Giấc Mơ Hoa Lệ
Tác giả: Yumi
Ngôn tình
Giữa Sài Gòn nhộn nhịp và hoa lệ, Phúc Đạt lê bước qua những con phố đông đúc, lặng lẽ và lạc lõng. Trong màn đêm lạnh lẽo, ánh đèn đường nhấp nháy như ánh nhìn mỉa mai từ cuộc đời, phản chiếu qua đôi mắt mờ đục của hắn. Đôi mắt ấy, từ khi còn rất nhỏ, đã không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Cả thế giới chỉ là một màn sương xám xịt, những hình ảnh mờ nhòe chập chờn qua tấm rèm vô hình, chẳng thể khiến hắn thấy được Sài Gòn trong vẻ hào nhoáng hay ấm áp. Đối với hắn, Sài Gòn là một nhà tù rộng lớn, một thành phố ngột ngạt đầy những khuôn mặt lạnh lùng, những nụ cười nhạt thếch, những tiếng cười cợt văng vẳng, như nhấn chìm hắn vào vực sâu của sự tủi hổ và chán ghét.
Từ nhỏ, hắn đã biết mình là đứa trẻ bị bỏ rơi, không có ai bảo vệ, chẳng ai chăm sóc. Cũng không một lần hắn nhận được ánh mắt dịu dàng hay cái chạm ấm áp từ bất kỳ ai. Lòng hắn ngày càng trơ lì trước sự phũ phàng của cuộc sống, đến mức đôi lúc hắn tự hỏi, liệu mình có còn cảm thấy đau đớn không, hay chỉ đơn thuần là một khối thịt bị vứt bỏ giữa đời. Mỗi bước chân hắn đi qua, hắn cảm nhận được ánh mắt người đời dán lên người mình, nhưng không phải là sự thương hại hay cảm thông, mà là những cái nhìn khinh miệt, khó chịu, như thể hắn là thứ gì đó xấu xí, nhơ nhuốc, không đáng có trong thế giới sáng sủa này. Hắn chẳng thấy đâu là đường thoát, chẳng biết đâu là nơi dành cho mình. Chỉ còn lại sự đơn độc, trơ trọi và oán hận sâu thẳm trong lòng, gặm nhấm hắn từng ngày.
Những trận đòn từ bọn côn đồ, những cái đá vô cớ khi hắn đi qua ngõ nhỏ, những lời nhục mạ lạnh lùng... Tất cả dần trở thành một phần của cuộc sống mà hắn phải chịu đựng, như thể định mệnh đã an bài. Chúng đánh hắn, cười cợt rồi bỏ đi, để lại hắn trên vỉa hè lạnh ngắt, cơ thể run rẩy vì đau đớn và nhục nhã. Nhưng rồi, hắn cũng không còn khóc nữa, nước mắt đã cạn từ lâu, chỉ còn lại cái nhìn trống rỗng và lạnh lùng với cuộc đời.
Hắn ghét tất cả, ghét cả cái ánh sáng le lói của thành phố này, ghét những con người mỉm cười đi qua hắn, ghét sự thờ ơ và lãnh đạm của thế giới. Hắn cảm thấy mình giống như một chiếc bóng mờ nhạt, chẳng có ai quan tâm, chẳng có ai muốn đến gần. Hắn thấy ghê tởm bản thân, ghê tởm cả cuộc đời mình. Trong đầu hắn, những tiếng cười cợt, những lời xì xào, tiếng khinh miệt không ngừng lặp lại, xoáy sâu vào tâm trí như những chiếc gai nhọn cứa vào lòng tự trọng đã vụn nát.
Mỗi đêm, hắn nằm co quắp trong góc tối, thầm hỏi rằng tại sao mình lại tồn tại, tại sao hắn phải chịu đựng cuộc sống này. Đôi khi, trong cơn say của bóng tối, hắn tưởng tượng đến việc mình biến mất, hòa vào màn đêm vô tận. Thế nhưng, hắn vẫn ở lại, vẫn tồn tại như một bóng ma câm lặng giữa thế giới xa lạ, với một ước mơ nhỏ nhoi và vụn vỡ rằng, có lẽ, một ngày nào đó, sẽ có ai đó đến, nhìn thấy hắn, và trao cho hắn một chút tình thương...
Một buổi chiều nọ, khi Phúc Đạt lê từng bước chậm chạp đầy sự mệt mỏi, đau đớn sau một trận đòn quen thuộc, hơi thở hắn nặng nề chứa nhiều sự bất lực. Trong con hẻm tối giữa lòng Sài Gòn ồn ào, hắn nghe tiếng chân ai đó đến gần. Tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, dừng lại ngay bên cạnh hắn. Rồi một giọng nói dịu dàng vang lên, trong trẻo như giọt sương mai, thanh thoát như cơn gió nhẹ thoảng qua ngày hè.
"Anh ơi, anh có sao không?"
Hắn ngỡ ngàng, cả cơ thể như cứng lại, tim đập mạnh như vừa bị kéo khỏi vực sâu. Hắn xoay người, cố gắng nhìn về phía phát ra âm thanh ấy, nhưng đôi mắt mờ đục của hắn chỉ thấy một bóng hình nhạt nhòa. Thế nhưng, trong khoảnh khắc ấy, hắn lại có cảm giác như một ngọn lửa ấm áp đang lan tỏa trong lòng mình. Hắn chưa bao giờ nghe thấy giọng nói nào dịu dàng và chân thành đến thế, một âm thanh khiến hắn cảm thấy được an ủi, như thể một người đã lâu chưa được yêu thương cuối cùng cũng tìm thấy một chút bình yên.
Cô gái ấy – một cô gái mà hắn chưa từng gặp – tiến đến gần, từng bước nhẹ nhàng như sợ làm tổn thương trái tim nhạy cảm, mong manh của hắn. Em cẩn thận nắm lấy tay hắn, bàn tay mềm mại và ấm áp đặt một ổ bánh mì và chai nước nhỏ vào lòng bàn tay khô ráp, thô cứng của hắn. Hắn cảm thấy xúc động tột cùng, đôi tay run rẩy siết chặt những thứ được trao tặng, như thể đó là điều quý giá nhất trong cuộc đời mình.
"Anh ăn đi, anh sẽ thấy dễ chịu hơn," em nhẹ nhàng nói, giọng nói ấy vừa trong trẻo lại vừa mang theo chút gì đó đằm thắm, như dòng suối ngọt lành giữa sa mạc khô cằn. "Em nghe tiếng thở của anh mệt mỏi lắm."
Phúc Đạt cứng đờ, trái tim hắn vốn đã chai sạn, bất giác bỗng thấy chộn rộn một niềm xúc động. Đã bao lâu rồi hắn không nghe được một lời quan tâm như vậy? Lâu đến mức hắn đã quên mất cảm giác ấm áp và dịu dàng của sự tử tế. Trong phút giây ấy, hắn chỉ muốn nắm lấy bàn tay ấy mãi mãi, giữ chặt để không bao giờ vuột mất.
