Lãng Mạn Giữa Sự Quyền Lực và Mỏng Manh
Tác giả: ①⓪⑤.ⓑⓐⓝⓖⓑⓐⓝⓖ
Xin chào các bạn, trước khi bước vào câu chuyện mình xin phép chia câu chuyện này thành nhiều phần nhỏ khác nhau tương đương với các chap ngắn. Hi vọng là các bạn sẽ thích câu chuyện này của mình!
Giờ thì chúng ta bắt đầu vào câu chuyện thôi! Let's goo...!
---
Chap 1: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Lâm Vy bước vào phòng họp với bộ suit đen lịch lãm, đôi giày cao gót vang lên từng bước chân trên nền đá lạnh lẽo của tòa nhà cao tầng. Cô không quan tâm đến cái nhìn của những người xung quanh, tất cả ánh mắt đều dõi theo cô, nhưng cô chỉ có một mục tiêu duy nhất trong đầu – đó là hoàn thành cuộc họp quan trọng này. Vừa vào đến cửa, cô liền mỉm cười, đôi mắt sắc bén lướt qua các đồng nghiệp đang ngồi chờ.
Bữa sáng của cô hôm nay đã diễn ra trong không khí căng thẳng. Chưa bao giờ công việc lại áp lực như thế này, và Lâm Vy càng cảm nhận được rõ rệt sự mệt mỏi dần dần len lỏi vào cơ thể mình. Là một nữ CEO trẻ tuổi, mọi quyết định cô đưa ra đều có thể ảnh hưởng đến hàng ngàn người, và những buổi họp như thế này càng khiến cô cảm thấy mình bị cuốn vào một guồng quay mà dường như không thể thoát ra.
Với mái tóc dài đen nhánh được chải gọn gàng, đôi mắt nâu sáng rực, Lâm Vy luôn là hình mẫu lý tưởng trong mắt nhiều người: đẹp, tài năng và đầy quyền lực. Nhưng ít ai biết rằng, sau vẻ ngoài hoàn hảo ấy là một người phụ nữ với những nỗi lo riêng mà cô không bao giờ chia sẻ với ai. Cô đã đấu tranh không ngừng nghỉ để có được vị trí này, nhưng cũng từ đó mà cô mất đi nhiều thứ. Bạn bè, tình yêu, thậm chí cả sự tự do – tất cả đều phải đánh đổi bằng những giờ làm việc không ngừng nghỉ, những cuộc họp kéo dài xuyên đêm.
Lâm Vy không còn nhiều thời gian để suy nghĩ về bản thân, cô phải đứng vững trước những thử thách khắc nghiệt của một CEO, người luôn phải duy trì hình ảnh quyền lực trước tất cả mọi người. Trong khi mọi người xung quanh cô đều bận tâm đến công việc, đến những vấn đề nhạy cảm trong công ty, Lâm Vy chỉ biết làm việc, làm việc và làm việc.
Khi cô bước vào phòng họp, những giám đốc và trưởng phòng trong công ty đều đã có mặt đầy đủ. Ánh mắt của họ đều đổ dồn vào Lâm Vy, nhưng cô chỉ khẽ gật đầu rồi đi thẳng đến chiếc ghế chủ tọa, nơi mà cô luôn ngồi trong những cuộc họp quan trọng. Mọi người lặng lẽ im lặng, chờ đợi cô lên tiếng.
“Xin chào mọi người,” Lâm Vy lên tiếng, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực. “Chúng ta sẽ bắt đầu ngay lập tức. Hôm nay, tôi muốn thảo luận về chiến lược mở rộng thị trường trong quý sau. Đây là một vấn đề vô cùng quan trọng, và tôi cần ý kiến đóng góp từ tất cả mọi người.”
Mọi người xung quanh bàn đều cúi đầu, im lặng lắng nghe cô. Lâm Vy bắt đầu trình bày những kế hoạch đầy tham vọng, với những con số rõ ràng và chiến lược chi tiết. Cô không hề ngừng nghỉ, khiến những người trong phòng đều phải nể phục bởi tài năng và sự quyết đoán của mình.
Nhưng giữa những lời nói mạnh mẽ của cô, có một điều gì đó khiến cô không thể không chú ý. Đó là một ánh mắt – ánh mắt của Trần Huy. Anh ta ngồi ở cuối phòng, yên lặng lắng nghe mọi thứ, đôi mắt anh nhìn vào cô một cách đầy kiên nhẫn. Điều đặc biệt là, ánh mắt ấy không chỉ là sự chăm chú, mà còn có một sự thấu hiểu sâu sắc mà cô chưa từng thấy ở bất kỳ ai khác. Trong khi những người khác chỉ nhìn vào con số, vào biểu đồ hay những báo cáo, Trần Huy lại nhìn vào cô – một cách rất đặc biệt.
Trần Huy, nhân viên mới của công ty, là một người ít nói nhưng lại rất có sự hiểu biết. Cô chưa bao giờ nói chuyện với anh, nhưng mỗi lần nhìn vào anh, cô lại có cảm giác như thể anh có thể đọc được những suy nghĩ trong đầu cô. Trong khi Lâm Vy luôn phải bảo vệ mình trong môi trường đầy cạnh tranh này, Trần Huy dường như lại là một người không có gì phải che giấu. Anh không cố gắng gây ấn tượng, không có vẻ ngoài hoàn hảo, nhưng ánh mắt và sự bình tĩnh của anh khiến Lâm Vy không thể không để ý.
Cả buổi họp kéo dài hơn ba giờ đồng hồ. Mặc dù rất mệt mỏi, Lâm Vy vẫn giữ được vẻ ngoài điềm tĩnh, không một dấu hiệu nào cho thấy cô bị áp lực hay căng thẳng. Cuối cùng, khi cuộc họp kết thúc, cô đứng dậy và bắt tay từng người. Khi đến lượt Trần Huy, cô nhìn anh một cách lạ lùng, như thể cô muốn tìm hiểu thêm về anh.
“Cảm ơn ý kiến đóng góp của anh, Trần Huy,” Lâm Vy mỉm cười, ánh mắt dừng lại ở anh một giây lâu hơn những người còn lại.
Trần Huy chỉ cúi đầu nhẹ nhàng, không trả lời mà chỉ nhìn cô bằng ánh mắt trầm tĩnh. Đó là lần đầu tiên cô cảm nhận được một cái gì đó khác biệt từ anh, một cảm giác mà cô chưa từng có với bất kỳ ai trong công ty.
Sau cuộc họp, Lâm Vy quay trở lại phòng làm việc của mình. Những lo toan và áp lực từ cuộc họp vẫn còn đè nặng lên cô. Nhưng một phần tâm trí của cô lại cứ quay cuồng quanh Trần Huy. Cô chưa bao giờ cảm thấy có sự thu hút đặc biệt đối với một người đàn ông nào trong công ty. Cô luôn giữ cho mình một khoảng cách, tránh để tình cảm cá nhân làm ảnh hưởng đến công việc. Nhưng với Trần Huy, điều gì đó khiến cô cảm thấy không thể rời mắt khỏi anh.
Trong khi cô ngồi bên bàn làm việc, Trần Huy đang ngồi ở góc phòng, nơi mà anh vẫn thường làm việc suốt những giờ phút tĩnh lặng. Mặc dù không nói nhiều, nhưng anh luôn có mặt khi cần thiết. Anh là người duy nhất trong công ty có thể hiểu được những điều Lâm Vy không nói ra, những nỗi niềm mà cô không thể chia sẻ với bất kỳ ai. Và đó chính là điều khiến cô cảm thấy không thể không nghĩ về anh.
Lâm Vy mỉm cười một mình, rồi thở dài. Cô đã quá mệt mỏi với công việc, với những áp lực mà không ai hiểu được. Nhưng một điều kỳ lạ là, trong khoảnh khắc ấy, cô lại muốn tìm thấy sự an ủi trong một người như Trần Huy.
Cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng cô cảm nhận được rằng, cuộc gặp gỡ này là một sự khởi đầu. Một khởi đầu không chỉ về công việc, mà còn về một mối quan hệ giữa sự quyền lực và sự yếu đuối mà cả hai chưa từng chạm đến.
---
Chap 2: Những Giằng Xé Nội Tâm
Ánh sáng ban ngày dần mờ nhạt khi Lâm Vy quay lại văn phòng sau một ngày làm việc dài. Thành phố ngoài cửa sổ chìm trong bóng tối, nhưng đèn trong tòa nhà vẫn sáng rực, phản chiếu một thế giới đầy mưu mô và toan tính. Cô ngồi vào chiếc ghế xoay, quay người nhìn ra ngoài, cảm nhận làn gió mát lạnh từ cửa sổ thổi vào. Bất giác, tâm trí cô lại quay về cuộc họp sáng nay, nơi mà ánh mắt của Trần Huy luôn đọng lại trong lòng cô như một dấu ấn khó phai.
Mọi người trong công ty đều thấy cô mạnh mẽ, là người luôn biết rõ mình muốn gì và sẵn sàng chiến đấu để đạt được mục tiêu. Nhưng chỉ có cô mới hiểu rằng, sự mạnh mẽ ấy không phải lúc nào cũng là một ưu điểm. Có những đêm, khi mọi thứ lắng lại, cô cảm thấy cô đơn. Sự cô đơn không phải đến từ việc thiếu bạn bè hay người thân, mà đến từ việc phải luôn giữ vững vai trò lãnh đạo, phải luôn tỏ ra mạnh mẽ và không bao giờ được phép yếu đuối.
Lâm Vy đã dần quen với những đêm làm việc đến khuya. Những quyết định khó khăn, những cuộc điện thoại với đối tác, các cuộc họp căng thẳng – tất cả đều khiến cô ít có thời gian cho bản thân. Từ khi cô lên làm CEO, cô đã phải hy sinh rất nhiều thứ, trong đó có cuộc sống cá nhân.
Trần Huy – anh luôn là người duy nhất không cần phải tỏ ra ấn tượng hay cố gắng gây sự chú ý với cô. Nhưng trong ánh mắt anh lại có một điều gì đó rất khác biệt, khiến cô cảm thấy như thể anh nhìn thấu hết những bí mật sâu thẳm trong lòng mình.
Lâm Vy không thể hiểu nổi bản thân mình. Tại sao lại có cảm giác ấy? Tại sao giữa hàng trăm nhân viên trong công ty, cô lại luôn chú ý đến anh, một người đàn ông không mấy nổi bật? Anh không phải mẫu người mà cô thường quan tâm, nhưng lại là người duy nhất có thể khiến cô không thể ngừng nghĩ đến.
Cô thở dài và quay lại nhìn đống công việc đang chất đống trên bàn. Hàng loạt báo cáo và đề án cần phải giải quyết. Công ty đang trong giai đoạn quan trọng của việc mở rộng, và cô phải đảm bảo rằng mọi quyết định đều chính xác. Nhưng một phần tâm trí của cô lại lạc lõng, không thể nào rời xa suy nghĩ về Trần Huy.
Ngày hôm sau, công ty tổ chức một buổi họp quan trọng về chiến lược mở rộng thị trường ở khu vực miền Nam. Lâm Vy không ngừng nghĩ về anh trong suốt thời gian chuẩn bị, và điều đó khiến cô cảm thấy một chút bất an. Cô đã từng là người luôn tự tin, nhưng sự xao động này khiến cô bắt đầu nghi ngờ chính mình.
Mọi người lần lượt đến phòng họp. Trần Huy đến như thường lệ, dáng người anh bình thản bước vào, không vội vã, không có gì đặc biệt. Nhưng Lâm Vy lại không thể rời mắt khỏi anh. Cô cảm thấy một sự căng thẳng không rõ lý do dâng lên trong lòng. Trái ngược với sự lạnh lùng của cô, anh luôn có vẻ như không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ điều gì. Anh không bao giờ bày tỏ sự lo lắng hay căng thẳng, mà chỉ lặng lẽ làm việc và thấu hiểu mọi điều.
Buổi họp kéo dài hơn ba giờ đồng hồ. Trong suốt thời gian đó, Lâm Vy thảo luận về các chiến lược, những cơ hội và thách thức trong việc mở rộng thị trường. Cô nói nhanh, mạch lạc, với giọng điệu mạnh mẽ. Nhưng mỗi khi ánh mắt cô vô tình gặp phải ánh mắt của Trần Huy, cô lại cảm thấy có điều gì đó nghẹn lại trong lồng ngực.
Cuối buổi họp, khi mọi người chuẩn bị ra về, Lâm Vy lại tìm thấy mình đang đứng đối diện với Trần Huy. Cô không biết phải nói gì, nhưng trái tim cô lại bắt đầu đập mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
"Anh có thể ở lại một chút không?" Lâm Vy cất giọng, khiến Trần Huy quay lại nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, nhưng anh không từ chối. Anh chỉ gật đầu và bước lại gần.
“Cảm ơn anh vì đã đóng góp ý kiến hôm nay,” Lâm Vy bắt đầu, giọng cô hơi ngập ngừng. “Anh rất thông minh và hiểu rõ về công việc. Tôi... tôi nghĩ anh có thể giúp tôi nhiều hơn nữa.”
Trần Huy chỉ mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự thông hiểu mà Lâm Vy chưa bao giờ thấy ở ai. "Tôi chỉ làm công việc của mình thôi, thưa giám đốc."
Lâm Vy cảm thấy lúng túng trước sự khiêm tốn của anh, và một khoảng lặng bao trùm không gian. Cô muốn nói điều gì đó, nhưng lại không thể tìm ra lời.
"Trần Huy, anh... anh có thể chia sẻ với tôi một chút không?" Lâm Vy không thể giữ được suy nghĩ trong đầu nữa. "Anh không bao giờ bộc lộ cảm xúc, không bao giờ nói ra suy nghĩ của mình. Điều đó làm tôi tò mò."
Trần Huy nhìn cô, ánh mắt anh không lạnh lùng như mọi khi mà thay vào đó là một sự ấm áp nhẹ nhàng. "Thưa giám đốc, tôi chỉ là người làm công việc của mình. Mỗi người đều có cách riêng để xử lý vấn đề, và tôi chọn cách giữ bình tĩnh. Nhưng nếu giám đốc cần sự giúp đỡ, tôi sẽ luôn ở đây."
Lâm Vy ngạc nhiên bởi cách anh nói, như thể anh hiểu cô hơn chính cô hiểu bản thân mình. Sự khiêm nhường và trầm tĩnh của anh khiến cô cảm thấy bối rối. Cô đã từng gặp rất nhiều người trong ngành, nhưng không ai có thể khiến cô cảm thấy an tâm như anh.
"Anh có thể ở lại và làm việc thêm một chút không?" Lâm Vy lại lên tiếng, cảm giác muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này dâng lên trong cô.
Trần Huy nhìn cô một lúc rồi gật đầu. “Tất nhiên.”
Cả hai ngồi xuống làm việc. Trần Huy mở laptop ra và cùng Lâm Vy thảo luận về những vấn đề liên quan đến chiến lược phát triển. Mặc dù cuộc trò chuyện xoay quanh công việc, nhưng giữa họ vẫn có một sự kết nối khó lý giải. Những lần trao đổi ánh mắt, những lần im lặng, tất cả đều chứa đựng một cảm giác đặc biệt mà cả hai không thể nào lý giải.
