Giữa lòng thành phố hiện đại, nơi ánh đèn rực rỡ xua tan màn đêm, có một truyền thuyết bí ẩn về những thú nhân ẩn mình trong bóng tối, những sinh vật mang dáng vẻ con người nhưng sở hữu sức mạnh hoang dã và quyến rũ. Người ta nói rằng khi bạn bắt gặp ánh mắt của một thú nhân vào đêm trăng tròn, bạn sẽ không thể thoát khỏi lưới tình kỳ lạ mà họ bủa vây.
Tạ Tuyết Hạ, nữ tổng tài quyền lực của Tập đoàn Thịnh Phong, chưa bao giờ bận tâm đến những truyền thuyết mơ hồ ấy. Ở tuổi 28, cô đã thành danh trong giới kinh doanh, được biết đến như một người phụ nữ kiên cường và lạnh lùng, không hề để ý đến chuyện tình cảm. Sắc đẹp kiêu sa, ánh mắt sắc bén và phong thái uy nghiêm khiến mọi người vừa ngưỡng mộ vừa e sợ. Đối với cô, yêu đương chỉ là sự lãng phí thời gian. Tuy nhiên, định mệnh không bao giờ để con người toan tính quá nhiều.
Đêm đó, sau khi kết thúc cuộc họp kéo dài đến tận nửa đêm, Tuyết Hạ mệt mỏi lái xe về biệt thự riêng. Trong màn sương mờ ảo của vùng ngoại ô thành phố, ánh đèn pha của xe bất ngờ soi rọi một bóng hình kỳ lạ bên đường. Cô thắng gấp, dừng xe lại.
Một chàng trai với vẻ đẹp tuyệt trần đứng đó, đôi tai thú màu trắng ngà nhô lên giữa mái tóc bạch kim óng ánh. Đôi mắt của anh là một màu xanh lục sâu thẳm, giống như một khu rừng bí ẩn mà bất cứ ai nhìn vào cũng không thể thoát ra. Tuyết Hạ chưa từng thấy ai đẹp đến vậy. Ánh mắt anh phản chiếu ánh sáng như viên ngọc trong đêm tối, và khi họ chạm mắt nhau, cô cảm giác một luồng điện kỳ lạ chạy dọc sống lưng.
"Xin lỗi, cô có thể cho tôi đi nhờ một đoạn không?" Giọng nói của anh ấm áp và dịu dàng, như tiếng gió nhẹ thoảng qua tai.
Tuyết Hạ hơi ngần ngại nhưng rồi nhanh chóng đáp ứng yêu cầu từ chàng trai kỳ lạ ấy; có lẽ cô chỉ nghĩ anh ta đang cosplay mà thôi. Dù việc cho một chàng trai lạ đi nhờ xe vào đêm muộn quả thật nguy hiểm, nhưng không hiểu sao, cô không thể từ chối chàng trai này, như thể có một lực hút vô hình đang kéo cô không thể suy nghĩ một cách bình thường được.
Trên xe, không khí yên tĩnh đến lạ. Anh ngồi bên cạnh cô, ánh mắt trầm mặc nhìn ra cửa sổ, còn cô thì không ngừng liếc trộm gương mặt hoàn mỹ của anh qua tấm gương chiếu hậu.
"Anh là ai?" Cuối cùng, không thể kìm nén, Tuyết Hạ cất lời.
Anh quay lại nhìn cô, đôi mắt sắc lạnh như dao thoáng lóe lên một tia bí ẩn. "Tôi là A Mộc, một người lạc lối... và cũng có thể là người mà cô sẽ không bao giờ quên."
Tuyết Hạ nhíu mày, câu trả lời của anh càng làm cô thêm tò mò. Không lâu sau, cô dừng xe trước ngôi biệt thự của mình, định mời anh vào vì trời đã quá khuya. Nhưng khi cô quay lại, A Mộc đã biến mất như một giấc mơ, không để lại dấu vết nào ngoài hương thơm thoang thoảng của rừng cây.
Từ đêm ấy, A Mộc xuất hiện trong những giấc mơ của Tuyết Hạ. Anh thường đứng giữa rừng rậm, đôi tai thú nhọn khẽ động đậy theo gió, ánh mắt nhìn về phía cô với sự quyến rũ chết người. Dù cố gắng gạt đi, Tuyết Hạ không thể phủ nhận rằng cô đã bị cuốn vào bí ẩn của chàng trai ấy.
Một tuần sau, trong một bữa tiệc từ thiện của giới thượng lưu, Tuyết Hạ ngỡ ngàng khi thấy A Mộc xuất hiện giữa đám đông. Anh không mặc bộ đồ giản dị như trước, mà khoác lên mình bộ vest đen tinh tế, ánh mắt sắc sảo như con thú săn mồi. Giữa bao ánh mắt tò mò của mọi người, A Mộc bước tới chỗ cô, đôi môi khẽ cong lên thành nụ cười quyến rũ.
"Cô có tin vào định mệnh không, Tuyết Hạ?"
