Buổi trưa hè trời nắng như đổ lửa. Ánh nắng chiếu xuống mặt hồ tắm tạo ra những chuỗi kim cương lấp lánh như để tô điểm cho ngôi biệt thự sang trọng. Ánh sáng hắt lên từ mặt hồ làm người ta phải cau mặt khó chịu như gặp phải một kẻ hợm của. Thằng bé ngồi thu mình dưới mái hiên để tránh những tia nắng soi mói vào da thịt của nó. Mấy đứa bạn cùng lớp nói nhà nó giàu nhất trường, nó mơ hồ nghĩ đúng là như thế. Chẳng hiểu sự giàu nghèo thì có gì khác nhau nhỉ? Từ khi nó lớn lên thì đã thấy ngôi biệt thự này rồi, phía trước là một khoảng sân rộng, chếch bên góc phải là cái hồ tắm xinh xắn. Từ lâu cái hồ tắm này là bạn thân của nó sau con Vàng.
Vàng là con chó của ông nội đem từ quê lên làm quà cho nó. Ba nó đặt tên cho con chó là Lu Lu, thằng bé chẳng thích cái tên đó nên cứ gọi là con Vàng. Nó nhớ câu chuyện cổ tích "Mèo hoàn mèo" mà cười thầm. Một người nọ yêu quý con mèo của mình, anh ta không muốn gọi nó là mèo vì như thế sẽ mất đi cái vẻ quý phái. Anh ta gọi nó là kim cương nhưng không ổn nên đổi lại tên khác. Cứ đổi tới đổi lui, cuối cùng cũng đành gọi nó là mèo. Khi con chó được đổi tên là Lu Lu nó hình như không đồng ý. Khi người ta kêu “Lu Lu” thì nó ngoái đầu ra sau như chờ đợi con chó nào đó sẽ chạy đến. Con chó dường như chỉ thích cái tên Vàng ở nhà quê mà thôi. Mỗi lần nó gọi "Vàng ới ơi!” thì con chó chạy nhanh lại, cái đuôi ngúc ngoắc như người ta phất cờ, trông thật đáng yêu.
Thằng bé đang nghĩ miên man thì nghe tiếng ba về.Con Vàng tỉ tớn chạy nhanh ra mừng ông chủ, làm như nó sợ ai tranh mất phần.
- Thưa ba mới về. Hôm nay sao ba về sớm quá vậy? Người đàn ông nựng nịu đứa con rồi nói:
- Hôm nay công ty bớt việc, ba về sớm dạy con bơi, chịu không?
Thằng bé nhảy còn lên sung sướng. Con Vàng tưởng có tiết mục gì hay nên cũng nhảy lên phụ họa với nó.
Không ai bơi giỏi như ba của nó, mỗi lần nhìn ba bơi nó cứ tưởng như chiếc xuồng ba lá nhẹ nhàng lướt trên sông quê nội. Sau buổi tập bơi, thằng bé mệt nhoài nằm gối đầu lên đùi ba, mắt lim dim như muốn để cho tình yêu thương của ba ngấm dần dần qua da thịt nó. Trên người ba có mùi nồng nồng lạ lắm. Thằng bé như quen mùi nên thỉnh thoảng lại hít hà. Những lúc hiếm hoi như thế này tình cha con như quyện chặt lấy nhau.
Ba ơi, người nghèo họ sống ra sao?
Ý nghĩ ban trưa chợt lóe lên trong đầu, thằng bé chồm dậy nhanh nhảu hỏi ba. Nó sợ để lâu lại quên mất. Ba nó cười cười:
- Ừ, thì họ sống khổ hơn mình con ạ. Đầu tuần ba sẽ cho con về quê thăm nội. Mình ở đấy chơi vài ngày và đi thăm làng xóm để xem người nghèo họ sống ra sao.
Thật là tuyệt vời. Nó sẽ được sống với người nghèo, rồi mấy đứa bạn trong lớp sẽ không còn nhạo nó là con nhà giàu nữa.
Một tuần lễ ở quê trôi qua nhanh chóng, khi về đến thành phố thằng bé cứ tưởng như chỉ mới chơi được chừng hai ngày. Trông nó rắn rỏi hơn, người lớn hơn, dạn dĩ hơn, da đỏ ửng lên vì nắng. Ba nó hỏi chuyện:
- Con có vẻ thích ở quê lắm phải không? Con quen được nhiều bạn không? Ở quê con đã chơi những trò gì?
Thằng bé nheo mắt ra chiều đắc ý:
- Con thích lắm ba ạ. Ở quê người nghèo sống thật là đầy đủ.
- Con nói sao? Người nghèo thì làm sao có thể sống đầy đủ được? Thế sau mấy ngày về quê chơi, con biết thêm được những gì?
Thằng bé suy nghĩ một lát rồi nói:
- Con thấy mình chỉ có một con Vàng, còn ở quê nhà nào cũng có cả đàn chó. Cái hồ tắm của mình bé xíu. ở quê có cả một con sông dài. Cái mái hiên của mình che nắng không bằng những bóng dừa mát bên bở sông, chẳng cần đến quạt vì gió thổi lồng lộng. Nhà mình có cái sân lớn nhưng chẳng bằng vườn cây rộng thênh thang. Buổi tối từ sân nhà mình nhìn lên trời chỉ thấy được một ít sao mờ mờ, ban đêm ở quê có và văn ánh sao lung linh. Trên các ngọn cây còn có cả một rừng đom đóm, chúng nhảy nhót vui đùa trông hay hơn chùm đèn nhấp nhảy ở nhà mình. Mình cần có chị Hải giúp đỡ công việc nhà, người nhà quê thì được làm lấy tất cả mọi việc. Nhà mình có tường rào khiến bạn bè con chẳng thèm vào chơi, ở quê không cần rào bảo vệ, bạn bè có thể chạy qua chay lại với nhau. Con đã hiểu người nghèo sống như thế nào rồi, họ vui hơn mình. Con ở đây chỉ làm bạn loanh quanh với con Vàng nên cũng buồn lắm.
Người cha lấy làm lạ
- Ba không ngờ con lại thích khung cảnh ở quê như vậy. Bà sẽ sắp xếp cho con về quê thường xuyên hơn. Sao con không môi bạn trong lớp đến nhà chơi?
- Bạn của con ở gần nhà mình, con đã mấy lần mời các bạn ấy đến nhà chơi nhưng không được, bạn nào cũng ngại.
Người cha suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Con thử đến nhà bạn chơi trước, khi đã quen rồi thì hằng mời bạn về nhà chơi. Như vậy bạn sẽ không ngại con ạ.
Nghe ba nói, thằng bé thích thú nói như hét:
- Ba thật là tuyệt vời. Con được qua nhà bạn chơi rồi, cảm ơn ba nhiều.
Người cha nhìn con vui vẻ chợt nhận ra một điều thật đơn giản, nếu biết cách sống hòa đồng thì sự giàu nghèo không phải là ngăn cách trong tình bạn.
HẾT
Nếu còn đọc đến đây,bạn thấy câu chuyện này có hay không?
Bạn đã đọc quyển "Tình cha" chưa?