Lặng lẽ tan biến
Tác giả:
TTôi không biết mình bắt đầu cảm thấy như thế này từ khi nào, chỉ biết là mối tình đơn phương ấy đã theo tôi từ lâu, âm thầm, lặng lẽ, như một bóng mây không bao giờ tan biến. Anh ấy là một phần của cuộc sống tôi, nhưng lại không phải là tất cả. Chúng tôi gặp nhau hàng ngày, nhưng chưa bao giờ tôi đủ can đảm để bước ra khỏi cái vỏ bọc an toàn, để nói lên những gì tôi thật sự cảm thấy.
Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến, nhưng lại chẳng bao giờ biết rằng tôi đang chìm đắm trong ánh mắt ấy. Anh ấy luôn đối xử với tôi như một người bạn, nhưng tôi thì luôn muốn nhiều hơn thế, muốn anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt của một người yêu.
Nhưng đời tôi chưa bao giờ đủ dũng cảm để bước tới gần anh. Và thế là, mối tình ấy cứ vậy mà lặng thầm trôi đi, mỗi ngày một chút, như một vết thương chẳng bao giờ lành, nhưng cũng chẳng bao giờ được nhắc đến.
.....
Những ngày tháng trôi qua, tôi đã quen với việc nhìn anh từ xa, giống như một người quan sát, lặng lẽ ghi nhớ từng cử chỉ, từng lời nói của anh mà không dám hé miệng. Mỗi lần anh cười, cả thế giới như thể thu nhỏ lại chỉ còn lại anh và tôi, nhưng tôi biết, trong mắt anh, tôi chỉ là một phần của cuộc sống bình thường, chẳng có gì đặc biệt. Anh chưa bao giờ nhìn tôi theo cách mà tôi muốn, chưa bao giờ hiểu tôi theo cách mà tôi đã hình dung trong những giấc mơ đêm dài.
Tôi nhớ những lần tôi muốn nói ra, muốn mở lòng, nhưng khi miệng tôi hé, những lời ấy lại bị chặn lại bởi nỗi sợ hãi không rõ ràng. Tôi sợ rằng nếu tôi nói ra, mọi thứ sẽ thay đổi, hoặc tệ hơn, anh sẽ nhìn tôi như một kẻ ngớ ngẩn, một kẻ yếu đuối không biết giữ cho mình một khoảng trời riêng.
Vậy là tôi im lặng. Lặng thầm trong những khoảnh khắc ấy, như một bóng ma không thể chạm vào ánh sáng. Anh vẫn cứ thế, sống cuộc đời của mình, còn tôi vẫn đứng yên một chỗ, nhìn anh mà không thể tiến gần hơn.
---
Ngày tháng tiếp theo trôi nhanh như gió như mây như trời
Một buổi sáng, khi tôi đang dọn dẹp bàn học, anh đến gần tôi. Cử chỉ của anh, như mọi khi, không có gì khác biệt. Anh hỏi tôi một câu hỏi ngây ngô về bài học hôm qua, rồi chúng tôi trò chuyện như bạn bè. Nhưng sao tôi lại cảm thấy khác biệt? Mỗi lần anh nói chuyện với tôi, một làn sóng dịu dàng trào dâng trong lòng tôi, và tôi muốn được giữ mãi khoảnh khắc ấy, chỉ có tôi và anh. Tôi muốn thời gian dừng lại, để tôi có thể sống trong giây phút đó, không cần phải suy nghĩ, không cần phải lo lắng về những điều không thể thay đổi.
Tôi không dám nhìn vào mắt anh lâu, sợ rằng nếu làm vậy, anh sẽ nhận ra những cảm xúc tôi đang che giấu. Thay vào đó, tôi cúi đầu, tiếp tục trả lời anh với giọng nói nhẹ nhàng, đầy ngượng ngạo .