"Tại… tại sao cô lại giúp tôi?" hắn khẽ hỏi, giọng nghẹn lại, như không tin rằng có người sẵn lòng quan tâm hắn.
Cô gái ấy, An Nhiên, không trả lời ngay. Em mỉm cười, nụ cười trong sáng tựa ánh nắng rực rỡ, dịu dàng nhưng tràn đầy sức sống. Dù đôi mắt của em không thể nhìn thấy ánh sáng, nhưng dường như ánh sáng đang toát ra từ chính tâm hồn em, chiếu rọi một góc tối trong lòng hắn mà hắn từng nghĩ đã chết lặng.
"Vì em nghĩ ai cũng xứng đáng được yêu thương và được tôn trọng mà phải không ạ?" em nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định. "Em cũng đã từng ở trong bóng tối, và em hiểu cảm giác đó. Nhưng có lẽ… chúng ta có thể giúp nhau, anh nhỉ?"
Từ hôm đó, cuộc sống của Phúc Đạt như được chiếu rọi bởi một thứ ánh sáng kỳ diệu. An Nhiên đến với hắn như một ngọn lửa nhỏ, chầm chậm lan tỏa khắp nơi trong tâm hồn trống trải, lạnh lẽo của hắn, sưởi ấm từng góc khuất hắn đã quên rằng mình còn có. Em không nhìn thấy hắn, hắn cũng chẳng thể thấy em, nhưng cả hai vẫn cảm nhận nhau một cách trọn vẹn qua từng câu chuyện nhỏ, từng khoảnh khắc đơn sơ mà sâu sắc.
Cả hai cùng ngồi bên nhau mỗi buổi chiều, trao nhau những lời tâm tình từ tận sâu trái tim. Em kể cho hắn nghe về những kỷ niệm đẹp dù cuộc sống em cũng đầy bất hạnh. Còn hắn, lần đầu tiên mở lòng, kể cho em nghe về những nỗi đau hắn từng chịu đựng, những đêm cô độc gặm nhấm nỗi buồn, về cuộc sống không lối thoát của mình. Mỗi lần em nắm lấy tay hắn, cảm giác dịu dàng ấy làm tan chảy lớp vỏ cứng rắn, trơ lì của hắn, khiến hắn thấy mình yếu đuối nhưng cũng mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Hắn yêu em – một tình yêu thật đẹp nhưng cũng thật đớn đau. Hắn muốn che chở, muốn bảo vệ em khỏi mọi đau khổ, mọi tổn thương mà hắn từng chịu đựng.
Nhưng trái lại, chính em mới là người mang đến cho hắn một thế giới mới, một niềm hy vọng mong manh rằng cuộc đời này không chỉ toàn những bất công và tăm tối. Em là điều đẹp nhất hắn từng có, là tia sáng mà cả đời này hắn chẳng bao giờ dám mơ tới.
Những đêm bên nhau trong căn phòng trọ nhỏ cũ kỹ, hắn lắng nghe tiếng em thở đều đều, nhẹ nhàng như tiếng gió thoảng qua. Hắn biết rằng thế giới này sẽ chẳng bao giờ tốt đẹp với hắn và em, nhưng hắn cũng chẳng cần điều đó nữa. Chỉ cần có em, có sự hiện diện ấm áp và yêu thương của em bên cạnh, hắn đã thấy đủ.
Hắn nguyện dành cả đời để ở bên em, để cùng em vượt qua những ngày tháng khó khăn, cùng em chia sẻ từng nỗi buồn, từng niềm vui nhỏ nhoi. Mỗi khi em nói về ước mơ được đi đó đây, được nhìn thấy thế giới rộng lớn, dù trong lòng hắn đau xót vì biết em chẳng thể nhìn thấy ánh sáng, hắn vẫn lặng lẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay em như một lời hứa rằng hắn sẽ ở đây, ở bên em đến tận cùng.
Với hắn, An Nhiên chính là tất cả – là người khiến hắn thấy mình còn có ý nghĩa, là người đã giúp hắn hiểu được thế nào là hạnh phúc giản dị giữa biển đời đau thương. Giữa thế giới tàn nhẫn, giữa bóng tối mịt mờ, An Nhiên là ánh sáng duy nhất mà hắn có được, và hắn sẽ trân trọng điều đó đến tận cùng của kiếp này.
An Nhiên dạy hắn yêu thành phố này – một Sài Gòn mà em yêu tha thiết, dù nó có phũ phàng với em biết bao. Mỗi ngày bên em, hắn thấy cuộc đời mình không còn tối tăm như trước nữa. Em cười tươi mỗi khi kể cho hắn nghe về những giấc mơ của mình. "Anh biết không, em ước một ngày nào đó được đi khắp nơi trong Sài Gòn này, cảm nhận từng góc phố, từng con hẻm qua đôi tai và trái tim mình. Em muốn cảm nhận từng tiếng xe chạy, từng cơn gió, từng mùi hương của thành phố này. Và anh sẽ là người đi cùng em, phải không?"
Phúc Đạt lặng im, cảm thấy trong lòng trào dâng một cảm giác ấm áp chưa từng có. Hắn chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay em. "Đúng vậy, anh sẽ đi cùng em. Chúng ta sẽ cùng nhau khám phá từng ngóc ngách của thành phố này, dù anh cũng không thể thấy rõ."
Ngày qua ngày, Phúc Đạt dần biến mình thành chiếc bóng lầm lũi, bôn ba giữa những ngõ ngách của Sài Gòn. Hắn không quản công việc vất vả, cũng không màng tới những ánh mắt khinh bỉ hay những lời cay độc, chỉ có một điều duy nhất trong lòng thôi thúc hắn tiếp tục: An Nhiên. Dù là ngày nắng cháy hay mưa dầm lạnh buốt, hắn cũng không chùn bước, vì hắn luôn tự nhủ rằng mỗi đồng bạc lẻ kiếm được, mỗi giọt mồ hôi rơi xuống đều là để đem lại một chút hạnh phúc cho em.
Đôi khi, sau một ngày dài mệt nhoài, hắn trở về nhà với tấm thân rã rời, nhưng chỉ cần thấy An Nhiên ngồi chờ mình, đôi mắt mù lòa nhưng chứa đầy sự ân cần và ấm áp, hắn lại như được tiếp thêm sức mạnh. Em không cần hỏi hắn về những điều đã trải qua, không cần biết hắn mệt mỏi ra sao. Em chỉ lặng lẽ nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng như sợ làm đau hắn, như muốn truyền cho hắn niềm tin rằng chỉ cần có nhau là đủ.