Càng tiếp xúc, Lâm Vy càng nhận ra rằng mình không thể tiếp tục giữ khoảng cách với anh mãi. Trái tim cô không chỉ đơn giản bị thu hút bởi sự tinh tế và tài năng của Trần Huy, mà còn bởi sự bình yên mà anh mang lại. Đối diện với quyền lực và những thách thức trong công việc, cô lại tìm thấy sự nhẹ nhàng, một điều mà cô đã đánh mất lâu rồi trong cuộc sống đầy sóng gió này.
---
Chap 3: Cảm Giác Đối Lập
Ngày hôm sau, Lâm Vy thức dậy muộn hơn thường lệ. Cảm giác mệt mỏi và cơn đau đầu từ đêm qua khiến cô không thể thức dậy đúng giờ. Cuộc họp cuối cùng đã kết thúc khá muộn, nhưng những suy nghĩ về Trần Huy vẫn vương vấn trong đầu cô. Mặc dù sáng nay cô cố gắng tập trung vào công việc, nhưng không thể nào xóa đi cảm giác căng thẳng, lạ lùng mỗi khi nghĩ về anh.
Trần Huy không giống bất kỳ người đàn ông nào mà cô từng gặp. Anh không chỉ thu hút cô bởi trí tuệ mà còn bởi sự bình tĩnh, kiên nhẫn. Anh không ép buộc hay thể hiện sự mong muốn gì với cô, nhưng lại khiến cô cảm thấy mình như đang đứng trước một ngã rẽ mà không thể quay lại.
Lâm Vy tự hỏi liệu mình có quá vội vàng trong việc mở lòng hay không. Cô không thể phủ nhận rằng anh khiến cô cảm thấy một sự rung động mạnh mẽ mà từ lâu cô đã không còn cảm nhận được. Hồi còn trẻ, cô từng mơ mộng về một tình yêu lãng mạn, nhưng giờ đây, với vai trò của một CEO, cô không có thời gian để nghĩ về điều đó.
Buổi sáng hôm nay, Lâm Vy có một cuộc họp quan trọng với các đối tác, nhưng đầu óc cô vẫn mải miết nghĩ về Trần Huy. Cô không hiểu tại sao anh lại có thể khiến mình bất an đến vậy. Trước đây, mỗi khi phải đối mặt với những thử thách trong công việc, cô luôn tự tin và lạnh lùng. Nhưng giờ, sự hiện diện của Trần Huy dường như khiến mọi thứ trở nên mờ nhạt.
Dù vậy, Lâm Vy cũng không muốn thể hiện sự yếu đuối của mình. Cô vẫn duy trì hình ảnh người phụ nữ mạnh mẽ, lạnh lùng, không ai có thể xâm phạm vào thế giới riêng của mình.
Vào buổi chiều, khi mọi người đã giải quyết xong công việc, Lâm Vy quyết định đi dạo một chút để giải tỏa tâm trạng. Cô bước ra ngoài tòa nhà văn phòng, hít thở không khí trong lành. Ánh sáng mặt trời yếu ớt chiếu lên khuôn mặt cô, làm cho mọi mệt mỏi trong cô dường như tan biến. Cô thích cảm giác tự do, không bị ràng buộc bởi những bản hợp đồng hay cuộc họp kéo dài. Tuy nhiên, cảm giác đó cũng không kéo dài lâu.
Lâm Vy bất chợt bắt gặp Trần Huy ở gần khu vực công viên. Anh đứng dựa vào lan can, đôi mắt chăm chú nhìn vào một cuốn sách. Nhìn anh trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy một sự kết nối lạ kỳ, một cái gì đó khó nói thành lời. Dù không có lời nói nào giữa họ, nhưng sự hiện diện của anh khiến Lâm Vy cảm nhận được một sự bình yên trong tâm hồn.
Cô không biết phải làm gì, nhưng lại không thể làm ngơ. Lâm Vy bước về phía anh, khi Trần Huy ngẩng lên, ánh mắt anh không có gì bất ngờ, chỉ có một chút ngạc nhiên.
“Chào giám đốc, sao hôm nay lại ra ngoài vậy?” Trần Huy hỏi với nụ cười nhẹ nhàng, giọng nói của anh luôn mang một sự bình thản, không vồn vã nhưng lại đầy lôi cuốn.
“Cảm thấy cần không gian để suy nghĩ một chút,” Lâm Vy đáp, cười khẽ. "Anh thì sao? Đọc sách một mình sao?"
Trần Huy gật đầu. “Đúng vậy. Sách là người bạn tốt nhất của tôi.”
Lâm Vy nhìn anh một lúc lâu, ánh mắt như đang tìm kiếm câu trả lời trong đôi mắt sâu thẳm của anh. Cô cảm thấy có một điều gì đó kì lạ, như thể họ có thể hiểu nhau mà không cần phải nói ra bất cứ lời nào.
“Thật ra, tôi không biết vì sao tôi lại cảm thấy thế này,” Lâm Vy đột ngột lên tiếng, như thể không thể kìm nén được cảm xúc trong lòng. "Cứ như thể có một thứ gì đó giữa chúng ta mà tôi không thể lý giải."
Trần Huy im lặng nhìn cô, rồi chậm rãi nói: “Giám đốc, đôi khi chúng ta không cần phải lý giải mọi thứ. Cảm xúc cũng như vậy. Nó đến mà không cần lý do."
Lâm Vy bối rối, trái tim đập mạnh. Cô biết rõ rằng, trong cuộc sống của mình, cô đã không bao giờ để cảm xúc chi phối lý trí, nhưng giờ đây, tất cả đã trở nên khác biệt. Trái tim cô như đang bị cuốn vào một thứ tình cảm không thể nào cưỡng lại.
Chẳng ai nói gì thêm, và không khí giữa hai người đột nhiên trở nên dày đặc. Lâm Vy đứng đó, không biết phải làm gì, nhưng lại không thể dứt ra khỏi Trần Huy. Cảm giác này khiến cô cảm thấy sợ hãi và kích thích cùng lúc. Những suy nghĩ hỗn loạn cứ xoáy quanh trong đầu cô, và cô nhận ra mình không thể tiếp tục né tránh anh nữa.
Với một quyết định chớp nhoáng, Lâm Vy nhìn Trần Huy và nói: “Anh có muốn đi uống một ly không? Tôi cảm thấy mình cần một người để nói chuyện.”
Trần Huy nhìn cô, rồi khẽ gật đầu. “Được, tôi đi cùng.”
Cả hai đi đến một quán cà phê gần đó, nơi mà không khí ấm cúng và yên tĩnh giúp cho cuộc trò chuyện trở nên dễ dàng hơn. Lâm Vy không thể nhớ rõ mình đã nói những gì, nhưng mọi lời nói như tan biến trong không khí khi đôi mắt họ gặp nhau. Trái tim cô thổn thức không ngừng, và mọi lý trí dường như không còn có thể kiểm soát được những gì đang diễn ra.
Cuối cùng, khi cuộc trò chuyện đã không còn gì để nói, chỉ còn lại sự im lặng nặng nề, Lâm Vy bất ngờ đứng lên. Trái tim cô đập mạnh, cảm giác này không thể kìm nén được nữa.
“Chúng ta đi đâu bây giờ?” Lâm Vy hỏi, giọng cô nhẹ nhàng nhưng có gì đó bứt rứt.
Trần Huy nhìn cô, không nói gì nhưng đôi mắt anh chứa đầy sự kiên nhẫn và sự thấu hiểu. Anh đứng dậy, đưa tay ra nắm lấy tay cô một cách nhẹ nhàng nhưng đầy mạnh mẽ.
Không ai nói gì thêm. Chỉ một cái nắm tay, nhưng đủ để khiến Lâm Vy cảm thấy rằng, mối quan hệ này sẽ không bao giờ giống như những gì cô đã từng biết.
