Đã 15 năm kể từ ngày tôi bắt đầu rời khỏi vùng quê nơi mình sinh sống đến Đà Nẵng để học đại học và làm việc nhưng tôi vẫn luôn nhớ về hình ảnh một người con gái có nụ cười ấm áp như ánh mặt trời ấy.Trong những năm học cấp ba An luôn là một người vui vẻ và hoà đồng với tất cả mọi người không chỉ được lòng các bạn cùng lớp mà An còn là người thúc đẩy tôi học tập.Nhờ có An mà tôi từ một chàng trai cá biệt suốt ngày chỉ biết ăn chơi leo lỏng trở thành học sinh có thành tích học tập thuộc loại khá ở trong lớp.Những hành động ấm áp cùng cử chỉ nhẹ nhàng càng làm tôi thêm cảm tình với cậu ấy hơn.
Sau hôm ấy,tôi và An đã trở thành bạn của nhau và ngày càng thân thiết hơn.Từ việc giúp đỡ,hỗ trợ nhau cùng tiến bộ cho đến bạn bè, lúc nào chúng tôi cứ quấn quýt với nhau như hình với bóng không thể tách rời.Lúc đi chơi hoặc là đi ăn thì An cũng luôn nghĩ tới tôi đầu tiên và luôn chia sẻ với tôi về mọi chuyện mà cậu gặp trong cuộc sống.Khi ở bên và trò chuyện cùng An tôi cảm thấy thật dễ chịu biết bao và tôi chỉ mong thời gian ngừng lại để có thể ôm tất cả khoảnh khắc hạnh phúc này vào trong lòng.
Vào một ngày mùa đông,những cơn gió lãnh lẽo thoảng qua và những hạt xương đang rơi tí tách.Đồng hồ đã diểm đến năm giờ chiều,chúng tôi đi về nhà trong cái thời tiết rét buốt và những cơn mưa đầu mùa của mùa đông.Trên đường đi chúng tôi cười đùa với nhau tạo ra một cảnh đẹp mộng mơ và đầy lãng mạn.Lúc đó tôi chỉ muốn nắm tay cậu thật chặt nhưng rồi lại thôi vì sợ điều này sẽ làm cho An cảm thấy không thoải mái.Tôi chỉ đành kìm nén cảm xúc trong lòng và viết tất cả tình cảm của mình dành cho cậu ấy vào trong những trang nhật ký,từ trong sâu thẳm trong trái tim của tôi,An không chỉ là người kéo tôi ra khỏi vũng lầy của bản thân tôi tự tạo ra mà còn là người đã cho tôi biết rằng cuộc sống này sẽ có ý nghĩa hơn khi tìm ra được người thực sự quan trọng đối với ta bảo vệ người quan trọng đó đến suốt cuộc đời này.
Trong tiết học ở trường,ánh sáng chiếu vào trong lớp học đã làm nổi bật lên ngũ quan và nụ cười của người con gái ấy.Khi tôi đang ngay người với vẻ đẹp đó thì Luân cậu bạn thân của tôi đến vỗ vai tôi và nói: “Không có tình bạn đơn thuần giữa nam và nữ đâu anh bạn,hãy thử tỏ tình một lần xem sao.Cuộc đời của mỗi chúng ta rất ngắn ngủi nếu cậu không nói những tình cảm giấu kín trong lòng thì tớ e là sẽ không còn cơ hội tiếp theo nữa đâu.Nếu bị từ chối thì cậu cũng là người hạnh phúc nhất vì đã yêu ai đó bằng cả trái tim”.Cũng như mọi ngày,chúng tôi đi về trên con đường quen thuộc ấy,tôi nắm tay An thật chặt,lúc đó ấy mắt của chúng tôi nhìn nhau một cách trìu mến bỗng từ đâu một cơn gió thổi qua,điều đó đã làm nãy nở những cảm xúc đầu đời của chúng tôi và tôi đã quyết định nói cho An những điều mà tôi đã giấu kín trong lòng.