Tôi không phải là một người đặc biệt, ít nhất là trong mắt của chính mình. Tôi luôn cảm thấy mình thiếu sót, không đủ nổi bật, dù rằng trong lớp học, tôi lại là người luôn đứng đầu, luôn hoàn thành bài tập một cách xuất sắc. Mọi người nhìn vào thành tích của tôi và nghĩ rằng tôi có thể đạt được bất cứ thứ gì, nhưng họ không biết rằng, trong lòng tôi, mọi thứ chỉ là một chiếc vỏ bọc hoàn hảo, che giấu sự trống rỗng bên trong.
Mỗi lần nhận được điểm cao, tôi không cảm thấy vui, mà lại càng cảm thấy mình càng cô độc. Tôi học giỏi, nhưng chẳng có ai thực sự hiểu tôi, và chẳng ai nhìn thấy những nỗi lo lắng mà tôi đang giấu kín. Những người xung quanh, họ ngưỡng mộ tôi vì thành tích học tập, nhưng họ đâu biết rằng tôi lại cảm thấy mình chẳng đáng gì. Tôi luôn so sánh mình với những người khác, và tôi tự thấy mình kém cỏi, dù cho sự thật lại hoàn toàn ngược lại.
Với anh, tôi cũng chỉ là một người bạn bình thường. Anh luôn tỏ ra thân thiện, dễ gần, nhưng chưa bao giờ anh thực sự nhìn tôi. Anh nhìn tôi như nhìn một con người đầy đủ, không có khuyết điểm, không có gì cần lo lắng. Và tôi lại tự ti, cho rằng mình không thể nào xứng đáng được anh để ý.
Một hôm, trong một giờ học nhóm, anh ngồi cạnh tôi. Từng cú gõ nhẹ vào bàn, tiếng thở dài của anh khi nhìn vào bài toán khó, mọi thứ lại làm tôi cảm thấy mình càng nhỏ bé. Anh quay sang nhìn tôi, và tôi vội vã cúi xuống, như sợ rằng nếu anh nhìn thấy tôi lâu hơn, anh sẽ phát hiện ra sự thật—tôi không mạnh mẽ như mọi người nghĩ.
“ Tớ không hiểu bài này,” anh nói, giọng anh hơi lạ. “Có thể giúp tớ không?”
Tôi nhìn vào bài toán, và trong một giây, tôi thấy như thế giới dừng lại. Cảm giác ấy thật kỳ lạ. Anh đang cần sự giúp đỡ của tôi, nhưng tôi lại không biết phải làm sao để đối diện với cảm giác của mình. Lẽ ra tôi có thể giúp anh ngay lập tức, nhưng tâm trí tôi lại chao đảo vì sự hiện diện của anh.
“ Ừ ! " tôi gật dầu dường như sợ anh nghe thấy sự bất an trong đó.
Tôi lấy bút và bắt đầu giải bài toán, nhưng trong lòng lại không thể ngừng nghĩ về những gì anh vừa nói. Liệu anh có thực sự để ý đến tôi? Hay anh chỉ đang tìm một người bạn học để giúp đỡ?
Tôi giúp anh giải bài xong, và anh nhìn tôi với ánh mắt đầy cảm ơn, nhưng tôi lại không cảm nhận được niềm vui trong đó. Dù có thành tích tốt đến đâu, dù có giúp đỡ anh, tôi vẫn chỉ là một cô gái mờ nhạt trong mắt anh ấy thôi .
Cảm giác của tôi về anh, một lần nữa, lại trở nên mơ hồ. Anh đã cảm ơn tôi sau khi tôi giúp anh giải xong bài toán. Nhưng trong ánh mắt ấy, tôi nhận ra có điều gì đó khác biệt. Không phải sự biết ơn như trước đây, mà là sự xa cách. Một ánh mắt vội vã, như thể anh chỉ làm vậy vì nghĩa vụ, không phải vì anh thật sự cần tôi.