Câu hỏi của anh làm cô bất ngờ. "Định mệnh ư? Tôi không tin vào những thứ mơ hồ như vậy."
Anh chẳng nói gì thêm mà chỉ nhìn cô với đôi môi cười nhẹ, như thể “cứ chờ đó… tôi sẽ có được” vậy
Từ hôm đó, A Mộc bắt đầu xuất hiện thường xuyên trong cuộc sống của Tuyết Hạ. Anh như một bóng ma, khi thì xuất hiện ở quán cà phê cô hay ghé, khi thì đứng đợi cô ở dưới tòa nhà Thịnh Phong, đôi khi chỉ đơn giản là ngồi trong góc văn phòng của cô và nhìn cô làm việc. A Mộc nói rằng anh là thú nhân từ một thế giới khác, một sinh vật hoang dã với bản năng chiếm hữu mạnh mẽ và trái tim trung thành chỉ dành cho người mà anh yêu thương. Tình yêu ấy luôn được định sẵn từ khi một thú nhân vào giai đoạn trưởng thành. Họ sẽ đi tìm bạn đời—người mà họ đã chọn là định mệnh. Dù có qua bao kiếp, họ vẫn chỉ yêu mỗi một người ấy mà thôi.
Khi nhìn vào ánh mắt của chàng trai bí ẩn ấy, Tuyết Hạ đột nhiên cảm thấy bản thân bị cuốn vào sự mãnh liệt và quyến rũ của anh, một thứ cảm giác mà cô chưa bao giờ trải qua.
Nhưng càng gần gũi, Tuyết Hạ càng nhận ra rằng A Mộc không giống bất cứ người nào cô từng gặp. Đôi tai thú của anh có thể biến mất khi anh muốn, và đôi mắt xanh lục thường thoáng lên tia hoang dã khi anh tức giận hoặc bị thương. Có lần, khi Tuyết Hạ bị kẻ thù tấn công, A Mộc đã xuất hiện trong tích tắc, dùng sức mạnh vượt trội để bảo vệ cô, để lại kẻ địch nằm gục dưới chân
"Anh thật sự là ai, tại sao cứ phải làm như chúng ta thân thiết đến vậy..." Tuyết Hạ thì thầm khi họ ngồi cạnh nhau trên ban công vào một đêm trăng tròn.
A Mộc nhìn cô, đôi mắt như ánh sao. "Tôi là thú nhân thuộc gia tộc Hồ Ly, đến từ rừng sâu nơi con người không thể bước vào. Tôi không thuộc về thế giới của cô, nhưng trái tim tôi lại thuộc về cô từ lần đầu gặp mặt. Có thể cô sẽ chẳng nhớ về tôi đâu, nhưng với tôi… cô là tất cả."
Tuyết Hạ cảm thấy trái tim mình đập nhanh, cơ thể nóng bừng lên với cảm xúc lạ lùng. Tuy nhiên, sâu trong tâm trí cô lại trỗi dậy nỗi sợ hãi mơ hồ—cô không thể hiểu vì sao mình lại có cảm giác ấy.
Rồi một ngày, A Mộc đột ngột biến mất. Dù đã cố gắng tìm kiếm khắp nơi, Tuyết Hạ không thể tìm thấy dấu vết nào của anh. Trái tim cô trở nên chai sạn, không còn nhiệt huyết trong công việc, ánh mắt không còn sắc bén như trước.
Đêm đó, dưới bầu trời sao, Tuyết Hạ vô tình tìm thấy một cuốn sách cổ trong một cửa tiệm nhỏ. Lật từng trang, cô nhận ra câu chuyện bên trong dường như kể về mình và A Mộc từ một tiền kiếp xa xôi: một thú nhân phải lòng một nữ nhân quyền quý, nhưng mối tình ấy lại dẫn đến bi kịch tàn khốc. Họ bị truy đuổi, cuối cùng nàng phải tự vẫn để bảo vệ chàng, để lại chàng sống sót trong đau khổ và cô đơn vĩnh viễn. Chàng thú nhân đã thề rằng dù qua bao kiếp luân hồi, chàng sẽ tìm lại được người con gái mình yêu, để hoàn thành mối tình dang dở
Lặng người, Tuyết Hạ nhận ra nỗi sợ của mình không vô căn cứ. Có lẽ A Mộc đã biết trước điều này và vì thế, đã quyết định rời xa cô để tránh bi kịch tái diễn. Dẫu vậy, hình bóng của anh vẫn in đậm trong tim cô, như lời hứa sẽ mãi mãi đợi chờ, dù cho kiếp sau có gặp lại hay không...
Giữa bóng tối của thành phố, Tuyết Hạ nhìn lên trời, tự hỏi liệu A Mộc có đang ở đâu đó, dõi theo cô từ phía xa. Dù biết rằng mình không thể nào có được anh, nhưng tình yêu kỳ lạ ấy đã trở thành một phần không thể xóa nhòa trong trái tim cô, một tình yêu mãi mãi không trọn vẹn.
Cảm ơn bạn đã xem,hãy góp ý giúp mình hoàn thiện hơn nhé🫶