---
Chap 4: Đêm Tình Nóng Bỏng
Đêm nay, không khí trong thành phố dường như lắng lại. Ánh đèn vàng của những con phố rọi xuống mặt đường ẩm ướt, phản chiếu một không gian huyền bí, đầy quyến rũ. Lâm Vy không biết mình đã đến đâu trong mối quan hệ này, nhưng cô không thể phủ nhận rằng, những cảm xúc mãnh liệt đang dâng trào trong lồng ngực.
Sau khi rời quán cà phê, cô và Trần Huy đã không nói thêm một lời nào. Họ chỉ im lặng bước đi, đôi chân cùng nhịp, nhưng trái tim của họ lại đập khác nhau. Cái nắm tay ấy, nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết, đã làm thay đổi tất cả.
Lâm Vy không thể hiểu tại sao, nhưng khi đến cửa căn hộ của mình, cô bỗng cảm thấy một cơn bão cảm xúc trỗi dậy trong lòng. Cô muốn có một phút giây im lặng, để tự đối diện với chính mình, nhưng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô nhận ra rằng mình đã không còn đơn độc. Trái tim cô đã bị cuốn vào một cơn sóng dữ, mà Trần Huy là người duy nhất khiến cô không thể kìm nén cảm xúc.
Trái tim cô đập loạn nhịp khi nghĩ về anh. Tại sao lại như vậy? Anh chỉ là một người nhân viên bình thường trong công ty, nhưng tại sao lại khiến cô cảm thấy những rung động mà không ai khác có thể mang lại?
Lâm Vy không thể kiềm chế được sự thôi thúc đó. Cô cảm thấy mình như đang đứng giữa một ngã ba đường, một bên là sự nghiệp, là quyền lực mà cô đã xây dựng bấy lâu nay; một bên là Trần Huy – người đàn ông đã khiến mọi thứ trong cô thay đổi.
Không lâu sau, một tiếng chuông cửa vang lên, kéo cô khỏi những suy nghĩ mông lung. Cô không bất ngờ khi nhìn thấy Trần Huy đứng đó, trong bộ đồ tối màu, vẻ ngoài luôn toát lên sự lạnh lùng và bình tĩnh. Nhưng ánh mắt anh lại không giống như mọi khi. Hôm nay, ánh mắt ấy sâu hơn, nặng nề hơn, chứa đựng một cảm xúc mà cô không thể nào lý giải được.
“Giám đốc, tôi có thể vào không?” Trần Huy lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sự thách thức.
Lâm Vy đứng im một lúc, trái tim đập thình thịch, nhưng cô không thể từ chối. Môi cô mấp máy, nhưng cuối cùng cô chỉ gật đầu. Trần Huy bước vào, đóng cửa lại sau lưng. Không khí trong căn hộ bỗng nhiên trở nên đặc quánh, như thể mọi thứ xung quanh đang đổ dồn vào khoảnh khắc này.
Anh đứng lặng im giữa phòng khách, đôi mắt không rời khỏi Lâm Vy, và cô cảm nhận được sự căng thẳng trong không gian. Cả hai đều không nói gì, chỉ đứng đối diện nhau như vậy, đôi mắt gặp nhau như một lời nói không cần lời.
Lâm Vy bước đến, ngồi xuống chiếc ghế dài. Cô không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng có một điều cô biết rõ – sự mơ hồ và những cảm giác không thể lý giải này đã đủ khiến cô không thể quay lại.
"Trần Huy," Lâm Vy cất tiếng, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy sự quyết đoán, "Anh có biết vì sao tôi cảm thấy khó khăn đến vậy không?"
Anh im lặng một lúc, đôi mắt anh sáng lên, dường như anh đã đoán ra tất cả. "Giám đốc, tôi không muốn ép buộc hay làm gì khiến cô phải bối rối. Nhưng tôi biết cô đã cảm nhận được điều này từ lâu."
Lâm Vy không nói gì, chỉ nhìn anh chăm chú. Cô không muốn thừa nhận, nhưng trái tim cô đã mách bảo rằng, giữa họ đã có một sự kết nối không thể phủ nhận.
"Anh và tôi..." Lâm Vy không thể tiếp tục. Cô cảm thấy những từ ngữ như không thể thốt ra được nữa. Mọi thứ quá khó khăn để diễn tả bằng lời.
Trần Huy bước đến gần, không một lời nói thêm, chỉ nhẹ nhàng cúi xuống và hôn lên môi cô. Đó là một nụ hôn nhẹ nhàng, như thể dò xét, nhưng lại khiến Lâm Vy cảm nhận được sự nóng bỏng, sự khát khao cháy bỏng từ anh. Cô không thể dừng lại. Đáp lại nụ hôn ấy, Lâm Vy kéo anh lại gần hơn, tay cô vòng ra sau cổ anh, cảm nhận từng nhịp thở của anh dồn dập.
Mọi rào cản trong cô bỗng nhiên biến mất, và một cơn sóng tình cảm mãnh liệt tràn đến. Cả hai không còn giữ khoảng cách nữa. Những nụ hôn ngày càng trở nên cuồng nhiệt, và cô cảm nhận rõ ràng sự thôi thúc trong cơ thể mình. Cô không còn muốn lý trí điều khiển nữa. Tất cả mọi thứ như chìm vào một đêm không thể quay lại.
Trần Huy đẩy nhẹ cô ngã xuống sofa, rồi anh cúi xuống hôn cô một lần nữa. Lâm Vy không phản kháng, cơ thể cô như phản ứng tự nhiên với từng cử chỉ của anh. Trái tim cô không còn đập loạn nhịp vì sợ hãi nữa, mà thay vào đó là sự đam mê và khát khao không thể tắt.
Môi anh lướt qua cổ cô, xuống tận vai, khiến cô rùng mình vì cảm giác nhạy cảm ấy. Mỗi cử động của anh như một sự khơi dậy mọi cảm giác trong cơ thể cô, và Lâm Vy không thể cưỡng lại. Cô không muốn dừng lại.
Lâm Vy đã từng là một người phụ nữ mạnh mẽ, người luôn kiểm soát mọi thứ trong cuộc sống, nhưng giờ đây, khi ở bên Trần Huy, cô chỉ còn lại cảm giác yếu đuối và hoang mang. Tất cả những gì cô cảm nhận được là sự khát khao, là sự đắm chìm trong những cảm xúc mãnh liệt mà anh mang đến.
Khi đêm xuống, mọi thứ như trôi qua trong một cơn mê, và Lâm Vy không còn là giám đốc mạnh mẽ nữa. Cô chỉ là một người phụ nữ đang trải qua những cảm giác không thể kiểm soát, đang để mình cuốn vào vòng xoáy tình yêu và đam mê, nơi không còn lý trí, chỉ có trái tim và những đam mê mãnh liệt.
---
Chap 5: Bước Tiến Mới
Sáng hôm sau, ánh sáng yếu ớt của mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu lên làn da Lâm Vy, nhưng cô không thể ngủ thêm. Cảm giác mệt mỏi sau đêm qua vẫn còn, nhưng không phải vì thể xác, mà vì những cảm xúc lạ lùng đang dâng trào trong tim cô. Cô ngồi dậy, cảm nhận sự cô đơn vây quanh. Cô không thể phủ nhận rằng, sau đêm ấy, mọi thứ đã thay đổi.
Trái tim cô không còn chỉ là của cô nữa. Nó đã trở thành một thứ gì đó vừa mơ hồ, vừa rõ ràng – có anh trong đó. Cô không biết phải làm gì với cảm xúc ấy, không biết làm sao để đối diện với chính mình.
