Câu chuyện xoay quanh An - một cậu bé trung học sống cùng bà ngoại trong một ngôi nhà nhỏ. Một ngày nọ, khi dọn dẹp kho để tìm vài món đồ cũ, An vô tình phát hiện một hộp đựng đầy những tấm ảnh từ thời thanh xuân của bà. Trong số đó, có một tấm ảnh đặc biệt thu hút sự chú ý của cậu. Đó là ảnh bà ngoại trẻ trung đang cười rạng rỡ bên một người đàn ông lạ.
An chưa từng nghe bà nhắc về người đàn ông này, nhưng cách bà cười trong ảnh khiến cậu tò mò. Trong tâm trí An, bà luôn là người phụ nữ điềm đạm và nghiêm nghị, hiếm khi biểu lộ cảm xúc. Vì vậy, cậu quyết định hỏi bà về người trong ảnh.
Ban đầu, bà ngoại lảng tránh và không muốn kể gì về người đàn ông ấy. Tuy nhiên, thấy sự kiên trì và quan tâm của An, bà dần mở lòng, kể lại một câu chuyện tình yêu đã qua, nhưng vẫn sống mãi trong ký ức của bà.
Bà ngoại An từng có một mối tình lãng mạn với người đàn ông trong bức ảnh – ông Hải. Hai người quen biết nhau khi còn rất trẻ, khi bà ngoại đang học nghề tại một thị trấn nhỏ, còn ông Hải là một nhạc sĩ trẻ thường đến đây để sáng tác. Cả hai nhanh chóng gắn bó, cùng nhau chia sẻ những ước mơ và hoài bão. Mỗi buổi chiều, ông Hải thường đưa bà đến một bãi biển gần đó để ngắm hoàng hôn, cùng nhau nghe tiếng sóng vỗ và nói về tương lai.
Tuy nhiên, mối tình ấy lại gặp nhiều sóng gió khi gia đình bà ngoại phản đối kịch liệt vì ông Hải không có nghề nghiệp ổn định, khó có thể mang lại cuộc sống tốt đẹp cho bà. Hơn nữa, thời gian đó, ông Hải còn quyết định theo đuổi đam mê âm nhạc, lên đường đến một thành phố lớn để phát triển sự nghiệp. Dù rất đau lòng, cả hai quyết định chia tay vì tương lai của mỗi người.
Sau khi chia tay, bà ngoại An kết hôn và xây dựng gia đình riêng, nhưng ký ức về ông Hải chưa bao giờ hoàn toàn phai nhạt trong bà. Thỉnh thoảng, bà vẫn nghe lại những bản nhạc ông Hải từng viết, những giai điệu như đưa bà trở lại bãi biển năm nào, gợi nhớ về một mối tình dang dở nhưng đẹp đẽ.
Nghe câu chuyện, An cảm nhận được sự tiếc nuối của bà. Cậu bắt đầu hiểu hơn về con người bà, một người phụ nữ từng yêu hết mình và dám đánh đổi, nhưng cũng biết hy sinh vì gia đình. Câu chuyện cũng truyền cảm hứng cho An về tình yêu và sự chân thành. Sau cuộc trò chuyện, cậu quyết định giữ tấm ảnh của bà và ông Hải như một kỷ niệm quý giá, như một minh chứng cho tình yêu mà dù không trọn vẹn nhưng vẫn luôn tồn tại.
Về phần bà ngoại, lần đầu tiên sau bao năm, bà cảm thấy nhẹ lòng hơn. Kể lại câu chuyện ấy cho An cũng là một cách bà chấp nhận quá khứ và trân trọng hiện tại. Câu chuyện kết thúc với hình ảnh bà ngoại ngồi mỉm cười, nhìn bức ảnh cũ, như một lời cảm ơn với những kỷ niệm đẹp mà ông Hải đã để lại trong lòng bà.