện.
Thời gian trôi qua, sự hiện diện của Bảo An đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Tư Hạ. Chính Bảo An đã giúp cậu trở nên mạnh mẽ hơn, dần dần không còn sợ hãi khi giao tiếp với mọi người. Nhờ cô, cậu bắt đầu mở lòng, nói chuyện nhiều hơn, và cười nhiều hơn trước. Những ngày tháng cùng Bảo An là những khoảnh khắc mà Tư Hạ biết rằng mình đang sống thật sự.
Dù biết rằng mối quan hệ này không thể kéo dài mãi mãi khi bí mật còn đó, nhưng Tư Hạ vẫn chọn giữ lại tất cả, chấp nhận sự ích kỷ để tiếp tục yêu. Từng ngày trôi qua, cậu tiếp tục sống trong sự lừa dối, nhưng cũng là những ngày cậu thấy mình thật sự hạnh phúc.
Chương 4: Nỗi Lo Ngày Càng Tăng
Thời gian cứ từ từ trôi qua, từng cuộc trò chuyện của Tư Hạ và Bảo An ngày càng thêm sâu sắc và gắn bó. Từng khoảnh khắc bên nhau qua màn hình điện thoại là nguồn động viên, an ủi duy nhất giúp Tư Hạ vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Mỗi khi nhìn thấy nụ cười của cô, mọi muộn phiền trong lòng cậu như tan biến.
Thế nhưng, niềm vui ấy cũng đi kèm với những nỗi lo thầm kín, một thứ cảm xúc luôn ẩn sâu và gặm nhấm trái tim Tư Hạ mỗi đêm. Cậu biết rằng việc giấu đi giới tính thật của mình là một điều ích kỷ, nhưng lại không thể dừng lại. Tình yêu mà cậu dành cho Bảo An đã trở nên quá lớn để dễ dàng từ bỏ. Cậu sợ rằng nếu sự thật bị phơi bày, mối quan hệ này sẽ tan vỡ, rằng Bảo An sẽ rời xa và ghét bỏ cậu. Ý nghĩ đó khiến Tư Hạ rơi vào vòng xoáy của lo lắng và tự trách mình.
Những đêm khuya, khi chỉ còn một mình với những suy nghĩ, Tư Hạ thường tự hỏi liệu mình có đang làm đúng hay không. Cậu đã từng nghĩ đến việc thú nhận, nhưng mỗi khi đối diện với gương mặt rạng rỡ của cô, ý nghĩ đó lại tan biến. "Chỉ cần thêm một ngày nữa, hãy để mình được yêu thêm một ngày nữa," Tư Hạ tự nhủ. Những lời nói dối cứ thế kéo dài, từng ngày một, như một trò chơi nguy hiểm mà cậu không thể ngừng lại.
Nỗi lo sợ ấy càng dồn nén khi tình cảm của Tư Hạ dành cho Bảo An ngày càng sâu đậm. Cậu cảm thấy như mình đang bước trên một con đường mỏng manh, sẵn sàng vỡ vụn bất cứ lúc nào. Từng tin nhắn, từng cuộc gọi với Bảo An đều mang đến niềm vui, nhưng cũng như là một con dao sắc nhọn, cứa vào lòng cậu từng chút một.
Cứ thế, cậu sống trong những chuỗi ngày đầy cảm xúc trái chiều: hạnh phúc xen lẫn với nỗi áy náy, tình yêu xen lẫn với nỗi sợ hãi. Bảo An vẫn không hề biết gì, và tình yêu mà họ chia sẻ vẫn tiếp tục đong đầy, nhưng cậu biết rằng sớm muộn gì mọi thứ cũng sẽ thay đổi.
Chương 5: Những Ngày Hạnh Phúc Xen Lẫn Tội Lỗi
Mỗi khi nhận được tin nhắn từ Bảo An, tim cậu lại nhảy nhót, niềm vui như tràn ngập cả tâm hồn. Hai người vẫn gọi video, chia sẻ từng khoảnh khắc trong ngày: Bảo An kể về những câu chuyện nhỏ nhặt ở trường, những lần cô bị bạn bè trêu chọc hay gặp những điều thú vị, còn cậu kể về công việc của mình, những câu chuyện xung quanh. Sự quan tâm và dịu dàng của cô như làm mềm đi từng góc khuất, xoa dịu đi nỗi buồn trong cuộc sống của cậu.