Nhìn đồng hồ, cô nhận ra rằng đã quá muộn để kịp đến công ty. Nhưng dù sao, hôm nay cô không hề có tâm trạng để làm việc. Lâm Vy quyết định nghỉ một ngày. Cô cần thời gian để suy nghĩ, để hiểu rõ mình muốn gì và điều gì thực sự đang xảy ra giữa cô và Trần Huy.
Trần Huy cũng không dễ dàng rời khỏi những suy nghĩ của mình. Đêm qua vẫn hiện hữu trong đầu anh như một đoạn phim quay chậm, và những cảm giác mà anh trải qua không thể lý giải bằng lý trí. Anh không hối hận, nhưng cũng không thể không nhận ra rằng, cái gì đó đã thay đổi giữa anh và Lâm Vy. Cảm xúc anh dành cho cô đã không còn là sự tôn trọng đơn thuần của một nhân viên với cấp trên. Nó sâu hơn, mãnh liệt hơn.
Công việc của anh ngày hôm nay vẫn phải tiếp tục, nhưng anh không thể tập trung. Anh nhớ đến ánh mắt của Lâm Vy khi họ rời quán cà phê tối qua. Một ánh mắt chứa đựng nhiều điều, một chút mơ hồ, một chút ngần ngại, nhưng không thiếu phần cuồng nhiệt và thấu hiểu.
Anh tự hỏi, liệu cô có cảm nhận giống anh không?
Buổi chiều, điện thoại của Lâm Vy đổ chuông. Cô không phải là người hay bắt máy ngay lập tức, nhưng lần này, khi nhìn thấy tên Trần Huy trên màn hình, cô không ngần ngại nhấn nút nhận cuộc gọi.
"Giám đốc, tôi có thể gặp cô một chút được không?" Giọng anh nhẹ nhàng, có chút lạ lẫm.
Lâm Vy im lặng một lúc, nhưng rồi khẽ đáp, "Được, tôi sẽ gặp anh. Chúng ta gặp nhau ở đâu?"
Chưa đầy một giờ sau, Lâm Vy và Trần Huy ngồi đối diện nhau trong một nhà hàng yên tĩnh, nơi họ có thể trò chuyện mà không sợ bị làm phiền. Cả hai đều im lặng một lúc, không biết bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng, Trần Huy lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng. "Giám đốc, tôi nghĩ... chúng ta cần phải nói chuyện. Về đêm qua."
Lâm Vy nhắm mắt một lúc, rồi nhìn anh. "Tôi không hối hận về đêm qua, Trần Huy," cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự chắc chắn. "Nhưng tôi không thể phủ nhận rằng cảm giác của tôi lúc này rất khó hiểu."
Trần Huy không rời mắt khỏi cô, đôi mắt anh sáng lên khi nghe câu nói ấy. "Tôi hiểu. Tôi cũng cảm thấy như vậy. Nhưng tôi không muốn làm mọi thứ trở nên phức tạp hơn. Chúng ta không thể đơn giản chỉ là... một đêm. Cô và tôi, có quá nhiều rào cản."
Lâm Vy mỉm cười nhẹ, nhưng trong lòng cô lại có một sự mâu thuẫn mạnh mẽ. "Chúng ta đều có những rào cản. Nhưng tôi không thể sống chỉ vì những thứ tôi có thể kiểm soát. Trần Huy, tôi không còn muốn chỉ là một người điều hành công ty, tôi cũng không muốn mãi là người mạnh mẽ, lạnh lùng nữa."
Trần Huy không nói gì, chỉ nhìn cô. Anh biết rằng cô đang nói sự thật. Cảm xúc của cô không phải chỉ là một phút giây nhất thời. Nó thật sự có sự thay đổi trong lòng cô, cũng như trong anh.
Cả hai bắt đầu chia sẻ với nhau nhiều hơn về cuộc sống riêng tư. Trần Huy kể về quá khứ của mình, về những khó khăn anh đã trải qua. Anh không phải là một người sinh ra trong gia đình quyền quý, mà là một người đã phải tự lập từ rất sớm. Lâm Vy lắng nghe, cảm nhận được sự chân thành trong từng lời anh nói. Những gì anh đã trải qua, những quyết định mà anh đã phải đưa ra, tất cả khiến cô nhìn anh với một ánh mắt khác. Anh không phải là người đàn ông đơn giản mà cô từng nghĩ.
Lâm Vy chia sẻ với anh những áp lực mà cô đang phải đối mặt. Cô không chỉ là một CEO trẻ tuổi, mà còn là người phụ nữ đứng đầu một đế chế, phải đối diện với những quyết định lớn lao mỗi ngày. Cô chia sẻ về sự cô đơn mà đôi khi cô cảm thấy, dù xung quanh có bao nhiêu người.
Trần Huy im lặng lắng nghe, nhưng không có sự đồng cảm thông thường. Anh hiểu rằng, tất cả những gì cô nói đều là sự thật, nhưng anh cũng hiểu một điều sâu sắc – cô không thể chiến đấu một mình mãi mãi.
Khi bữa ăn kết thúc, cả hai đứng dậy, nhưng lần này, họ không cảm thấy sự ngại ngùng như trước. Họ bước ra ngoài, đi dọc theo con phố dài, nơi không gian yên tĩnh như giúp họ giải tỏa những điều chưa nói hết. Lâm Vy cảm nhận sự gần gũi của Trần Huy, không phải chỉ là một đồng nghiệp, mà là một người đàn ông mà cô bắt đầu hiểu và có cảm giác muốn dựa vào.
Trần Huy quay sang cô, đôi mắt anh dịu dàng, nhưng cũng đầy sự quyết đoán. "Lâm Vy, tôi không biết chúng ta sẽ đi đâu, nhưng tôi không thể sống thiếu cô. Cảm xúc của tôi không phải là nhất thời. Tôi muốn cùng cô bước tiếp."
Lâm Vy đứng lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu. "Tôi cũng vậy, Trần Huy. Tôi không biết mình đang làm gì, nhưng tôi cảm nhận được rằng, nếu không thử, tôi sẽ không bao giờ biết."
Cả hai đứng đó, không cần nói thêm lời nào. Cảm xúc giữa họ đã đủ rõ ràng để không cần lời nói. Họ chỉ cần một cơ hội để bước vào một chương mới của cuộc đời, nơi tình yêu sẽ không chỉ là một cảm giác vụn vỡ, mà là sự kết nối thực sự.
---
Chap 6: Quyết Định Quan Trọng
Trần Huy cảm thấy những ngày gần đây trôi qua với sự dồn nén trong lòng. Mối quan hệ giữa anh và Lâm Vy càng trở nên gần gũi hơn, nhưng cũng không thiếu những thử thách. Anh yêu cô, và điều đó không phải là điều dễ dàng để có thể quên đi. Nhưng ngoài những cảm xúc ấy, anh cũng phải đối mặt với gia đình mình.
"Con đã có người yêu chưa?" Mẹ anh hỏi, đôi mắt nhìn anh với vẻ quan tâm nhưng cũng không thiếu sự kỳ vọng. "Mẹ đã thấy con gái nhà bác Lan, rất ngoan ngoãn, học giỏi, lại hiểu chuyện. Cô ấy hợp với con lắm."
Trần Huy im lặng, không muốn nói gì thêm. Anh không biết phải trả lời mẹ thế nào. Lâm Vy không phải là một cô gái như những người mà mẹ anh từng nói đến. Cô là một người mạnh mẽ, quyết đoán, có sự nghiệp riêng và không hề dễ dàng bị chi phối bởi những thứ xung quanh. Nhưng chính những điều đó lại làm anh càng thêm yêu cô.
Mỗi lần về nhà, anh lại phải đối diện với những câu hỏi giống nhau từ gia đình. "Khi nào con đưa cô ấy về giới thiệu?" Bố anh cũng không ngừng thúc giục. "Chúng ta không thể cứ mãi chờ đợi, phải làm sao để con ổn định, có gia đình."