Nằm trên giường suy ngẫm lại cảnh ban chiều làm tôi vô cùng xấu hổ. Vì tôi vốn là một người nhút nhát,rụt rè và chút hơn yếu lòng,cứ như thể lúc đó có ai nhập vào người vậy.Đang ngồi trầm tư thì An nhắn tin rủ tôi đi xem phim làm tôi cảm thấy khá bối rồi nhưng tôi đã đồng ý với lời mời đó.Lúc xem phim,tôi tự hỏi rằng lần đầu tiên hẹn hò của mình có suôn sẻ không thì đột nhiên An đã chủ động nắm lấy bàn tay và dựa đầu vào vai tôi.Những hành động thân mật đó của An làm cho tôi cảm thấy rất ấm áp.Hôm đó chúng tôi đã chơi rất vui vẻ dường như không gian này chỉ có hai chúng tôi vậy.
Thoáng chốc đã đến kì thi tốt nghiệp.Thời gian mà mọi người vùi đầu vào việc học để thi vào những nghành nghề mà mình yêu thích.Trong những ngày ôn thi,có lúc An gọi điện thoai cho tôi để xem tôi có đang nghiêm túc học hay không và thậm chí cậu ấy còn đem cả sách vở qua nhà tôi học để chỉ bài cho tôi vì sợ tôi sẽ trượt kỳ thi tốt nghiệp.Có những lúc học hành căng thẳng thì chúng tôi sẽ nghĩ giải lao trò chuyện hoặc là chơi một trò chơi gì đó để giảm stress mà việc học mang lại.Ngay cả khi tôi không biết ôn từ đâu thì An đem một bản lịch trình mà cậu ấy đã thức trắng đêm để soạn cho tôi và bắt tôi phải làm theo hoặc viết ra giấy những mẹo nhỏ để có thể giúp tôi có thể ghi nhớ lâu hơn.Có những ngày tôi và cậu ấy đều thức khuya để học bài những lúc như vậy tôi thường pha một ly cà phê nóng để giúp cậu tỉnh táo hơn.
Vào đêm gần sát ngày thi,chúng tôi học không ngừng nghỉ từ việc giải tập cho tới những câu hỏi từ cơ bản đến hốc búa đến khi cô ấy ngủ lúc nào tôi cũng không hay.Khi cậu ấy ngủ còn đẹp hơn khi cậu ấy cười và trông cậu ấy cũng thật đáng yêu.Tôi vội vuốt nhẹ lên đôi gò má hồng hào một cách tự nhiên của cậu ấy và vô thức mỉm cười.Trước khi vào thi những môn đầu tiên cậu dã dặn tôi là phải học bài kĩ những bài trọng tâm.Mặc dù chúng tôi thi ở địa điểm khác nhau nhưng vẫn gửi cho tôi những lời động viên chân thành khiến tôi rất hạnh phúc và có thêm tự tin để tưởng tượng về một kết quả khả quan cho bản thân.
Đã hai tuần sau khi thi tốt nghiệp,tôi và cậu bạn thân của mình đang chờ điểm thi tốt nghiệp.Đồng hồ đã diểm đến mười giờ đêm,hai chúng tôi hồi hộp và mở trang web ra để xem điểm.Khi xem điểm thi,cảm xúc của tôi rất vui vì mình đã có thể suôn sẻ vượt qua đồng thời tôi cũng mừng cho thằng bạn thân chí cốt của tôi.Tôi nghĩ chắc An cũng đang xem điểm thi của tôi.Buổi chia tay cuối cùng,tôi lên lớp với một tâm trạng vui buồn lẫn lộn-Vui vì mình đã vượt qua được,buồn vì sắp phải chia tay với các bạn.Lúc tôi đang ngậm ngùi ôn lại kỉ niệm với nhóm bạn rồi cô ấy xuất hiện tiến về phía tôi để chúc mừng và nói lời chia tay với tôi trước khi bước vào Đại Học.Sau buổi chia tay,tôi đã ngồi nói chuyện với An rất lâu,hứa hẹn sẽ giữ vững mối quan hệ và sẽ gặp lại nhau vào một ngày không xa.