"Anh Đạt, nếu một ngày chúng ta có một ngôi nhà nhỏ, có anh bên cạnh em, vậy là em mãn nguyện rồi. Nhưng anh đừng làm việc quá sức, em lo lắm," em khẽ thì thầm, giọng nói vừa nhẹ nhàng, vừa lấp lánh niềm hy vọng.
Những lời nói của em như một dòng nước mát lành xoa dịu những đau đớn âm ỉ trong lòng hắn. Em không mong đợi gì xa xôi, chỉ cần một cuộc sống bình dị bên hắn, vậy mà hắn vẫn cảm thấy mình chưa làm đủ. Hắn luôn nghĩ rằng mình nợ em, nợ em những ngày tháng yên bình, nợ em một cuộc sống không còn bóng tối. Trong lòng hắn, An Nhiên không chỉ là người hắn yêu thương, mà còn là nguồn sáng duy nhất giúp hắn tìm lại ý nghĩa của cuộc đời, khiến hắn thấy mình đáng được tồn tại.
Mỗi ngày, hắn chăm chỉ lao vào công việc, chấp nhận mọi khó khăn, mọi lời mắng mỏ, chịu đựng sự chèn ép của người đời. Hắn cố gắng tiết kiệm từng đồng, gom góp vào một giấc mơ nhỏ nhưng vô cùng lớn lao trong lòng hắn – một đám cưới giản dị, một lời hứa trọn đời dành cho An Nhiên. Đó không phải là lễ cưới lộng lẫy như trong cổ tích, mà chỉ là một khoảnh khắc nhỏ bé, nhưng đối với hắn, đó là tất cả. Hắn muốn cho em một gia đình, một nơi thuộc về cả hai người, một mái nhà mà em có thể dựa vào, không còn phải ở căn trọ cũ kĩ này hay sợ hãi.
Mỗi khi nghĩ đến đám cưới, lòng Phúc Đạt trào dâng một niềm vui khó tả, xen lẫn với cảm giác hồi hộp. Hắn đã hình dung vô số lần về khoảnh khắc khi em khoác tay hắn bước vào thánh đường, trong chiếc váy trắng giản dị mà em yêu thích, giữa tiếng chuông nhà thờ nhẹ vang như lời chúc phúc. Hắn muốn đứng trước Chúa, nguyện ước rằng dù thế giới này có khắc nghiệt thế nào, hắn cũng sẽ ở bên em, bảo vệ và yêu thương em đến tận cùng.
Với An Nhiên, hắn là người duy nhất mà em tin tưởng và trao trọn trái tim. Em đã từng nghĩ cuộc đời mình sẽ mãi chìm trong bóng tối, cho đến khi hắn xuất hiện. Từ lúc hắn bước vào đời em, mọi thứ đều thay đổi. Em cảm nhận được sự ấm áp chân thành của hắn, tình yêu mà hắn dành cho em. Hắn không chỉ là người đàn ông em yêu, mà còn là người che chở, người cùng em vượt qua mọi bão giông của cuộc đời. Khi hắn ôm em trong lòng, mọi nỗi sợ hãi, mọi bất hạnh dường như tan biến.
Ngày trọng đại ấy cũng sắp đến, hắn biết là ngày mà hắn đã đợi mong từng giây phút. Bởi vì từ khoảnh khắc gặp em, hắn đã không còn một mình nữa, và em cũng không còn phải cô độc trong bóng tối.
Ngày gần lễ cưới, An Nhiên khoác thử lên mình bộ váy cưới trắng tinh khôi, đứng trước mặt Phúc Đạt với nụ cười dịu dàng. Trong đôi mắt mờ của hắn, em hiện lên mờ mờ ảo ảo nhưng đẹp như một thiên thần. Hắn run rẩy, bàn tay chạm nhẹ vào gò má em, cảm nhận hơi ấm của người con gái mà hắn yêu thương nhất. "Em đẹp lắm... anh xin lỗi vì không thể nhìn rõ, nhưng anh biết... em là điều đẹp đẽ nhất mà cuộc đời ban tặng cho anh."
An Nhiên cười nhẹ, mắt em ngấn lệ. "Anh là gia đình của em. Chỉ cần anh ở bên em, là đủ rồi, em không cần gì hơn."
Nhưng hạnh phúc ngắn ngủi đó đã bị đập tan khi tiếng đạp cửa ầm ĩ vang lên, làm không gian ấm áp vỡ vụn như thủy tinh rơi xuống nền đá lạnh lẽo. Trước mặt họ là những tên côn đồ với đôi mắt đầy vẻ ác ý và miệng cười lạnh lùng. Phải rồi, nhà trọ này không những cũ kĩ, an ninh lỏng lẻo mà chủ nơi đây cũng vô tâm với em và hắn lắm, nên những tên nghiện ngập thường quanh đây.
"Xem kìa, cái đám mù lòa này dám mơ đến tình yêu, đến hạnh phúc à? Nực cười thật đấy!" Tên đứng đầu quát lên, giọng nói trầm khàn đầy sự khinh miệt.
Phúc Đạt vội chắn trước An Nhiên, đôi mắt hắn rực lên ngọn lửa bất khuất. "Các người muốn gì? Chúng tôi không có gì cho các người đâu!"
Tên côn đồ nhìn hắn từ trên xuống dưới, nhếch mép cười khẩy. "À, không có gì cho tao à? Nhưng tụi mày hạnh phúc quá, tao thấy ngứa mắt quá thôi! Tao muốn xem cái tình yêu mù lòa này kiên cường đến đâu!"
Gã tiến về phía An Nhiên, ánh mắt đầy vẻ đục ngầu và hằn lên sự khinh bỉ. Em run rẩy, nắm chặt tay Phúc Đạt, cố che giấu nỗi sợ hãi.
"Em không sợ... Em chỉ cần anh, Phúc Đạt… chỉ cần anh thôi…" Giọng An Nhiên nhỏ dần trong tiếng cười khinh khi của bọn chúng, nhưng em vẫn giữ chặt lấy tay hắn, như thể đó là điểm tựa duy nhất.
Phúc Đạt, trong cơn giận dữ, cố lao vào nhưng bị bọn chúng đè xuống, dồn ép. "Các người có muốn gì, trút hết lên tôi đây! Xin đừng động vào cô ấy!"
Tên cầm đầu cười lớn, như thể câu nói ấy là trò hề, đôi mắt gã lấp lánh tia sáng ác độc. "Mày là thằng mù! Mày có gì để dám bảo vệ cô ta?"
Hắn gầm lên, giọng hắn tràn đầy sự căm phẫn lẫn tuyệt vọng. "Cô ấy là tất cả của tôi! Các người muốn gì cũng được, nhưng để cô ấy yên!"