Trần Huy biết gia đình anh luôn quan tâm đến anh, luôn mong muốn anh tìm được một người phụ nữ phù hợp để cùng xây dựng tương lai. Nhưng anh lại cảm thấy điều đó quá khó khăn. Lâm Vy không phải là người mà ai cũng có thể hiểu, và anh không muốn mang cô vào một mớ rắc rối mà chính anh cũng chưa chắc đã giải quyết được.
---
Cuối tuần, sau một tuần làm việc căng thẳng, Trần Huy quyết định gặp Lâm Vy. Anh muốn nói với cô về những gì đang diễn ra trong đầu mình. Anh muốn cô hiểu anh, và cũng muốn biết cô sẽ nghĩ gì về việc này. Anh biết rằng, đã đến lúc phải đưa mối quan hệ này lên một tầm cao mới.
Họ gặp nhau ở quán cà phê yêu thích, nơi mà cả hai đã từng chia sẻ rất nhiều câu chuyện trong những ngày qua. Trần Huy nhìn Lâm Vy khi cô bước vào, làn da cô vẫn sáng ngời dưới ánh đèn ấm áp của quán. Cô vẫn như vậy, mạnh mẽ và kiên định. Nhưng anh biết, trong lòng cô cũng không thiếu sự yếu mềm.
"Cô có chút thời gian không?" Trần Huy cất tiếng, giọng anh bình tĩnh nhưng có phần căng thẳng. "Tôi có điều muốn nói."
Lâm Vy gật đầu, ngồi xuống đối diện anh. Cô nhận ra sự nghiêm túc trong mắt anh. Trái tim cô bỗng chốc đập nhanh hơn, không hiểu sao lại cảm thấy căng thẳng.
"Có chuyện gì vậy, Trần Huy?" Cô nhẹ nhàng hỏi.
Anh hít một hơi dài, rồi bắt đầu nói, từng lời như được lựa chọn kỹ càng. "Gia đình tôi đang thúc giục tôi kết hôn. Mẹ và bố tôi không ngừng nhắc đến chuyện này. Họ muốn tôi đưa người yêu về nhà, muốn tôi ổn định cuộc sống."
Lâm Vy nghe anh nói, một cảm giác lạ lẫm dâng lên trong lòng. Cô biết chuyện gia đình anh mong muốn anh kết hôn, nhưng không ngờ nó lại tác động đến anh mạnh mẽ đến vậy.
"Vậy anh sẽ làm gì?" Lâm Vy hỏi, không giấu nổi sự quan tâm trong giọng nói.
Trần Huy im lặng một lúc, ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cô. "Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, Lâm Vy. Tôi yêu cô. Và tôi muốn đưa mối quan hệ này lên một bước xa hơn. Tôi muốn cô là người mà tôi sẽ đi cùng đến hết cuộc đời."
Anh nhìn vào mắt cô, đôi mắt tràn đầy sự chân thành và quyết tâm. Lâm Vy cảm nhận được sự nghiêm túc trong từng lời anh nói. Nhưng cảm giác trong lòng cô lại trở nên mơ hồ.
Cô không ngờ Trần Huy lại đột ngột đưa ra lời cầu hôn như vậy. Trái tim cô đập nhanh hơn, nhưng một phần trong cô lại cảm thấy không thể trả lời ngay lập tức. Cô yêu anh, điều đó là chắc chắn, nhưng cô cũng có quá nhiều điều chưa thể quyết định.
"Trần Huy, tôi..." Lâm Vy ngập ngừng, đôi mắt không giấu được sự bối rối. "Tôi cần thời gian. Tôi chưa chắc chắn về điều này."
Trần Huy mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không thể giấu đi sự lo lắng trong ánh mắt anh. "Tôi hiểu. Nhưng tôi muốn cô biết, tôi sẵn sàng chờ đợi, tôi sẽ không bao giờ ép buộc cô. Tôi chỉ muốn cô hiểu rằng, tôi thực sự muốn có cô trong cuộc đời mình."
Lâm Vy nhìn anh, trái tim cô như có một sự xao động mạnh mẽ. Cô không muốn làm anh thất vọng, nhưng cô cũng không thể vội vàng đưa ra quyết định. Mối quan hệ của họ, dù đã rất gần gũi, nhưng cô vẫn chưa cảm thấy đủ tự tin để bước tiếp.
"Tôi cần thời gian để suy nghĩ, Trần Huy. Tôi không muốn chúng ta vội vàng. Tôi cần một chút không gian để hiểu rõ mình muốn gì," Lâm Vy nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết.
Trần Huy không nói gì thêm, anh chỉ nhìn cô, ánh mắt vẫn đầy sự kiên nhẫn và yêu thương. Anh hiểu rằng, không phải mọi thứ đều có thể quyết định ngay lập tức. Nhưng anh cũng hiểu rằng, tình yêu không chỉ là sự vội vàng, mà là một hành trình để hiểu và chấp nhận nhau.
Cả hai ngồi lặng lẽ, không ai nói gì thêm. Không gian như ngừng lại, chỉ có những cảm xúc thầm lặng đang dâng trào trong lòng mỗi người. Họ đều biết rằng, một quyết định quan trọng sắp đến, và sẽ có những thay đổi lớn trong cuộc sống của cả hai.
---
Chap 7: Quyết Định Trong Lặng Im
Lâm Vy trở về căn hộ của mình sau buổi gặp gỡ với Trần Huy, những lời cầu hôn của anh vẫn văng vẳng trong tâm trí cô. Cô không thể xóa nhòa hình ảnh Trần Huy đứng trước mặt, ánh mắt anh đầy sự chân thành và mong muốn. Những lời anh nói khiến trái tim cô đập nhanh hơn, nhưng lại đầy những suy nghĩ khó xử. Cô yêu anh, điều đó là hiển nhiên, nhưng việc bước vào một mối quan hệ chính thức lại là một bước đi cô chưa sẵn sàng.
Cô ngồi xuống chiếc sofa êm ái trong căn phòng yên tĩnh, ánh đèn từ ngoài cửa sổ hắt vào làm lấp lánh khuôn mặt cô. Lâm Vy mệt mỏi nhìn vào không gian rộng lớn, tự hỏi liệu mình có thể dứt khoát để bước vào một chương mới trong cuộc đời. Cô cần thời gian để nhìn nhận lại cảm xúc của mình, để quyết định xem mình có sẵn sàng từ bỏ sự tự do cá nhân để bắt đầu một cuộc sống khác cùng Trần Huy.
Cô không muốn vội vàng, nhưng những lời anh nói lại cứ ám ảnh cô mãi. Trái tim cô rung động khi nghĩ về anh, nhưng lý trí vẫn chưa thể đưa ra quyết định rõ ràng.
“Liệu mình có đủ mạnh mẽ để thay đổi?” Cô tự hỏi. “Liệu Trần Huy có phải là người mà mình có thể chia sẻ cuộc sống suốt đời không?”
Tối hôm đó, Trần Huy quyết định đến thăm Lâm Vy. Anh biết cô cần thời gian, nhưng lòng anh lại cảm thấy bất an. Anh không thể chỉ đứng yên chờ đợi mà không biết cô nghĩ gì. Anh muốn nhìn vào mắt cô và cảm nhận được quyết định của cô.
Khi Lâm Vy mở cửa, cô không giấu được vẻ bối rối trong đôi mắt. Nhưng vẫn như mọi lần, cô mỉm cười chào đón anh, dù có chút mệt mỏi. Trần Huy bước vào, nhưng không khí hôm nay có gì đó khác. Cả hai ngồi xuống sofa, đối diện nhau, không ai nói gì trong vài phút im lặng.