Chúng tôi không nói thêm gì, và tôi lại quay lại với đống sách vở, cố gắng che giấu sự bối rối đang tràn ngập trong lòng. Nhưng một điều gì đó đã thay đổi trong tôi. Cảm giác ngột ngạt bao trùm, như thể tôi đã làm một điều gì sai. Tôi đã giúp anh, nhưng không phải bằng trái tim thật sự, mà chỉ là sự mù quáng của một người luôn sống trong sự tự ti.
Ngày hôm sau, tôi lại thấy anh cùng nhóm bạn trong lớp, cười đùa vui vẻ. Cảm giác trong tôi lại dâng lên một cách mạnh mẽ, một cảm giác chua xót mà tôi không thể nào vứt bỏ. Anh cười và nói chuyện với họ, những người mà tôi không thể nào hòa nhập. Họ đều là những người dễ gần, luôn vui vẻ, luôn có một cách nhìn cuộc sống tươi sáng, khác hẳn với tôi. Tôi là một người không biết cách sống thật với chính mình, luôn phải gồng mình lên để duy trì một hình ảnh hoàn hảo.
Và rồi, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tôi nhìn thấy anh nhìn tôi. Nhưng ánh mắt anh không phải là sự quan tâm, không phải là tình cảm. Ánh mắt ấy lạnh lùng, như một lời nhắc nhở rằng tôi mãi mãi chỉ là một phần trong đám đông, một bóng mờ không thể nào nổi bật. Tôi đã tự lừa dối mình bao lâu nay, tự xây dựng một thế giới tưởng tượng nơi anh sẽ nhìn tôi như tôi muốn, nhưng thực tế lại chẳng bao giờ giống vậy.
Cảm giác thất bại dâng lên, như một cơn sóng lớn nuốt chửng tôi. Tôi không thể kìm nén cảm xúc nữa, một dòng nước mắt lặng lẽ rơi xuống khóe mắt. Nhưng tôi không dám để ai thấy. Tôi quay người đi, tìm một góc khuất để trốn tránh những suy nghĩ của chính mình.
Tôi biết rằng, trong mắt anh, tôi mãi mãi chỉ là một người bạn bình thường, một người mà anh không bao giờ thực sự để ý. Còn tôi, tôi lại không thể dừng lại được. Càng lúc càng yêu anh, càng lúc càng đau đớn vì cảm giác mình không bao giờ có thể là gì hơn thế.
Ngày hôm đó, tôi không thể nào gạt bỏ được cảm giác thất vọng. Anh đã không nhìn tôi thêm một lần nữa, như thể sự hiện diện của tôi chẳng hề quan trọng với anh. Tôi vẫn lặng lẽ theo dõi anh từ xa, đôi khi chỉ một ánh mắt lướt qua cũng khiến tôi cảm thấy trái tim mình như bị xé nát. Nhưng anh, anh có biết không, mỗi lần tôi nhìn anh, là cả một thế giới đau đớn đang cuộn trào trong tôi?
Tôi trở về nhà, cố gắng lấp đầy khoảng trống trong lòng bằng những con chữ, những bài toán, nhưng sự trống rỗng trong tôi ngày càng lớn. Tôi giỏi, tôi xuất sắc, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình không đủ tốt. Tôi chưa bao giờ tự tin vào chính mình. Cái vỏ bọc hoàn hảo mà tôi tạo ra cho mọi người chỉ là để che giấu đi một cô gái yếu đuối, vô dụng, không đáng có được tình yêu.
Mẹ vẫn thường bảo tôi phải giỏi, phải có tương lai rạng rỡ. Nhưng mẹ đâu biết, giỏi mà không có ai để chia sẻ, giỏi mà không có ai để yêu, thì có khác gì sống trong một thế giới cô đơn đến thế?