Tên côn đồ chỉ cười, rồi kéo An Nhiên khỏi tay Phúc Đạt, hành động đầy thô bạo và tàn nhẫn. "Mày tưởng tao sẽ thương hại tình yêu của mày à? Hạnh phúc của mày chỉ là trò cười trong mắt tao thôi."
An Nhiên ngã quỵ xuống, khuôn mặt xinh đẹp bỗng chốc trở nên nhạt nhòa trong nỗi sợ hãi. Em quay đầu, cố tìm lại bóng dáng của Phúc Đạt, người mà cô đã dành trọn con tim. "Đạt à… anh… ở đâu…"
Hắn nghe thấy tiếng gọi yếu ớt của em, cố gắng vùng lên từ sự bất lực. Mỗi tiếng gọi của em là một vết dao sắc đâm sâu vào trái tim hắn, xé nát từng niềm tin, từng tia hy vọng còn sót lại. Hắn cố gắng vươn tay, đôi mắt mờ chẳng thể thấy rõ gì ngoài bóng tối đen ngòm đang nuốt chửng mọi thứ.
"Không… không! An Nhiên! Anh đây! Anh sẽ cứu em… anh nhất định sẽ cứu em!" Giọng hắn lạc đi trong tuyệt vọng, nhưng nỗi đau ấy lại càng khiến bọn côn đồ bật lên những tiếng cười độc ác, tàn nhẫn.
Một tên côn đồ đè hắn xuống, cười khẩy. "Mày chỉ là thằng mù, bất lực như thế, thì có thể làm gì? Đứng đó mà nhìn đi!" Hắn đẩy đầu Phúc Đạt về phía An Nhiên, bắt hắn nhìn em qua đôi mắt mờ đục của mình.
Phúc Đạt thấy mình như chìm trong cơn ác mộng mà hắn chẳng thể thoát ra. Hắn gào lên từng tiếng, mỗi tiếng đều đầy đau đớn, nhưng chẳng ai đến giúp họ. Hắn chỉ có thể nhìn An Nhiên bị dày vò, bị chà đạp bởi những bàn tay kinh tởm, bộ váy cưới xinh đẹp cũng bị xé nát đi. Hắn tuyệt vọng, cố vươn đôi tay vô dụng về phía bên em. Nhưng khoảng cách ấy như một vực thẳm, nơi hắn chẳng bao giờ chạm tới.
Bọn côn đồ tiếp tục nhạo báng, từng lời chúng nói như đâm sâu vào trái tim hắn. "Mày nghĩ mày có thể bảo vệ cô ta à? Đừng có mơ mộng như thế!"
Tiếng cười man rợ của bọn côn đồ vang lên khắp căn phòng nhỏ, xé toang từng mảnh yên bình cuối cùng mà Phúc Đạt và An Nhiên từng có. Chúng cười cợt và dẫm đạp lên mảnh tình yêu mong manh của họ như thứ đồ chơi rẻ mạt. Phúc Đạt vùng vẫy, gào thét, nhưng tất cả đều vô vọng. Bàn tay hắn run rẩy vươn tới An Nhiên, nhưng chỉ chạm vào không khí lạnh lẽo và khoảng cách quá lớn giữa hai người – khoảng cách mà hắn chẳng bao giờ có thể vượt qua.
Hắn bị kìm chặt, đầu bị giữ hướng thẳng về phía An Nhiên, nơi em bị đẩy ngã xuống nền nhà lạnh lẽo. Bộ váy cưới trắng tinh khôi của em giờ đây lấm lem và rách nát, từng đường viền tinh tế đã không còn nguyên vẹn. Chúng dùng những lời lẽ kinh tởm, những bàn tay bẩn thỉu chạm vào em, nắm giật tóc em, không dịu dàng mà chỉ có sự tàn nhẫn. Mái tóc mềm mại của em bị xô lệch, đôi môi run rẩy, nhưng em vẫn cố gắng giữ lấy chút kiêu hãnh cuối cùng. Đôi mắt mù lòa ấy, dù không thể nhìn thấy ánh sáng, nhưng vẫn ánh lên chút tàn tạ nhưng kiên cường.
“Không… không! Đừng làm đau em ấy!” Phúc Đạt gầm lên, giọng nói nghẹn ngào đau đớn, nhưng hắn chỉ nhận lại tiếng cười mỉa mai từ lũ côn đồ.
“Xem kìa, tên mù này còn đòi bảo vệ à! Nhìn cho rõ đi, cái tình yêu mù quáng của mày đấy!” Tên côn đồ quát vào tai hắn, nắm lấy vai hắn mà ép hắn nhìn thẳng vào An Nhiên. “Mày chỉ là thằng bất lực, có mắt cũng như mù thôi!”
Những lời nói ấy như dao cứa vào lòng hắn, từng nhát từng nhát. Hắn cảm thấy sự bất lực ngập tràn trong tâm trí, nhấn chìm hắn vào nỗi đau đớn và tuyệt vọng không lối thoát. An Nhiên là cả thế giới của hắn, là lý do hắn tồn tại, là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tối tăm. Nhưng giờ đây, hắn chỉ có thể đứng nhìn người con gái mình yêu thương nhất chịu đựng nỗi đau, không thể làm gì hơn.
An Nhiên run rẩy, dù bị đánh đập, cưỡng bức, bị xúc phạm, em vẫn cố gắng gượng cười, đôi môi bật ra tiếng thì thầm yếu ớt: “Anh Đạt… chỉ cần anh ở đây… em… không sợ…”
Nhưng từng lời nói của em chỉ khiến nỗi đau trong lòng hắn thêm dày vò. Hắn cảm thấy trái tim mình bị xé toạc, từng phần từng phần, như thể không còn gì nguyên vẹn. Hắn muốn đánh đổi mọi thứ, đánh đổi cả cuộc đời mình, chỉ để em không phải chịu đựng thêm giây phút nào nữa. Nhưng hắn chỉ là một kẻ tàn phế, vô dụng trong chính tình yêu của mình.
“Em ơi… anh xin lỗi… là anh không đủ mạnh mẽ…” Giọng hắn tan vỡ, từng chữ ngắt quãng trong sự nghẹn ngào. Hắn muốn ôm chặt lấy An Nhiên, bàn tay run rẩy như cố níu giữ một điều gì đó đã sắp mất đi mãi mãi.
Cuối cùng, sau khi đã thoả mãn, bọn côn đồ bỏ đi, để lại phía sau là một căn phòng tan hoang và hai con người nhỏ bé đang ôm lấy nhau trong đau đớn. Căn phòng giờ đây chỉ còn lại những mảnh vỡ vụn, dấu vết của một cuộc chiến tuyệt vọng mà họ đã không thể chiến thắng. Trong không gian vắng lặng, chỉ có tiếng nấc nghẹn ngào, tiếng hơi thở đứt quãng, và tiếng trái tim đang chịu đựng nỗi đau đến tận cùng.