"Em đã suy nghĩ về lời tôi nói chưa?" Trần Huy lên tiếng, nhẹ nhàng nhưng không thiếu sự lo lắng. "Tôi chỉ muốn biết em nghĩ gì."
Lâm Vy nhìn anh, trái tim cô lại bối rối. Cô cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt anh, nhưng có lẽ vì quá yêu anh, cô càng thêm sợ hãi. Cô không muốn vội vàng, không muốn đưa ra một quyết định mà có thể sẽ làm cả hai phải hối hận.
Cô khẽ lắc đầu, tay bấm nhẹ vào mép chiếc ghế. "Em không thể trả lời ngay lập tức, Trần Huy. Em cần thêm thời gian."
Anh không thất vọng, chỉ nhẹ gật đầu. "Tôi hiểu, Vy. Tôi sẽ chờ em."
Im lặng kéo dài giữa hai người, nhưng lần này lại không khiến họ cảm thấy xa cách. Lâm Vy cảm nhận được sự ấm áp từ Trần Huy, anh không gây thêm áp lực, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh cô.
Thời gian trôi qua, cả hai dần gần gũi hơn. Họ chia sẻ những câu chuyện đời thường, những tiếng cười nhẹ nhàng. Trong khoảnh khắc này, Lâm Vy cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết những cảm xúc mà Trần Huy mang lại cho cô. Cô cảm thấy an toàn khi ở bên anh, cảm giác như mình đã tìm thấy một người có thể chia sẻ mọi thứ.
Bầu không khí giữa họ bỗng trở nên khác lạ, sự gần gũi ấy khiến trái tim Lâm Vy đập nhanh hơn. Cô không thể phủ nhận rằng mình mong muốn anh. Và rồi, khi cô nhìn vào đôi mắt anh, một cảm giác kỳ lạ dâng lên. Cô nhận ra rằng trong lòng mình đã có một quyết định.
Trần Huy nhẹ nhàng đưa tay lên nắm lấy tay cô. Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay anh truyền qua làn da cô khiến cô không thể chống lại sự khao khát đang dâng lên trong lòng. Cô không còn muốn giữ khoảng cách nữa. Mối quan hệ giữa họ đã đủ chín muồi để bước sang một bước tiếp theo.
Khi cô ngước lên nhìn anh, ánh mắt anh đã không còn sự chờ đợi mà là một cảm xúc mãnh liệt. Trần Huy khẽ cúi đầu, môi anh chạm nhẹ vào trán cô, rồi đến mắt, đến môi, từng chút một như để xóa tan mọi nghi ngờ trong lòng cô.
Lâm Vy đáp lại nụ hôn ấy, nhưng không chỉ là một nụ hôn đơn thuần. Cô cảm nhận được những cảm xúc dâng trào, từng hơi thở của anh như hòa vào nhịp đập của tim cô. Mọi lo lắng, mọi suy nghĩ đều tan biến, chỉ còn lại sự khao khát và niềm tin vào tình yêu họ đang xây dựng.
Họ quấn quýt trong những nụ hôn, không vội vàng mà từ từ tận hưởng cảm giác này. Khi đôi môi họ tách ra, ánh mắt của cả hai đầy sự hiểu thấu. Trần Huy nhẹ nhàng kéo cô vào lòng mình, ôm chặt như muốn bảo vệ cô khỏi mọi thứ ngoài kia.
Lâm Vy thở nhẹ, đôi tay cô vòng quanh cổ anh, cảm nhận sự mạnh mẽ từ cơ thể anh. Cảm giác này, sự gần gũi này, khiến cô không thể rút lui. Cô muốn anh, muốn cùng anh đi qua mọi khó khăn trong cuộc sống.
---
Đêm đó, cả hai không nói gì thêm, chỉ có những cảm xúc mãnh liệt, những nụ hôn và vòng tay siết chặt. Trái tim của họ như đã hòa làm một, không còn phân biệt, không còn khoảng cách. Họ tìm thấy nhau trong đêm tối, trong sự nhẹ nhàng nhưng cũng đầy khao khát.
Khi sáng mai thức dậy, Lâm Vy vẫn nằm trong vòng tay Trần Huy, không muốn thức dậy để đối mặt với những quyết định. Nhưng cô biết, trong lòng mình, đã có một sự thay đổi lớn. Cô đã tìm được câu trả lời cho những câu hỏi trong lòng mình. Và cô biết, đây mới chỉ là sự khởi đầu của một hành trình dài phía trước.
---
Chap 8: Quyết Định Và Bước Tiến Mới
Ngày hôm sau, Lâm Vy thức dậy trong cảm giác không thể xóa nhòa hình ảnh của đêm qua. Cảm xúc lẫn lộn vẫn còn vương vấn trong lòng, nhưng thay vì lo lắng hay bối rối, cô cảm nhận một sự bình yên lạ thường. Trái tim cô đã không còn hoài nghi như trước, cô biết mình đã có câu trả lời cho những câu hỏi về tương lai của hai người.
Lâm Vy bước xuống giường, những tia sáng đầu tiên của buổi sáng chiếu qua cửa sổ, làm căn phòng trở nên ấm áp. Cô nhìn vào gương, tự hỏi liệu hôm nay mình có thể thực sự bước một bước mới trong mối quan hệ này hay không. Cô đã nghĩ về Trần Huy suốt đêm qua, về lời cầu hôn của anh, về những cảm xúc chân thành mà anh mang đến cho cô. Cô biết rằng, nếu không quyết định, mọi thứ sẽ chỉ mãi dậm chân tại chỗ.
Cô đã sẵn sàng, sẵn sàng để bước ra khỏi những lo lắng, để đối diện với gia đình anh và với một tương lai cùng anh.
---
Trần Huy đợi cô trước cửa nhà. Anh không vội vàng, chỉ lặng lẽ chờ đợi, mắt anh ánh lên niềm tin và mong đợi. Khi Lâm Vy bước ra, anh mỉm cười, nhưng trong ánh mắt đó cũng có sự hồi hộp. Cô là người phụ nữ mà anh yêu, và hôm nay sẽ là một bước ngoặt quan trọng trong mối quan hệ của họ.
Lâm Vy nắm lấy tay anh, cảm nhận sự ấm áp từ lòng bàn tay anh. "Em đã suy nghĩ nhiều về lời cầu hôn của anh." Cô cười nhẹ, nhưng trong lòng lại có một chút lo lắng.
"Vậy em quyết định rồi sao?" Trần Huy nhìn cô, giọng anh nhẹ nhàng, nhưng lại mang đầy sự chờ đợi.
Lâm Vy ngẩng đầu lên, ánh mắt cô kiên định hơn bao giờ hết. "Em quyết định rồi, Huy. Em muốn cùng anh xây dựng một tương lai, muốn tiến xa hơn trong mối quan hệ này. Và hôm nay, em muốn gặp gia đình anh, để thực sự bắt đầu."
Trái tim Trần Huy đập mạnh, nhưng anh chỉ mỉm cười, nắm chặt tay cô. "Anh không thể tin nổi. Em thật sự sẵn sàng sao?"
Lâm Vy gật đầu, mắt cô ánh lên sự kiên quyết. "Vâng, em sẵn sàng. Nếu anh là người tôi chọn, thì tôi sẽ không để bất kỳ điều gì ngăn cản chúng ta."
---
Khi đến nhà Trần Huy, không khí có phần trang trọng hơn bình thường. Gia đình anh đã chuẩn bị một bữa cơm nhỏ để đón tiếp cô. Lâm Vy cảm thấy có chút lo lắng, nhưng sự ấm áp từ gia đình Trần Huy khiến cô dần cảm thấy thoải mái hơn. Họ trò chuyện vui vẻ, hỏi han cô về công việc và cuộc sống, và những câu hỏi đó dần dần khiến cô cảm thấy như một phần trong gia đình anh.