Càng ngày, Bảo An càng mở lòng hơn. Có những lúc cô kể cho Tư Hạ nghe về gia đình mình, về nỗi đau mất mẹ từ nhỏ và cảm giác cô đơn dù sống trong gia đình đủ đầy. Nghe những lời tâm sự ấy, cậu cảm thấy đau lòng, muốn ôm lấy Bảo An và xoa dịu mọi vết thương mà cô đã từng trải qua. Cậu cảm nhận được sự cô đơn và nỗi mất mát mà cô phải đối mặt, như thể hai trái tim đang tìm đến nhau để bù đắp những gì còn thiếu sót.
Thế nhưng, trong những khoảnh khắc hạnh phúc ấy, nỗi áy náy lại len lỏi trong lòng Tư Hạ. Cậu biết rằng tình yêu này đang được xây dựng trên một nền tảng không vững chắc – một lời nói dối mà cậu sợ sẽ làm tổn thương Bảo An khi sự thật bị phát hiện. Mỗi khi cô nở nụ cười rạng rỡ với cậu qua màn hình, cậu lại thấy mình nhỏ bé và yếu đuối hơn bao giờ hết, như một đứa trẻ sợ bị phát hiện bí mật.
Càng yêu, Tư Hạ lại càng thấy mình ích kỷ khi tiếp tục giữ kín giới tính thật của mình. Cậu hiểu rằng điều này sẽ không thể kéo dài mãi mãi, nhưng cậu không dám đối mặt với hậu quả của việc thừa nhận. Từng ngày trôi qua, Tư Hạ đắm chìm trong sự mâu thuẫn của chính mình – giữa khát khao được ở bên người mình yêu và nỗi sợ mất đi tất cả.
Những đêm không ngủ được, cậu thường ngồi một mình, nhìn vào ảnh của cô và nghĩ đến tương lai. Cậu tự hỏi mình sẽ làm gì khi một ngày nào đó, cô phát hiện ra sự thật. Và trong giây phút yếu đuối, Tư Hạ lại tự nhủ: “Thêm một ngày nữa thôi. Để mình được yêu thêm một ngày nữa.”
Cuộc sống của Tư Hạ cứ thế trôi qua trong sự mâu thuẫn giữa tình yêu và nỗi sợ hãi, giữa hạnh phúc ngọt ngào và tội lỗi không thể xóa nhòa. Cậu biết rằng mình đang đi trên một con đường đầy chông gai, nhưng vì Bảo An, vì tình yêu này, cậu chấp nhận tất cả, dù biết rằng tương lai vẫn là một ẩn số đầy đau khổ.
Chương 6: Sự Gắn Bó và Khát Khao Yên Bình
Qua mỗi ngày bên nhau, tình cảm của Tư Hạ và Bảo An càng thêm sâu đậm. Với cậu, từng dòng tin nhắn, từng cuộc gọi, từng nụ cười rạng ngời của Bảo An qua màn hình đều là khoảnh khắc quý giá, khiến cậu thấy như mình cuối cùng đã tìm được một nơi để thuộc về. Cô trở thành điểm tựa, người khiến trái tim cậu thấy bình yên và không còn lạc lõng giữa thế giới hỗn loạn.
Dưới sự ảnh hưởng của Bảo An, Tư Hạ cũng dần thay đổi. Cậu bắt đầu có thể nói chuyện thoải mái hơn với người xung quanh, bớt đi những ngại ngùng vốn có. Sự sợ hãi và cô đơn dường như tan biến, nhường chỗ cho niềm vui và sự ấm áp mà cô đã mang đến.
Những cuộc gọi kéo dài đến khuya, khi cả hai chia sẻ với nhau về mọi điều trong cuộc sống. Bảo An kể cho cậu nghe về những ước mơ, về những nơi cô muốn đi, và Tư Hạ cũng kể về những khó khăn mình đã trải qua, về những góc khuất mà cậu hiếm khi chia sẻ với ai. Trong những giây phút ấy, hai trái tim gần như hòa làm một, cùng chung nhịp đập, cùng cảm nhận nỗi đau, niềm vui của nhau.