Phúc Đạt, dù thân thể đã bầm dập, vẫn cố gắng gượng đứng dậy. Hắn lê từng bước chân nặng trĩu, tiến về phía em như kẻ mất phương hướng, quỳ xuống và vòng tay ôm lấy An Nhiên đang ngã gục trên sàn. Hắn ôm chặt em vào lòng, như muốn dùng chính vòng tay ấy để che chở, để trói buộc em vào cuộc đời hắn, không bao giờ cho em phải rời xa thêm một lần nào nữa. Trong cái ôm ấy, Phúc Đạt cảm nhận được cơ thể em đang run rẩy không ngừng, từng hồi, từng hồi như những cơn sóng nhỏ đang dập dềnh trong biển cả bão tố, yếu đuối và mong manh, như một cánh hoa nhỏ nhoi bị vùi dập giữa giông tố.
Đạt cúi xuống, ngón tay hắn run rẩy chạm vào khuôn mặt em, từng vết bầm tím trên làn da nhợt nhạt làm lòng hắn thắt lại từng cơn đau đớn không thể nói thành lời. Đôi mắt đỏ hoe của hắn nhòe đi, dòng nước mắt nóng hổi lăn dài trên khuôn mặt khắc khổ. Hắn đã từng chịu đựng biết bao nhiêu đau đớn, biết bao nhiêu lần bị đời giày xéo, nhưng chưa bao giờ trái tim hắn lại bị dày vò đến mức này, chưa bao giờ hắn thấy bất lực đến vậy. Đạt chỉ có thể vuốt ve mái tóc em, khẽ chạm vào từng vết thương, từng dấu tích đau đớn mà em đã phải chịu đựng.
An Nhiên nằm đó, nắm chặt lấy tay Đạt, bàn tay nhỏ bé và yếu ớt cố gắng siết lấy như muốn níu giữ hắn, như muốn dùng chút hơi tàn để nói với hắn rằng em vẫn còn đây, dù tàn tạ, dù đau đớn đến không còn sức. Em khẽ nở một nụ cười yếu ớt, một nụ cười khiến lòng hắn như muốn tan nát ra từng mảnh. “Anh Đạt… chỉ cần chúng ta còn nhau, em… không sợ gì cả.” Giọng em nhẹ bẫng, như tiếng gió thoảng qua, từng từ từng chữ đều yếu ớt, mỏng manh như muốn tan vào không gian lạnh lẽo.
Nhưng Đạt hiểu. Hắn hiểu rõ hơn ai hết rằng đó chỉ là những lời an ủi mà em cố gắng nói ra, như một cách để trấn an hắn, để bám víu lấy chút hy vọng cuối cùng còn sót lại. Nhưng ngay chính đôi mắt ấy, đôi mắt đã từng trong veo như dòng suối mùa xuân, giờ đây lại chứa đựng một nỗi buồn sâu thẳm, một sự cam chịu đắng cay. Ngốc thật, em đau đớn đến thế, sao lại cứ phải cố gắng gồng mình lên, cố gắng mạnh mẽ trước mặt hắn? Sao em không nói với hắn rằng em cần sự bảo vệ, cần bờ vai của hắn để tựa vào? Nhìn em như vậy, hắn chỉ muốn gào lên, muốn hét lên với cả thế giới rằng hắn không thể chịu nổi sự bất lực này, rằng hắn không thể chấp nhận việc nhìn em chịu đựng nỗi đau một mình.
Hắn kéo em lại gần hơn, áp trán mình lên trán em, để hai hơi thở hòa làm một, để em cảm nhận được sự hiện diện của hắn, sự ấm áp mà hắn luôn dành cho em. “An Nhiên… Em nghe anh nói này…” Giọng hắn khàn đặc, từng từ nghẹn ngào, như thể đang cố gắng nắm giữ chút sức mạnh cuối cùng của mình để động viên em. “Anh sẽ mãi ở bên em. Chúng ta sẽ vượt qua tất cả, dù thế giới này có nghiệt ngã đến đâu. Em có nghe không? Anh sẽ không bao giờ rời xa em.”
Những lời ấy, tưởng chừng như bình thường nhưng trong khoảnh khắc này lại là tất cả, là tất cả những gì hắn có thể trao cho em, là tất cả niềm tin, sự quyết tâm và cả trái tim hắn. Hắn biết rằng tình yêu của họ quá mong manh, rằng cuộc đời này đầy rẫy sự tàn nhẫn, nhưng dù thế nào, hắn cũng sẽ không để em cô đơn trong nỗi đau. Dù cho cuộc đời này có đày đọa hắn thế nào, hắn cũng nguyện chiến đấu để giữ lấy người con gái duy nhất mà hắn yêu thương.
An Nhiên nhìn lên hắn, đôi mắt đỏ hoe vì nước mắt, nhưng lại ánh lên tia sáng mong manh như một ngọn đèn sắp tắt trong đêm tối. “Anh Đạt… Em không biết mình sẽ ra sao nếu không có anh. Em thật sự sợ… em sợ rằng mình sẽ gục ngã… nhưng chỉ cần có anh, em sẽ cố gắng…” Giọng em yếu ớt nhưng lại đầy sự thành thật, như một lời hứa mong manh nhưng chân thành.
Đạt không nói gì thêm, chỉ siết chặt em vào lòng, để em cảm nhận được hơi ấm, để em biết rằng trong vòng tay hắn, em sẽ luôn được che chở, sẽ không bao giờ phải đối diện với nỗi đau một mình nữa. Trong căn phòng tan hoang ấy, giữa những vết thương, giữa những tổn thương chồng chất, hắn đã tìm thấy ý nghĩa thật sự của tình yêu – không phải là lời hứa suông, mà là sự hy sinh, là quyết tâm bảo vệ đến cùng dù cho cuộc sống có khắc nghiệt ra sao.
Và dù có bao nhiêu bão tố đang chờ đợi phía trước, dù cho con đường họ phải đi có còn lắm chông gai, hắn sẽ mãi mãi là người ở lại bên cạnh em, che chắn cho em khỏi mọi điều ác nghiệt. Bởi vì, trong thế giới tàn nhẫn này, chỉ còn tình yêu của họ là thật, chỉ còn tình yêu ấy mới có thể giúp họ bước qua mọi nỗi đau và bóng tối.
Đêm ấy, Sài Gòn vẫn ngập tràn ánh sáng lộng lẫy của những tòa nhà cao tầng, những ánh đèn xe cộ lấp lánh như dải sao lạ trong bầu trời thành phố. Thế nhưng, trong căn phòng trọ nhỏ bé, chật chội và ẩm thấp của hai con người lạc lõng giữa biển người tấp nập ấy, tất cả đều chìm vào một khoảng tối sâu thẳm, một không gian nặng nề đến ngạt thở. Nơi đây, mọi âm thanh ồn ã của thế giới bên ngoài dường như đã lùi xa, chỉ còn lại tiếng thổn thức nghẹn ngào, tiếng nấc nhẹ và những lời thì thầm chất chứa biết bao nỗi đau.
