- Mức độ vụ án vô cùng tàn nhẫn
- Kẻ s.át nh.ân là người Trung Quốc nhập cư bất hợp pháp vào Hàn Quốc
- Sự thờ ơ vô trách nhiệm của cảnh sát.
Trong quá trình bị hại, nạn nhân đã gọi điện cầu cứu nhưng bởi vì sự vô tâm của cảnh sát nên thảm kịch vẫn xảy ra. Sự vô năng thờ ơ đó đã gây làn sóng phẫn nộ trong dân chúng Hàn Quốc.
Vụ án xảy ra vào ngày 1/4/2012, gã đàn ông người Hàn gốc Hoa tên Wu Yuanchun (Ngô Nguyên Xuân, sinh năm 1970), làm việc ở công ty di động ở khu SuWon, tỉnh Gyeonggi-do, Hàn Quốc, đã b.ắt c.óc một cô gái tên Guo sinh năm 1984 (28 tuổi) vừa tan làm về, lôi vào nhà mình.
Tối 22h40 ngày 1/4/2012, Wu Yuanchun sau khi uống rượu say trong nhà thì đi ra ngoài đổ rác, chợt nổi lên ý d.âm muốn c.ưỡng h.iếp phụ nữ, gã núp sau trụ điện thoại và chờ đợi con mồi.
Lúc này, Guo vừa ra khỏi trạm xe vừa trên đường trở về nhà, khi đi ngang cột điện, Wu Yuanchun đột nhiên bổ nhào về phía Guo, mạnh mẽ cưỡng chế cô kéo vào nhà trọ mình đang thuê tiến hành c.ưỡng h.iếp.
Trong lúc đó khoảng 22h50, Wu Yuanchun có rời khỏi nhà một lần, Guo thừa dịp gã ra ngoài đã gọi 112 cầu cứu cảnh sát. Guo nói cảnh sát rằng mình bị tấn công t.ình d.ục, cô cũng nói cho cảnh sát vị trí của mình:
“Chỗ này là một phòng trọ ở đối diện sân chơi, tôi đang bị nhốt ở đây. Nó không phải ở phía sau trường tiểu học Jidong mà ở gần sân chơi.”
Tuy nhiên, nhân viên cảnh sát không lập tức đến hỗ trợ mà liên tục đặt câu hỏi với nạn nhân.
“Cô có chắc là mình bị tấn công t.ình d.ục không? Vị trí cụ thể là ở đâu? Cô có thể mở định vị để kiểm tra vị trí của mình. Ai là người tấn công cô?”
Chính loại vấn đề ngu ngốc và lãng phí thời gian này, đã trì hoãn thời khắc tốt nhất để cứu nạn nhân thoát khỏi thảm trạng c.ưỡng h.iếp và gi.ết h.ại.
Lúc Wu Yuanchun trở về, Guo đã cầu xin gã, cô nói: “Tôi sai rồi, chú ơi, tôi sai rồi!”, sau đó cố gắng giấu điện thoại.
Câu cuối cùng của nhân viên cảnh sát là: “Xin lặp lại địa chỉ lần nữa!”, tại thời điểm đó thời gian cuộc gọi là 1 phút 20 giây.
Nhưng trên thực tế điện thoại vẫn tiếp tục kết nối trong 6 phút 16 giây. Trong khoảng thời gian đó, không ngừng xuất hiện tiếng la hét cầu xin của Guo. Tổng thời gian cuộc gọi là 7 phút 36 giây.
(22 giờ 50 phút 58 giây – 22 giờ 52 phút 18 giây).
Người nhận: Đây là cảnh sát 122.
Nạn nhân: Tôi đang bị t.ấn c.ông t.ình d.ục. Chỗ này là một phòng trọ ở đối diện sân chơi công cộng.
Người nhận: Sân chơi công cộng?
Nạn nhân: Vâng, nhà trọ đối diện sân chơi nhưng tôi không biết cụ thể là phòng nào.
Người nhận: Có phải gần trường tiểu học Jidong không?
Nạn nhân: Vâng, qua trường tiểu học một chút đến sân chơi.
Người nhận: Tôi sẽ kiểm tra GPS của cô.
