HanBin gặp Lew lần đầu trong một đêm mưa. Hôm đó, HanBin vừa hoàn thành công việc và rời văn phòng thì trời bất ngờ đổ mưa lớn. Đang đứng dưới mái hiên để tìm cách về nhà, cậu chợt nghe tiếng bước chân đến gần. Một người lạ đứng cạnh, che dù, mỉm cười nhẹ với cậu.
"Em có muốn đi nhờ không?" Người ấy hỏi.
Cậu ngẩng đầu lên, người đó không ai khác là Lew, người con trai hay ngồi góc quán cà phê mà cậu thường ghé qua. Cậu ngần ngại một chút, rồi gật đầu.
Cả hai cùng bước đi dưới chiếc ô nhỏ bé. Không gian im lặng chỉ có tiếng mưa rơi lách tách và hơi ấm từ người bạn đồng hành khiến cậu cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn.
"Em tên HanBin, đúng không?" Lew bất ngờ hỏi, phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
HanBin ngạc nhiên. "Sao anh biết tên em?"
"Anh thấy em thường ghé qua quán cà phê, mà chưa có dịp bắt chuyện. Hôm nay may mắn được gặp em trong hoàn cảnh này." Lew cười dịu dàng.
Sau hôm đó, Anh thường chủ động nhắn tin hỏi thăm cậu. Họ bắt đầu hẹn gặp nhau nhiều hơn, chia sẻ những câu chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống. Anh luôn là người lắng nghe và thấu hiểu, còn cậu dần nhận ra, mỗi khoảnh khắc bên cạnh anh đều trở nên đặc biệt.
____________________________
Một tối mùa thu, Lew dẫn HanBin đi dạo quanh hồ. Lá vàng rơi phủ kín lối đi, bầu trời đêm tĩnh lặng, chỉ còn ánh đèn vàng dịu nhẹ. Anh dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cậu và nói:
"HanBin, anh đã nghĩ về em rất nhiều. Anh không thể ngừng nhớ về ánh mắt, nụ cười của em. Anh… yêu em."
Cậu sững người, trái tim đập rộn ràng. Cậu cảm nhận được tình cảm ấm áp, chân thành từ ánh mắt của anh. Chần chừ một lát, cậu nắm chặt tay anh, mỉm cười đáp:
"Em cũng yêu anh, Lew."
___________________________
Từ đó, Lew và HanBin cùng nhau trải qua nhiều kỷ niệm, chia sẻ niềm vui, nỗi buồn và mọi cung bậc cảm xúc. Họ cùng nhau trưởng thành, học cách bảo vệ và trân trọng tình yêu của mình.
Dưới ánh đèn vàng và cơn gió thoảng qua những chiếc lá mùa thu, tình yêu của Lew và HanBin trở thành một câu chuyện đẹp, khắc sâu trong tim họ mãi mãi.