Càng yêu, cậu càng khao khát có thể một ngày được gặp mặt Bảo An ngoài đời. Cậu tưởng tượng mình có thể ngắm nhìn cô bằng chính đôi mắt chứ không phải qua màn hình điện thoại, muốn được nhìn thật kỹ từng đường nét gương mặt ấy, muốn cảm nhận sự hiện diện của Bảo An trong thế giới của mình. Nhưng chính khát khao ấy lại khiến cậu sợ hãi – sợ rằng nếu gặp nhau, cô sẽ phát hiện ra sự thật và mọi thứ sẽ tan biến.
Tư Hạ không dám mở lời. Cậu biết mình đang đi trên một con đường mạo hiểm, nhưng cảm giác ấm áp khi có cô bên cạnh đã lấn át mọi nỗi lo. Tình yêu đã biến những phút giây bên nhau trở thành niềm hạnh phúc nhỏ bé, dù trong lòng cậu vẫn chất chứa sự lo lắng và áy náy. Chỉ cần thêm một ngày nữa, Tư Hạ tự nhủ, chỉ cần thêm một ngày nữa cậu được ở bên Bảo An – dù là qua màn hình điện thoại, cậu vẫn cảm thấy trọn vẹn.
Chương 7: Những Cảm Xúc Chồng Chéo
Thời gian trôi qua, Tư Hạ và Bảo An vẫn giữ vững mối quan hệ qua những cuộc gọi video đêm muộn và tin nhắn vào mỗi sáng. Đối với cậu, Bảo An dường như là ánh sáng rực rỡ duy nhất, xua tan đi mọi mảng tối trong tâm hồn cậu. Cảm giác vừa vui sướng vừa hồi hộp khi được yêu thương khiến mỗi ngày trôi qua đều tràn đầy hy vọng.
Nhưng đi cùng với niềm hạnh phúc ấy là một sự căng thẳng lặng lẽ nhưng dai dẳng. Bảo An vẫn không biết rằng cậu là con gái, và điều này trở thành gánh nặng lớn dần trong tâm trí Tư Hạ. Cậu không muốn đánh mất cô nhưng đồng thời cũng hiểu rằng sự dối lừa này càng kéo dài, cảm giác tội lỗi trong cậu càng sâu thêm. Mỗi khi nhìn thấy Bảo An mỉm cười qua màn hình, trái tim Tư Hạ lại nhói lên – niềm vui và nỗi lo lắng luôn đan xen, khiến cậu vừa khao khát giữ lại vừa sợ rằng mình sẽ mất tất cả.
Dù biết sớm muộn cô cũng sẽ biết được sự thật, cậu vẫn chưa sẵn sàng để đối diện. Cậu giữ bí mật này, dẫu từng đêm đối diện với cảm giác day dứt đến mức nước mắt trào ra không thể kiểm soát. Tư Hạ tự dặn lòng rằng cậu cần thêm thời gian, rằng có lẽ ngày mai, hoặc ngày sau nữa, cậu sẽ can đảm hơn để thú nhận với Bảo An. Nhưng cậu biết, sâu thẳm trong lòng, thời gian càng dài thì việc nói ra sự thật sẽ càng trở nên khó khăn.
Tình yêu này trở thành một chuỗi mâu thuẫn trong lòng Tư Hạ: cậu yêu quá nhiều, nhưng lại sợ đánh mất mọi thứ khi thú nhận bản thân. Ngày tháng trôi đi với những cảm xúc chồng chéo, khiến trái tim Tư Hạ càng trở nên yếu mềm và dễ tổn thương.
Chương 8: Ngày Quyết Định
Sau những đêm dài trằn trọc, Tư Hạ quyết định sẽ không thể tiếp tục giữ bí mật này mãi mãi. Tình yêu mà cậu dành cho Bảo An đã trở nên quá sâu đậm, và cậu biết rằng sẽ không công bằng khi cứ để người mình yêu sống trong một sự hiểu lầm. Tư Hạ tự nhủ rằng, dù kết quả ra sao, cậu sẽ nói rõ mọi chuyện vào ngày kỷ niệm ba tháng của hai người. Cậu mong rằng ít nhất Bảo An sẽ hiểu và có thể tha thứ cho mình.
Nhưng khi ngày ấy còn chưa kịp đến, một biến cố bất ngờ xảy ra.
