Dương Băng Di, một chàng trai lạnh lùng, học giỏi và luôn nổi bật trong trường, nhưng tính cách có phần cứng nhắc và ít nói. Ai cũng nghĩ rằng anh là mẫu người hoàn hảo, nhưng thật ra, Băng Di là người ko thích xã hội,muốn một cuộc sống yên bình mà không bị mọi người quấy rầy. Từ nhỏ, anh đã quen với việc mọi người khen ngợi và luôn làm theo những gì người khác mong đợi.
Đoàn Nghệ Tuyền, cô nàng vui vẻ, hơi "ngổ ngáo" và luôn khiến người khác phải bật cười với những câu nói không thể đỡ được. Tuyền không phải là một học sinh nổi bật như Băng Di, nhưng cô lại có sự thông minh đặc biệt và khả năng lắng nghe rất tốt. Cô luôn thích tạo sự chú ý, đôi khi có hơi "lố" một chút, nhưng điều đó lại khiến cô trở nên cực kỳ đáng yêu trong mắt những người xung quanh.
Lần Gặp Gỡ Đầu Tiên
Lần đầu tiên Dương Băng Di và Đoàn Nghệ Tuyền gặp nhau là vào một buổi sáng thứ Hai, khi cả hai cùng tham gia buổi học đầu tiên trong năm học. Tuyền bước vào lớp, mắt nhìn ngang nhìn dọc, không để ý rằng mình đã vô tình đâm phải Băng Di.
Đoàn Nghệ Tuyền: "Ôi, xin lỗi anh, em không nhìn thấy!"
Dương Băng Di: (Lạnh lùng nhìn cô) "Không sao."
Đoàn Nghệ Tuyền: "Anh đừng giận em nha! Em chỉ mới vào trường thôi mà!"
Kể từ đó, mỗi lần Tuyền nhìn thấy Băng Di, cô đều trêu chọc anh. Mặc dù Băng Di không đáp lại, nhưng những câu nói của Tuyền luôn khiến anh phải nở nụ cười nhẹ mỗi khi không ai để ý.
Những Tình Huống Hài Hước
Vì tính cách nghịch ngợm của mình, Tuyền không bao giờ để Băng Di yên. Một hôm, cô nàng cố tình đặt một cái bút giả vào trong túi của Băng Di, khiến anh hoảng hốt vì tưởng mình bị mất đồ. Cả lớp nhìn thấy cảnh này đều cười ầm lên, nhưng Băng Di chỉ biết im lặng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Dương Băng Di: (Hoảng loạn) "Tôi... tôi mất bút rồi!"
Đoàn Nghệ Tuyền: (Cười khúc khích) "Lần sau đừng để đồ ở nơi bí mật nữa nha, không ai giúp đâu!"
Dương Băng Di: (Nhìn cô, mặt đỏ lên vì xấu hổ) "Cô... làm gì vậy?"
Tuyền thấy Băng Di vừa ngượng ngùng lại vừa dễ thương, không thể nhịn cười, và từ đó hai người cứ thế kết nối một cách hài hước.
Sự Thay Đổi Dần Dần
Tuyền không chỉ trêu đùa Băng Di, mà cô còn rất quan tâm anh. Một hôm, khi Băng Di bị đau bụng trong giờ học, Tuyền đã đưa anh ra ngoài và lo lắng hỏi han. Điều này khiến Băng Di phải nhìn Tuyền theo một cách khác.
Đoàn Nghệ Tuyền: "Anh sao rồi? Đừng lo, tôi sẽ giúp anh."
Dương Băng Di: (Ngạc nhiên) "Cảm ơn, nhưng em không cần phải làm thế đâu."
Đoàn Nghệ Tuyền: "Không sao đâu, mà lần sau anh đừng có ăn nhiều quá."
Mặc dù đôi khi Tuyền hơi "quá lố", nhưng chính sự quan tâm và cách cư xử của cô khiến Băng Di cảm thấy khác biệt. Anh bắt đầu chú ý đến Tuyền nhiều hơn, và cũng hay bắt gặp mình cười khi nghe những câu nói ngốc nghếch của cô.
Cuối Cùng Cũng Thừa Nhận Tình Cảm
Vào một buổi tối muộn, khi cả lớp đã nghỉ học, Tuyền và Băng Di cùng ngồi dưới sân trường. Tuyền đột nhiên nhìn Băng Di với ánh mắt nghiêm túc.
Đoàn Nghệ Tuyền: "Anh biết không, em... em thích anh từ lâu rồi."
Dương Băng Di: (Im lặng một lúc rồi nhìn cô) "Thích tôi sao?"
Đoàn Nghệ Tuyền: "Ừ, nhưng em không biết nói sao cho anh hiểu thôi."
Dương Băng Di: (Nhìn cô, rồi mỉm cười nhẹ) "Cảm ơn vì đã nói ra, tôi... cũng không thể không thích em."
Tuyền ngạc nhiên nhưng lại cảm thấy vui sướng vì cuối cùng Băng Di cũng thừa nhận tình cảm của mình. Cả hai đứng dậy và cùng nhau đi về, lần đầu tiên cảm thấy như hai người bạn thực sự, không còn sự ngại ngùng, chỉ còn niềm vui khi ở bên nhau.
---