An Nhiên thu mình trong vòng tay của Phúc Đạt, thân hình nhỏ bé mỏng manh đến nỗi hắn lo sợ chỉ cần buông tay, em sẽ vỡ tan như cánh hoa dập nát. Em đã trải qua quá nhiều nỗi đau, nhiều hơn những gì một người con gái mỏng manh như em đáng phải chịu đựng. Em rúc sâu vào lồng ngực hắn, đôi vai gầy run rẩy như cố giấu mình khỏi thế giới tàn nhẫn đã khiến em hao gầy đến vậy.
Đạt cúi đầu, nhìn em với ánh mắt chất chứa nỗi xót xa, đôi bàn tay chai sạn nhưng dịu dàng, run rẩy vuốt nhẹ từng lọn tóc rối của em. Trong đôi mắt hắn, em vẫn là An Nhiên thuần khiết, tinh khôi, là người con gái mà hắn đã nguyện lòng che chở cả đời, dù hắn có phải chịu bao nhiêu vất vả, bao nhiêu đắng cay. “Em không cần phải tự trách mình… Em không bẩn, em là người trong sáng nhất mà anh biết… Trong lòng anh, em vẫn là An Nhiên ngày nào, là điều đẹp đẽ nhất mà anh từng có.”
An Nhiên lặng im nghe lời hắn, nhưng nước mắt vẫn lặng lẽ rơi xuống, thấm vào áo hắn, từng giọt từng giọt. Em khẽ nấc lên, giọng nói run rẩy vang lên yếu ớt, như tiếng chuông vỡ vụn giữa cơn mưa. “Em… em chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên thôi, Đạt ơi… Nhưng sao thế gian lại chẳng để em yên… Em chỉ muốn ở bên anh, được anh yêu thương, nhưng bây giờ, em thấy mình tầm thường, bẩn thỉu đến không dám nhìn vào đôi mắt anh nữa.”
Nghe những lời ấy, tim Đạt như thắt lại, cơn đau đớn tràn ngập trái tim hắn, gặm nhấm từng tế bào. Hắn không thể chịu nổi việc em phải trải qua tất cả những điều kinh khủng ấy, không thể chấp nhận rằng em, người hắn yêu nhất, lại phải chịu đựng những dằn vặt tàn nhẫn như vậy. Hắn lặng im một chút, cố gắng hít sâu để giữ lại chút tỉnh táo, rồi kéo em lại gần hơn, ôm em thật chặt như muốn truyền cho em tất cả hơi ấm, tất cả sức mạnh mà hắn có. “An Nhiên, anh xin lỗi… Anh biết em đã chịu đựng quá nhiều vì anh. Nhưng xin em, đừng nghĩ mình tầm thường, đừng tự trách mình. Trong mắt anh, em vẫn là em của ngày đầu, trong lành và đẹp đẽ như ánh bình minh… Em là điều quý giá nhất mà anh có, và không ai có thể thay thế em trong lòng anh.”
An Nhiên vẫn nghẹn ngào, nắm chặt lấy bàn tay hắn như người lạc giữa biển sóng đang bám vào một mảnh ván gỗ cuối cùng. “Anh Đạt… anh là tất cả của em, là gia đình, là nơi em có thể tin tưởng và dựa vào. Em chỉ sợ rằng… em sẽ làm anh thất vọng, em sợ rằng anh sẽ không còn muốn ở bên em nữa…”
Những lời ấy như một nhát dao vô hình đâm sâu vào trái tim Đạt, xé nát từng mảnh vụn còn sót lại trong lòng hắn. Hắn không thể hiểu nổi tại sao em lại nghĩ như thế. Hắn yêu em hơn tất cả mọi thứ trên đời này, và dù thế gian có quay lưng lại với em, dù cả thế giới này có chối bỏ em, hắn vẫn sẽ ở đây, bên cạnh em, bảo vệ và che chở em bằng cả trái tim và linh hồn hắn. Hắn siết chặt tay em hơn, cảm nhận từng hơi thở mong manh của em mà lòng đau thắt. “An Nhiên, em nghe anh này… Không gì trên đời này có thể khiến anh rời bỏ em, anh đã hứa rồi, em còn nhớ không? Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thứ, dù có khó khăn thế nào. Em là tất cả của anh, là ánh sáng trong cuộc đời tăm tối này. Nếu em gục ngã, anh biết phải sống thế nào đây?”
Giọng hắn nghẹn ngào, đôi mắt mờ đục chứa đầy nước mắt, nhưng hắn cố giữ lại, không để em thấy được sự yếu đuối của mình. Em đã chịu đựng quá nhiều rồi, và hắn không muốn thêm một giọt nước mắt nào nữa khiến lòng em đau. Đêm ấy, hắn chỉ biết ôm em trong lòng, không nói thêm lời nào, chỉ để hơi thở hắn bao bọc lấy em, để em thấy rằng hắn vẫn còn đây, vẫn sẽ mãi ở bên em, dù thế gian này có tàn nhẫn đến nhường nào. Thế giới ác với hắn là đủ rồi cớ sao lại cũng tàn nhẫn với em thế này?
An Nhiên tựa vào ngực hắn, nghe từng nhịp tim thổn thức, yếu ớt nhưng vững vàng như một lời hứa vĩnh cửu. Dù cả thế giới có quay lưng, hắn vẫn sẽ mãi là nơi duy nhất em có thể dựa vào. Họ nằm đó, trên chiếc giường mục nát, trong căn phòng tối tăm mà dường như ánh sáng của tình yêu, của sự chở che vẫn lấp đầy không gian, xua đi những lạnh lẽo và đau thương.
Bên ngoài cửa sổ, Sài Gòn vẫn rực rỡ và kiêu hãnh như chưa từng chứng kiến những đắng cay của kiếp người. Nhưng trong góc khuất nhỏ nhoi, hai con người khốn khổ ấy nắm tay nhau, như hai chiếc lá cô độc bám vào cành cây giữa cơn bão. Thế giới có thể lạnh lùng, nhưng tình yêu của họ là ngọn lửa duy nhất còn sáng, dù là nhỏ nhoi, dù là mỏng manh nhưng đủ để giữ ấm cho cả hai, để cùng nhau vượt qua đêm đen vô tận.