Chỉ còn vài ngày nữa là tới kỷ niệm ba tháng, Tư Hạ đã chuẩn bị sẵn một lời thú nhận chân thành. Nhưng vào buổi chiều hôm ấy không biết vì lí do gì mà Bảo An lại biết cậu là con gái. Nhưng lại không nói ra, khi đang mải mê chuẩn bị tâm lý, điện thoại cậu bất ngờ reo lên với tin nhắn từ Bảo An. Trong thoáng chốc, khi đọc những dòng chữ ngắn gọn mà lạnh lùng, cả thế giới của cậu như sụp đổ.
“Em thấy chúng ta không thể tiếp tục yêu nhau được nữa. Nên chúng ta chia tay đi ”
Tư Hạ không thể tin vào mắt mình. Từng từ hiện lên trước mắt như những nhát dao cứa vào trái tim cậu. Cậu chưa kịp nói gì, chưa kịp giải thích điều gì, mà mọi thứ đã kết thúc. Đau đớn, hụt hẫng, nước mắt lăn dài trên má, và những cảm xúc dồn nén suốt bao tháng qua vỡ òa.
Vào khoảnh khắc đó, Tư Hạ cảm thấy bản thân thật nhỏ bé và bất lực. Dẫu cậu đã chuẩn bị bao nhiêu can đảm để đối mặt với sự thật, thì giờ đây mọi thứ trở nên vô nghĩa. Những lời nhắn níu kéo liên tục được gửi đi, nhưng đáp lại chỉ là sự từ chối lạnh lùng từ Bảo An.
Cuối cùng, cậu biết rằng mình không thể níu kéo được gì thêm.
Chương 9: Nỗi Đau Bất Tận
Tư Hạ đi vào phòng tắm đóng sập cửa phòng lại, gục xuống nền nhà, không biết phải làm gì tiếp theo. Cậu đưa tay lên che kín mặt, từng tiếng nấc nghẹn ngào vang lên trong không gian tĩnh lặng. Đau đớn, cậu không chỉ mất đi người mình yêu, mà còn cảm thấy như mình đã phản bội chính bản thân mình. Tình yêu này là thứ đẹp đẽ nhất mà cậu từng có, nhưng giờ đây nó lại trở thành nỗi ám ảnh không thể gột rửa.
Trong những ngày tiếp theo, Tư Hạ sống như một cái xác không hồn. Cậu không muốn ra khỏi nhà, không muốn gặp ai, chỉ muốn trốn trong cái vỏ bọc an toàn của mình. Những bức ảnh của cô gửi cho cậu, những đoạn tin nhắn ngọt ngào trước kia bỗng trở thành nỗi đau đớn châm chọc. Mỗi khi nhìn thấy hình ảnh của Bảo An, trái tim cậu lại nhói lên, và nước mắt cứ tuôn trào.
Cậu mở TikTok xem để bớt suy nghĩ, nhưng lại vô tình nghe những bản nhạc mà cả hai từng nghe cùng nhau vang lên, mỗi nốt nhạc lại như cắt vào lòng. Cậu nhớ lại những lần trò chuyện, những lần cười đùa, và những lúc họ tưởng chừng như không thể tách rời. Giờ đây, tất cả chỉ còn là những kỷ niệm đau thương.
Một buổi sáng, khi ánh nắng rọi vào phòng, Tư Hạ nhận ra mình không thể cứ sống mãi trong sự buồn bã này. Cậu cần phải đối diện với thực tại. Cậu lấy điện thoại, mở tin nhắn cuối cùng từ Bảo An, lòng quặn thắt khi đọc lại những dòng chữ lạnh lùng ấy. Cậu biết rằng bản thân đã mất đi một phần của trái tim mình. Tư Hạ nhắn một tin chúc phúc cho Bảo An, mong rằng cô ấy sẽ tìm đúng người và được hạnh phúc, nhưng lòng vẫn nặng trĩu một nỗi buồn không thể tả.
Trong suốt năm tháng sau đó, Tư Hạ dần quen với cuộc sống không có Bảo An. Cậu tìm đến những công việc khác nhau để lấp đầy khoảng trống trong lòng. Nhưng cũng chẳng vơi bớt được bao nhiêu sự buồn bã. Khi nghe tin cô có người yêu mới, trái tim cậu lại một lần nữa bị bóp nghẹt. Dù đau đớn, cậu vẫn thầm chúc phúc cho họ, mong rằng Bảo An sẽ hạnh phúc với người mà cô ấy chọn.