Vài ngày sau, trong một buổi học nhóm, anh lại ngồi gần tôi. Mỗi lần anh gần tôi, tôi lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Nhưng lần này, anh không nhìn tôi, không hỏi ý kiến tôi về bài tập như những lần trước. Anh chỉ nói chuyện với những người khác, trao đổi với họ về những điều mà tôi không thể tham gia vào. Tôi biết, tôi chỉ là một người ngoài cuộc, một cái bóng mờ nhạt trong nhóm. Anh ấy không cần tôi..
Mỗi câu nói của anh với họ làm tôi như bị đâm một nhát vào tim. Tôi biết mình không thể mở lòng ra được nữa, không thể nói ra cảm xúc của mình. Cảm giác cô đơn tràn ngập, như thể tôi đang chết dần chết mòn ngay bên cạnh anh, mà anh không hề hay biết. Tôi muốn bước lại gần, muốn nói ra những điều giấu kín, nhưng tôi lại sợ. Tôi sợ rằng, nếu tôi nói ra, tôi sẽ mất anh mãi mãi, vì tôi chỉ là một người không đáng được yêu.
Tối hôm đó, tôi ngồi trước gương trong phòng, nhìn vào đôi mắt mờ ảo của mình. Tôi hỏi bản thân mình: "Liệu cậu có bao giờ nhìn tớ theo cách mà tớ nhìn cậu không?" Câu trả lời luôn là không. Anh sẽ không bao giờ thấy tôi như cách tôi thấy anh. Mỗi lần nghĩ đến điều đó, trái tim tôi lại quặn thắt.
Tôi thở dài, rồi lại tiếp tục ôn bài, làm bài tập như những ngày bình thường , vì sắp tới tôi phải thi học Sinh Giỏi cấp Tỉnh . Nhưng có ai hiểu được, ngoài tôi, rằng mỗi con chữ tôi viết xuống, mỗi phép toán tôi giải, là một nỗ lực vô ích để quên đi anh, quên đi sự thất bại trong mối tình đơn phương này?
Ngày thi học sinh giỏi kết thúc, tôi không cảm thấy vui. Tôi biết kết quả sẽ chẳng thể làm tôi hạnh phúc. Mặc dù tôi đã làm bài tốt, nhưng tôi vẫn không cảm thấy tự hào. Và khi kết quả được công bố, tôi chỉ nhận được giải khuyến khích, một thứ mà tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ chỉ dừng lại ở đó.
Tôi nhìn vào chiếc huy chương nhỏ bé, cảm giác thất vọng và tự ti bao trùm lấy tôi. Tôi không xứng đáng với giải thưởng này. Mọi người xung quanh mừng vui, nhưng tôi chỉ thấy như mình đang đứng ngoài lề, không thuộc về nơi này, không xứng đáng với những gì mình đạt được.
Trong suốt thời gian ấy, tôi không thể ngừng nghĩ về anh, về những điều tôi đã giấu kín trong lòng. Anh không hề để ý đến tôi, nhưng có lẽ, tôi đã tự tạo ra hy vọng vô nghĩa. Tôi biết anh yêu người bạn thân nhất của tôi, và khi biết được điều đó, trái tim tôi như vỡ vụn. Bạn thân của tôi, người mà tôi luôn tin tưởng và yêu quý, lại là người anh chọn, chứ không phải tôi. Tôi không thể chịu đựng được cảm giác này.
Ngày hôm đó, sau khi mọi người đã đi về, tôi tìm một nơi vắng vẻ để lẩn trốn. Tôi không muốn gặp ai, không muốn đối diện với bất kỳ ai. Tôi không thể nhìn vào mặt bạn thân của tôi, không thể nghe những lời chúc mừng từ bạn bè, vì tất cả những gì tôi có là một nỗi đau mà không thể chia sẻ cùng ai.
Cảm giác mình vô dụng, không xứng đáng, lan tỏa trong tôi như một cơn sóng dữ. Tôi không thể sống mãi như thế này, không thể chịu đựng thêm nữa. Tôi nghĩ rằng mình đã quá mệt mỏi với cuộc sống này, với những kỳ vọng của mọi người, với những gì tôi phải gồng mình lên để trở thành. Tôi không thể đứng dậy nữa.