Vài ngày trôi qua kể từ khi những kẻ đã tàn nhẫn xâm phạm cuộc đời của Phúc Đạt và An Nhiên bị đưa ra xét xử. Cảnh sát đã tóm gọn bọn chúng và bản tin cũng được đưa lên, và chúng tất nhiên phải bị trừng phạt theo đúng quy luật. Bản án đến quá nhanh, những mũi tiêm độc lặng lẽ kết liễu đời chúng – nhẹ nhàng, đơn giản, chẳng thể nào bù đắp được nỗi đau mà hai người đã phải chịu đựng. Nhưng điều đó chẳng thể lấy lại những gì đã mất, chẳng thể nào xoa dịu những vết thương quá sâu đậm trong lòng em, trong cả lòng hắn. Hạnh phúc nhỏ bé của họ, giấc mơ giản dị của hai trái tim yêu nhau, đã bị cuộc đời tàn nhẫn cướp mất, để lại trong lòng họ một vết thương mà có lẽ thời gian cũng chẳng thể chữa lành.
Đêm ấy, trời Sài Gòn mù mịt sương đêm, những ánh đèn phố vẫn nhấp nháy xa xa. Trong căn phòng trọ nhỏ bé và lạnh lẽo, Phúc Đạt ngồi bên cạnh An Nhiên, tay hắn nhẹ nhàng vuốt từng lọn tóc mềm của em, như muốn truyền cho em chút ấm áp hiếm hoi giữa cuộc đời băng giá. Cái im lặng bao trùm căn phòng chỉ có tiếng thở đều của em và nhịp tim chậm rãi của hắn, tiếng thở ấy như thể chính là sợi dây mỏng manh duy nhất còn kết nối họ với thế giới bên ngoài. Đạt ngắm nhìn khuôn mặt em dưới ánh đèn mờ nhạt – những vết hằn đau thương, những dấu tích của đêm kinh hoàng đó vẫn còn in sâu trên làn da mỏng manh của em. Nhìn từng vết thương ấy, trái tim hắn quặn lại, như bị hàng trăm lưỡi dao đâm nát.
“Nhiên à, em còn đau lắm không?” hắn khẽ hỏi, giọng trầm ấm như vỗ về nhưng lại không giấu được sự lo lắng và đau lòng.
Em khẽ mỉm cười, nụ cười yếu ớt nhưng đầy sự an ủi. “Em không đau nữa, Đạt à… Chỉ cần có anh bên cạnh, em sẽ vượt qua được mà.” Lời nói ấy như một làn hơi mong manh trong gió, yếu đuối nhưng kiên cường, như thể em đang cố gồng mình, không muốn để hắn thấy sự yếu đuối của mình.
Đạt lặng nhìn em, đôi mắt đỏ hoe. Hắn biết, em không muốn hắn thấy mình yếu đuối, không muốn hắn thấy nỗi đau em đang gánh chịu, nhưng hắn cũng biết rằng, em mệt mỏi lắm, em đã phải chịu đựng nhiều quá rồi. Hắn không thể chịu được cảnh em gồng mình, chịu đựng mọi thứ trong sự cô độc, và điều duy nhất hắn có thể làm bây giờ là ở bên em, làm chỗ dựa cho em, dù bản thân hắn cũng đầy những vết thương lòng.
“An Nhiên… có đôi lúc anh ước giá như chúng ta có thể bỏ đi thật xa, đến một nơi không ai biết, sống một cuộc đời bình yên. Một nơi mà chúng ta có thể sống thật với chính mình, không phải lo sợ, không phải chịu đựng đau đớn…” Hắn nói, giọng trầm buồn nhưng ấm áp, như một lời thì thầm của trái tim, một giấc mơ mà hắn chưa bao giờ ngừng khao khát.
An Nhiên ngước lên nhìn hắn, đôi mắt đỏ hoe như chất chứa biết bao cảm xúc. Em cười khẽ, tựa như một tia sáng yếu ớt trong đêm tối. “Anh biết không, em cũng mơ về điều đó… Chỉ mong một ngày chúng ta có thể nắm tay nhau, đi khắp nơi mà không còn sợ hãi, không còn phải trốn tránh ai.” Giọng em nghẹn ngào, như chạm vào một phần sâu thẳm trong trái tim của hắn, khiến hắn muốn ôm em chặt hơn, bảo vệ em khỏi tất cả những tàn nhẫn của cuộc đời.
Phúc Đạt khẽ kéo em vào lòng, đôi tay hắn siết chặt lấy em như muốn bảo vệ em khỏi mọi thứ. “Anh xin lỗi, An Nhiên… Anh xin lỗi vì đã không thể bảo vệ em tốt hơn. Nhưng anh hứa, từ giờ trở đi, anh sẽ luôn ở bên em, sẽ không để bất cứ ai hay điều gì làm tổn thương em nữa.” Lời nói của hắn như một lời thề nguyện, mỗi chữ đều vang lên đầy quyết tâm, như thể hắn sẵn sàng làm mọi thứ để che chở cho em, dù có phải hy sinh cả bản thân mình.
An Nhiên gục vào ngực hắn, hai vai em run lên, nước mắt em thấm vào lớp áo sơ mi cũ kỹ của hắn, nhưng Đạt chẳng bận tâm. Hắn chỉ muốn ôm em, để em khóc, để em giải thoát tất cả những nỗi đau đã đè nặng trong lòng. Hắn cảm nhận từng tiếng nấc nghẹn của em, từng giọt nước mắt nóng bỏng như đâm vào tim hắn, nhưng hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm em thật chặt, như muốn truyền cho em sức mạnh, như muốn xoa dịu đi những nỗi đau mà em đang phải chịu.
Đêm dần trôi, và trong bóng tối của căn phòng nhỏ, chỉ còn lại hai con người nhỏ bé, dựa vào nhau mà tồn tại giữa cuộc đời băng giá. Không ai nói gì, không ai muốn phá vỡ cái yên lặng ấy, chỉ có tình yêu và sự đồng cảm của hai trái tim đan xen, tạo nên một mạch đập ấm áp và mạnh mẽ. Dù thế giới có tàn nhẫn đến đâu, dù cuộc đời có nghiệt ngã thế nào, họ vẫn còn nhau, vẫn còn ngọn lửa của tình yêu đủ để soi sáng, để sưởi ấm giữa đêm đen.
Trong lòng hắn, Đạt biết rằng từ nay, cuộc đời của hắn sẽ là một cuộc chiến không ngừng nghỉ – cuộc chiến để bảo vệ người con gái mà hắn yêu thương hơn cả sinh mạng. Và hắn biết, dù có bao nhiêu sóng gió nữa, hắn sẽ mãi mãi ở bên An Nhiên, làm chỗ dựa cho em, là người duy nhất mà em có thể tin tưởng và nương tựa.