Chương 10: Năm Tháng Trôi Qua
Thời gian cứ trôi qua, Tư Hạ trở lại cuộc sống bình thường, nhưng cảm xúc bên trong cậu vẫn chưa bao giờ nguôi ngoai. Dù đã một năm trôi qua, nhưng nỗi đau từ cuộc chia tay vẫn đeo bám cậu. Tư Hạ không còn tìm kiếm tình yêu hay sự quan tâm từ ai khác, vì trái tim cậu đã khép lại.
Mỗi khi ai đó cố gắng tiếp cận hay làm quen với cậu, Tư Hạ đều từ chối. Cậu không còn muốn trải qua những cảm xúc phức tạp đó nữa. Những giấc mơ về Bảo An vẫn xuất hiện, và cậu luôn thức dậy với một cảm giác trống rỗng, một nỗi cô đơn lạ thường.
Dù Tư Hạ biết rằng mình nên bước tiếp, nhưng những kỷ niệm đẹp đẽ về tình yêu đầu đời vẫn ám ảnh cậu. Trong những phút giây lặng lẽ, cậu nhớ về Bảo An, về những điều nhỏ nhặt mà họ đã chia sẻ cùng nhau. Đôi khi, Tư Hạ ngồi lặng lẽ trong phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, mơ hồ tưởng tượng về một thế giới nơi mà mọi thứ sẽ khác đi, nơi mà họ không phải chia tay.
Cuối cùng, một ngày nọ, Tư Hạ quyết định nhắn tin cho Bảo An. Chỉ đơn giản là một lời chào hỏi, một cách để nối lại sợi dây kết nối giữa hai người. Cậu không mong đợi điều gì nhiều, chỉ muốn biết rằng cô vẫn ổn.
Khi nhận được tin nhắn từ Bảo An, trái tim cậu đập nhanh, nhưng không còn là sự hồi hộp như trước. Thay vào đó là một cảm giác nhẹ nhõm. Họ bắt đầu nhắn tin với nhau, và dần dần, mọi thứ trở lại với nhịp điệu của một tình bạn.
Tuy không còn những giây phút ngọt ngào như trước, nhưng việc có lại Bảo An, dù chỉ là bạn bè, cũng khiến cậu cảm thấy bớt cô đơn hơn. Cậu biết rằng dù không thể trở lại như xưa, nhưng ít nhất, họ vẫn có thể chia sẻ những khoảnh khắc vui vẻ trong cuộc sống.
Tư Hạ nhận ra rằng nỗi đau sẽ mãi là một phần của câuh, nhưng quan trọng hơn, nó đã giúp cậu trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn. Và giờ đây, cậu sẵn sàng đối mặt với tương lai, với hy vọng rằng một ngày nào đó, cậu sẽ tìm được tình yêu thật sự cho chính mình, dù có thể nó sẽ không bao giờ giống như tình yêu đầu tiên.
Tình yêu không phải lúc nào cũng kéo dài mãi mãi, nhưng nó dạy chúng ta cách yêu thương và trân trọng những khoảnh khắc bên nhau. Đôi khi, nỗi đau chính là cầu nối giúp ta trưởng thành và nhận ra giá trị của bản thân. Dù cuộc sống có chia rẽ chúng ta, nhưng những kỷ niệm đẹp sẽ mãi sống trong trái tim, làm ấm lòng chúng ta trong những lúc khó khăn. Sự trưởng thành không chỉ đến từ việc trải nghiệm hạnh phúc, mà còn từ việc vượt qua những nỗi đau. Hãy nhớ rằng mỗi cuộc chia tay đều mở ra một cánh cửa mới, cho phép ta tìm thấy hạnh phúc ở những nơi không ngờ tới. Chúng ta có thể không quên đi những người đã ra đi, nhưng chúng ta có thể học cách sống tiếp và mở lòng đón nhận những cơ hội mới. Cuối cùng, yêu thương không chỉ là cảm xúc, mà còn là bài học về sự tha thứ, chấp nhận và bước tiếp.
***************
Vậy là bộ truyện đã kết thúc. Cảm ơn mọi người đã đọc hết. Và hãy đón chờ những bộ truyện tiếp theo. Chúc mọi người có một ngày vui vẻ nhé.