Nạn nhân: Vâng!
Người nhận: Vậy. Cô đang bị t.ấn c.ông t.ình d.ục phải không? Kiểu l.ạm d.ụng t.ình d.ục?
Nạn nhân: Phải…
Người nhận: Cô có biết địa chỉ cụ thể không?
Nạn nhân: Khoảng từ trường tiểu học đến chơi …
Người nhận: Trường tiểu học…
Nạn nhân: Đối diện với sân chơi.
Người nhận: Ai tấn công cô?
Nạn nhân: Một người đàn ông trung niên. Chú cảnh sát mau tới đây đi, làm ơn.
Người nhận: Cô quen người đó không?
Nạn nhân: Tôi không biết…
Người nhận: Sao cô lại ở chỗ đó?
Nạn nhân: Tôi khóa cửa rồi.
Người nhận: Khóa cửa?
Nạn nhân: Lúc hắn ra ngoài tôi đã khóa cửa lại rồi.
Người nhận: Cô nói rõ tình huống vì sao cô lại vào đó đi.
*Âm thanh cưỡng chế mở cửa*
Nạn nhân: Tôi sai rồi!!! Chú ơi tha cho tôi!!!
Người nhận: Này? Cô lặp lại địa chỉ lần nữa đi.
Sau khi nội dung ghi âm bị công khai, cộng đồng mạng Hàn Quốc đều giận sôi gan. Rõ ràng cô gái đã cung cấp chi tiết vị trí của mình và tình huống lúc đó. Cảnh sát chỉ cần kiên nhẫn một chút là có thể tìm được cô ấy.
Cảnh sát nói bọn họ không hề biết cuộc gọi đó, xe tuần tra cũng không hề nhận được mệnh lệnh nào. Họ không có lệnh khám xét nên không thể vào nhà tìm kiếm.
Tuy nhiên, trên thực tế, cảnh sát có thể khám xét nếu trong trường hợp khẩn cấp.
Sự thật gây sốc hơn đã xuất hiện, chính là bản ghi âm cuộc gọi kéo dài 7 phút 36 giây.
Nạn nhân: Tôi sai rồi… Tôi sai rồi!!!
Người nhận: Này này!
Nạn nhân: A a a a a a!!!!!!! Tôi sai rồi… A a a a a!!!!!!
Người nhận: Này? Địa chỉ ở đâu?
Nạn nhân: Tôi sai rồi chú ơi!!!
Người nhận: Này này!
(22 giờ 53 phút 2 giây, thời gian báo án đã qua 2 phút 4 giây)
Nạn nhân: *tiếng la hét*
Người nhận: Nhân viên khác vẫn chưa đến.
(Thời lượng cuộc gọi 3 phút 44 giây, nhân viên khác cầm máy)
Nạn nhân: Đau quá chú ơi. Tha cho tôi!!!
(22 giờ 55 phút 28 giây, thời lượng cuộc gọi 4 phút 30 giây)
Nạn nhân: *tiếng la hét*
Nhân viên khác của trung tâm báo động: Này mọi người, tôi nghe tiếng của một người đàn ông, hình như vợ chồng cãi nhau.
(22 giờ 56 phút 42 giây, thời lượng cuộc gọi 5 phút 44 giây)
Nạn nhân: *âm thanh lộn xộn cùng tiếng la hét*
(22 giờ 58 phút 34 giây, thời gian cuộc gọi 7 phút 36 giây. Điện thoại bị ngắt.)
Cô gái cầu xin và gào thét trong vô vọng, nhân viên nhận điện thoại lại nói rằng đó là vợ chồng đang cãi nhau.
Khi cô nhìn Wu Yuanchun đi vào phòng, cô cố ý không ngắt điện thoại. Cô muốn để cảnh sát suy đoán vị trí của mình. Tuy nhiên, cuối cùng cô không đợi được cảnh sát đến.
Nhóm cảnh sát nói: “Rất đáng tiếc. Chuyện này có nhiều vấn đề không thể nói rõ được".