Rồi ngày đám cưới của họ đến, trong cái khoảnh khắc lặng lẽ của buổi chiều tàn, khi ánh nắng cuối ngày hắt lên từng ô kính màu của nhà thờ, tạo ra thứ ánh sáng dịu dàng, như chính tình yêu của họ – một tình yêu bình dị, thầm lặng nhưng sâu sắc đến tận cùng. Phúc Đạt và An Nhiên đứng bên nhau trước bàn thờ, giữa thánh đường trống trải, không hoa tươi, không đèn nến lung linh, không một lời chúc mừng hay tiếng cười nào cả. Trong nhà thờ vắng lặng, chỉ có bóng dáng nhỏ bé của hai con người đã đi qua đủ nỗi đau và đắng cay của cuộc đời.
An Nhiên khẽ siết tay hắn, đôi mắt mù lòa của em nhìn về phía hư không, nhưng lại rực rỡ một ánh sáng mà chỉ những người yêu nhau mới cảm nhận được. Phúc Đạt nhìn em, đôi mắt mờ đục như bị màn sương mỏng che phủ, nhưng trong giây phút này, hắn thấy rõ ràng hình bóng của người con gái đã bên hắn, cùng hắn chịu đựng mọi giông tố cuộc đời. Hắn cảm nhận được hơi ấm từ tay em, từng nhịp tim yếu ớt của em như một lời nhắc nhở rằng tình yêu này chính là điểm sáng duy nhất mà hắn có trong cuộc đời tăm tối.
"An Nhiên," Phúc Đạt khẽ thì thầm, giọng hắn trầm thấp nhưng chứa đựng một niềm đau khó tả. "Anh xin lỗi vì đã không thể cho em một đám cưới như trong mơ, không thể để em được khoác lên mình chiếc váy cưới mà em từng ao ước. Nhưng… anh mong, dù chỉ một lần này thôi, em hãy xem anh là chồng, và anh sẽ mãi mãi là của em."
An Nhiên nắm chặt tay hắn, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xanh xao của em. Em không thể nhìn thấy hắn, nhưng trong sâu thẳm trái tim, em có thể cảm nhận từng lời, từng xúc cảm của hắn. Giọng em run rẩy nhưng đầy yêu thương, như một lời thề nguyền không thể xóa nhòa: "Phúc Đạt, với em, anh đã là cả cuộc đời. Em không cần gì hơn ngoài tình yêu của anh. Dù có đi đến đâu, em vẫn sẽ tìm thấy anh, sẽ luôn yêu anh, dù cho thế gian này có bỏ rơi em thêm ngàn lần nữa."
Họ đứng cạnh nhau trước bàn thờ, đôi tay gầy guộc đan vào nhau, mắt nhắm lại, thành tâm cầu nguyện. Trong lòng họ, chỉ một nguyện ước duy nhất: “Xin Chúa hãy thương xót chúng con, dù chỉ một chút thôi…Cầu xin Chúa, trong cuộc đời đầy bụi trần, xin cho con và người một tình yêu không phai, dù kiếp này hay kiếp sau. Dù vết thời gian có mờ đi, xin cho trái tim chúng con luôn nhận ra nhau, như những vì sao trên bầu trời, mãi mãi sáng ngời. Con cầu xin Ngài, nếu có luân hồi, cho chúng con lại được tìm thấy nhau, yêu thương nhau như chưa từng có gì làm chúng con xa cách, để tình yêu này vĩnh hằng, như sương mai trong lành, không bao giờ tàn phai, không còn đau đớn, không còn trần tục.”
Lời nguyện ước ấy vang lên, tan vào không gian tĩnh lặng của nhà thờ, như một lời chứng thực cho tình yêu vĩnh cửu của họ. Trong khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại. Cả hai đứng yên, trái tim hoà nhịp với nhau trong thầm lặng, như thể mọi đau thương, mọi bất công của cuộc đời đều tan biến, chỉ còn lại tình yêu thuần khiết, dịu dàng.
Phúc Đạt từ từ lấy ra hai lọ thuốc độc mà hắn đã chuẩn bị, tay hắn khẽ run lên khi đưa cho An Nhiên. Đôi mắt hắn dõi theo từng chuyển động của em, cảm nhận từng nhịp thở yếu ớt của em, như thể muốn giữ lấy mọi ký ức cuối cùng. "An Nhiên, anh hứa, ở kiếp sau, dù em có ở đâu, anh sẽ tìm thấy em. Chúng ta sẽ lại bên nhau, không còn phải chịu đựng những lời dè bỉu, những ánh mắt khinh miệt. Chỉ có anh và em, mãi mãi."
An Nhiên mỉm cười, đôi môi em khẽ run rẩy nhưng ánh mắt lại đầy quyết tâm. "Em sẽ đợi anh, Phúc Đạt. Em sẽ nhận ra anh, dù anh có mang hình hài nào đi nữa. Chúng ta sẽ lại yêu nhau, ở một nơi mà thế gian không còn khắc nghiệt với mình."
Hai người cùng nâng lọ thuốc lên môi, nhắm mắt lại, như chìm vào một giấc mơ đẹp đẽ và bình yên. Chất lỏng đắng ngắt trôi qua cổ họng, nhưng trong lòng họ, tất cả đắng cay của cuộc đời này như đang dần dần tan biến. Họ đặt lọ thuốc xuống, và Phúc Đạt kéo An Nhiên vào vòng tay mình. Hắn cúi xuống, đặt lên môi em một nụ hôn, nụ hôn cuối cùng, ngọt ngào và đau đớn đến xé lòng.
Họ cảm nhận cơ thể dần dần mất đi sức lực, đôi mắt trở nên mờ ảo, nhưng không hề buông tay nhau. Phúc Đạt ôm chặt An Nhiên vào lòng, bàn tay hắn vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của em, từng cử chỉ đầy yêu thương như muốn bảo vệ em đến hơi thở cuối cùng. Em gục vào ngực hắn, cơ thể em nhẹ nhàng và yên bình, như thể đang chìm vào một giấc ngủ sâu.
Trong màn đêm của nhà thờ nhỏ, hai bóng hình lặng im bên nhau, hòa vào không gian tĩnh lặng của thánh đường. Họ đã cùng nhau cầu nguyện, cùng nhau hứa hẹn, và cùng nhau rời khỏi thế giới đầy đau thương này. Bên ngoài, gió thổi qua khe cửa, mang theo lời thì thầm của hai trái tim đã hòa làm một.
Và có lẽ, ở đâu đó trên bầu trời xa xăm, Chúa đã lắng nghe lời nguyện cầu của họ. Trong một thế giới khác, một kiếp sống khác, Phúc Đạt và An Nhiên sẽ tìm thấy nhau, yêu nhau, không còn phải chịu đựng những bất công, không còn phải đối mặt với bóng tối. Họ sẽ sống một cuộc đời mà tình yêu sẽ là ánh sáng duy nhất, mãi mãi không phai nhạt.