Và rồi, tôi đã quyết định. Tôi không còn gì để sống vì. Tôi không còn lý do gì để tiếp tục tồn tại trên đời này nữa. Trái tim tôi quá đau đớn, và tôi không thể chịu đựng thêm được nữa.
Đêm ấy, khi không ai còn ở bên, tôi lặng lẽ ra đi, để lại những ký ức đầy ắp trong lòng những người xung quanh, nhưng chẳng ai hiểu được nỗi đau mà tôi đã mang trong suốt thời gian qua. Khi sự im lặng bao trùm, khi tất cả chỉ còn lại một khoảng trống, mọi người mới bàng hoàng nhận ra rằng tôi đã không còn nữa.
Khi cô ấy quyết định rời đi, không ai nghĩ rằng sẽ có ai nhận ra. Cô ấy đã chuẩn bị tâm lý cho sự ra đi im lặng, không gây chú ý. Nhưng có một điều mà cô ấy không ngờ tới — trước khi cô ấy thực sự rời khỏi thế giới này, anh đã đến.
Anh đứng ở cửa, hơi thở gấp gáp, đôi mắt anh như đang tìm kiếm gì đó, như thể anh cảm nhận được điều gì đó sai sai. Trái tim anh lại thắt lại. Anh bước lại gần, rồi dừng lại. " Tớ... Tớ xin lỗi," anh nói, giọng anh có phần khàn đi, như thể anh đã chạy suốt quãng đường dài.
Anh nhìn vào nơi cô ấy đã từng ngồi, nơi mà cô ấy đã để lại những dấu vết của sự tồn tại, và anh không thể tin vào mắt mình. " Tớ đã bỏ lỡ cậu ," anh thì thầm, như thể nói với chính mình, với cuộc đời và với những cơ hội đã bị vuột mất.
Anh nhớ lại tất cả những khoảnh khắc mình không dám nói, những lời chưa thốt ra, những cái nhìn mà anh tưởng như có thể chờ thêm một chút nữa. Nhưng bây giờ, tất cả đã muộn màng. Anh đã để cô ấy ra đi, và không còn cách nào để quay lại.
" Tớ cũng đã thích cậu lâu rồi," anh nói, nhưng không có ai để nghe. " Tớ đã không dám nói, không dám thừa nhận. Tớ sợ sẽ làm tổn thương câụ sợ mất đi cái mà tớ cho là tình bạn. Nhưng giờ tôi hiểu rồi, tôi đã mất cô ấy. Và đó là điều tớ sẽ phải sống với suốt phần đời còn lại."
Anh đứng im, cảm giác trống rỗng bao trùm. " Cô ấy không còn ở đây nữa," anh thì thầm, tự trách mình.
Với mỗi bước đi về phía cửa, anh cảm thấy như mình đã đánh mất thứ quý giá nhất. Mọi thứ đã kết thúc, và anh nhận ra rằng có những cơ hội trong cuộc đời chỉ đến một lần. Khi bỏ qua chúng, có thể sẽ không bao giờ quay lại .
Có thể nói rằng Trong cuộc sống, đôi khi chúng ta quá bận rộn với những thứ xung quanh mà bỏ qua những điều thực sự quan trọng. Chúng ta nghĩ rằng thời gian là vô hạn, rằng có thể chờ đợi, có thể để lại cho ngày mai những điều chưa kịp nói. Nhưng sự thật là, đôi khi cơ hội chỉ đến một lần duy nhất, và khi chúng ta để vuột mất, mọi thứ sẽ không bao giờ trở lại như cũ. Hãy trân trọng những người bên cạnh bạn, đừng chần chừ, đừng để nỗi tiếc nuối làm mờ đi những kỷ niệm đáng quý nhé .
~ Câu chuyện đến đây là hết cảm ơn các bạn đã ghé thăm ạ ~