Sau khi Wu Yuanchun bị bắt giữ, cảnh sát mới biết được là, cô gái bị h.ại sau khi gọi điện cầu cứu, ít nhất còn sống hơn 6 tiếng. Nếu 6 tiếng đó được sử dụng tốt thì nạn nhân đã không bị gi.ết h.ại tàn nhẫn như vậy.
Vụ án Wu Yuanchun khiến dân chúng Hàn Quốc vô cùng phẫn nộ về sự vô năng của cảnh sát.
Nhóm cảnh sát nói rạng sáng 2 giờ ngày hôm sau bọn họ đã có mặt tại hiện trường, nhưng kỳ thật đến hơn 10 tiếng sau khi vụ án xảy ra cảnh sát mới tìm thấy x.ác n.ạn nh.ân.
Cuộc tìm kiếm bắt đầu lúc 3 giờ sáng, chị gái nạn nhân cũng đi theo, cô nói, nhóm cảnh sát đều ngủ gật, bọn họ ngừng tìm kiếm trong khi chỉ còn cách hiện trường gây án 10 mét.
Đến 6 giờ sáng, nhóm tìm kiếm tăng thêm 10 người. Đến 6h50, 35 thành viên của tổ trọng án mới được điều động. Đến 9 giờ, trưởng hình sự chịu trách nhiệm vụ mới khoang thai tới hiện trường.
Rạng sáng 5 giờ ngày 2/4, Wu Yuanchun sau khi c.ưỡng h.iếp nạn nhân và bắt đầu tiến hành s.át h.ại. Gã tuyên bố rằng lo lắng mình bị bắt, 7 triệu won mà gã tích góp được ở Hàn sẽ bị lấy đi, vì vậy gã quyết định tiêu hủy chứng cứ.
Sau khi Wu Yuanchun bị bắt, cảnh sát tìm thấy th.i th.ể bị ch.ặt r.ời của nạn nhân. Trong phòng gã có dụng cụ m.ổ x.ẻ và đá mài, giống như một lò mổ nhỏ. Gã ch.ặt th.i th.ể nạn nhân lớn nhỏ không đồng đều, cảnh tượng m.áu t.anh khiến cho người khác kinh hãi.
Hắn ch.ặt th.i th.ể ra nhiều khúc và nhét vào túi đựng rác. 11h50 cùng ngày, cảnh sát đột nhập phòng trọ Wu Yuanchun khi gã đang ph.anh th.ây n.ạn nh.ân.
Trong phiên tòa đầu tiên của vụ án, toà án đã đưa ra nghi ngờ về hành vi ph.anh x.ác của Wu Yuanchun là "B.uôn b.án nội tạng".
Tuy nhiên toà án quận Suwon đã đưa ra xét xử sơ thẩm: "Wu Yuanchun nhồi th.i th.ể vào túi plastic nhưng trong tài khoản ngân hàng không hề có giao dịch đáng ngờ nào." Cho nên hành vi ch.ặt x.ác của gã chỉ là muốn phi tang chứng cứ.
Điều này chứng tỏ án "Gi.ết ng.ười bán n.ội t.ạng" không thành lập. T.ử h.ình là hình phạt quá nặng.
Cuối cùng dưới áp lực dư luận, ngày 9/4 Cảnh sát trưởng Cho Hyun Oh đã từ chức. Ông nói:
"Tôi muốn gửi lời chia buồn sâu sắc đến gia đình nạn nhân và cầu xin họ tha thứ. Tôi là cảnh sát Hàn Quốc. Vì sự thất trách trong nhiệm vụ nên đã gây ra thảm kịch."
Ông còn nói cũng sẽ trừng phạt những cảnh sát có liên quan trong sự việc lần này. Nếu gia đình nạn nhân nộp đơn khiếu nại và yêu cầu nhà nước bồi thường, ông sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ.
Giám đốc Sở cảnh sát tỉnh Gyeonggi cũng tuyên bố từ chức.
Dưới mức độ nghiêm trọng của vụ án và thái độ máu lạnh của tên s.át nh.ân. Tòa án đưa ra phán quyết cuối cùng là t.ử h.ình.
.
.
Điều đáng sợ nhất không phải là sự hung ác của kẻ xấu. Mà là sự vô tâm của người tốt.