Bố mẹ Trần Huy rất thân thiện, và có thể thấy rõ sự hạnh phúc trong mắt họ khi nhìn thấy cặp đôi này. Họ chúc phúc cho mối quan hệ của Trần Huy và Lâm Vy, khẳng định rằng gia đình luôn ủng hộ sự lựa chọn của anh. Lâm Vy cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng, như thể cô đã tìm thấy một nơi mà mình thực sự thuộc về.
---
Sau bữa tối, khi mọi người đã nghỉ ngơi, Trần Huy và Lâm Vy đứng cạnh nhau trong sân nhà. Không gian xung quanh trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió nhẹ và ánh trăng mờ ảo. Trần Huy nắm lấy tay cô, ánh mắt anh đầy sự trân trọng.
"Em đã làm đúng rồi, Vy. Em không phải lo lắng gì nữa. Gia đình anh sẽ luôn ở bên cạnh chúng ta."
Lâm Vy nhìn anh, nhẹ nhàng đặt tay lên ngực anh. "Em biết. Và em cũng rất hạnh phúc khi được ở bên anh, cùng anh vượt qua mọi thử thách."
Cả hai đứng đó, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn về phía trước. Họ biết rằng, dù chặng đường phía trước có gian nan đến đâu, họ đã cùng nhau bắt đầu một bước đi quan trọng.
---
Chap 9: Tình Yêu Và Hôn Lễ
Sau cuộc gặp gỡ ấm áp với gia đình Trần Huy, Lâm Vy cảm thấy như mình đã chính thức bước vào một phần quan trọng của cuộc sống. Cô nhận ra rằng không chỉ tình yêu của mình với anh là thật, mà gia đình anh cũng đã mở rộng vòng tay chào đón cô. Sự ủng hộ của họ khiến trái tim cô thêm vững vàng, và cảm giác ấy càng khiến cô yêu anh nhiều hơn.
Trái ngược với những ngày tháng lo lắng, suy nghĩ về tương lai, giờ đây Lâm Vy cảm thấy một sự bình yên đến lạ. Những ngày sau đó, mối quan hệ giữa cô và Trần Huy trở nên gắn kết hơn bao giờ hết. Họ không chỉ là người yêu mà còn là những người bạn đồng hành, chia sẻ từng khoảnh khắc trong cuộc sống. Những buổi tối cùng nhau đi dạo, những cuộc trò chuyện dài về tương lai, về cuộc sống và những ước mơ khiến tình yêu của họ ngày càng sâu đậm.
---
Mỗi lần Trần Huy nhìn Lâm Vy, anh lại thấy rõ hơn vẻ đẹp trong sự trưởng thành và chín chắn của cô. Anh cảm nhận được sự tôn trọng và yêu thương mà cô dành cho anh, và điều đó khiến anh càng thêm yêu cô. Những ngày tháng bên nhau không còn là những ngày chờ đợi mà là những khoảnh khắc hạnh phúc đầy ắp tiếng cười và sự ấm áp.
Trái tim anh không ngừng thổn thức mỗi khi nghĩ về tương lai của họ. Mọi thứ giờ đây như đã rõ ràng hơn bao giờ hết. Anh không thể sống thiếu cô, và anh muốn chia sẻ những ngày tháng còn lại của mình bên cô.
Một buổi tối nọ, khi cả hai đang ngồi trong căn hộ của Lâm Vy, ánh đèn vàng dịu nhẹ, Trần Huy đột ngột nhìn cô, ánh mắt anh như thấm đẫm tình yêu. "Vy, anh không thể tưởng tượng cuộc đời mình mà không có em. Em là tất cả những gì anh cần. Và anh muốn có em bên mình mãi mãi."
Lâm Vy nhìn anh, lòng tràn ngập cảm xúc. Cô không còn nghi ngờ gì nữa, vì tình yêu giữa họ đã đủ lớn để vượt qua mọi thử thách. "Em cũng vậy, Huy. Em không thể sống thiếu anh."
Đúng lúc đó, Trần Huy lấy trong túi áo một chiếc nhẫn nhỏ, đôi tay anh hơi run run nhưng vẫn kiên định. "Vy, em sẽ làm vợ anh chứ? Anh muốn cùng em đi qua cuộc đời này, không chỉ là một phần của nó mà là tất cả."
Lâm Vy cảm thấy nghẹn ngào, nước mắt cô bỗng dưng trào ra. Cô mỉm cười, tay nắm chặt lấy tay anh. "Em đồng ý, Huy. Em muốn cả đời này bên anh."
---
Sau khi quyết định, họ bắt tay vào chuẩn bị cho một đám cưới giản dị nhưng đầy ý nghĩa. Mọi thứ diễn ra trong sự lặng lẽ, nhưng sự chuẩn bị cho ngày trọng đại ấy lại tràn đầy niềm hạnh phúc. Trần Huy và Lâm Vy đều muốn buổi lễ này không chỉ là sự kết hợp của hai con người mà còn là sự gắn kết của hai gia đình, hai thế giới khác biệt.
Ngày cưới đến gần, không khí trong thành phố trở nên rộn ràng. Cả hai không quá cầu kỳ trong việc tổ chức, nhưng vẫn đảm bảo rằng ngày ấy sẽ là ngày không thể quên. Họ chọn một nhà thờ nhỏ, nơi có không gian ấm cúng và thanh bình, nơi mà mỗi lời thề nguyện sẽ được trao đi bằng trái tim chân thành.
Lâm Vy trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi, bước vào lễ đường, ánh mắt cô tìm thấy Trần Huy đang đứng chờ. Anh trong bộ vest lịch lãm, nhìn cô bằng ánh mắt đầy yêu thương. Mọi thứ xung quanh như ngừng lại, chỉ có họ, chỉ có tiếng trái tim đập thổn thức trong khoảnh khắc thiêng liêng ấy.
Khi đôi tay họ nắm lấy nhau, những lời thề nguyện được trao đi, và mọi người xung quanh như hòa chung niềm hạnh phúc ấy. Trần Huy hứa sẽ yêu cô mãi mãi, bảo vệ cô trong mọi hoàn cảnh, và Lâm Vy cũng thề sẽ luôn ở bên anh, cùng anh vượt qua mọi thử thách.
Sau khi lễ cưới kết thúc, họ cùng nhau bước ra dưới ánh mặt trời rực rỡ, tay trong tay, không còn lo lắng, không còn sợ hãi. Cả hai biết rằng họ đã đi qua một chặng đường dài, nhưng tương lai vẫn còn rất dài và họ sẽ cùng nhau nắm tay, bước tiếp.
---
Chap 10: Hạnh Phúc Vẹn Toàn
Thời gian trôi qua nhanh chóng, và những ngày tháng hạnh phúc của Trần Huy và Lâm Vy như những trang sách đẹp, viết tiếp một câu chuyện tình yêu ngọt ngào. Họ đã chính thức trở thành vợ chồng, và cuộc sống bên nhau trở nên trọn vẹn hơn bao giờ hết. Hôn lễ của họ không chỉ là sự kiện đánh dấu một mốc quan trọng trong cuộc đời mà còn là khởi đầu của một hành trình mới, hành trình của tình yêu, của những ước mơ chung.
Lâm Vy đã không còn cảm giác lo lắng như trước. Sau khi trở thành vợ của Trần Huy, cô cảm nhận rõ ràng hơn về sự ấm áp trong tình yêu của anh, về sự chăm sóc tận tình và sự thấu hiểu mà anh luôn dành cho cô. Họ cùng nhau xây dựng tổ ấm nhỏ, với những buổi sáng tràn ngập tiếng cười, những buổi tối bên nhau chia sẻ mọi điều trong cuộc sống.
---
Một năm sau đám cưới, gia đình Trần Huy và Lâm Vy đã trở nên đầy đủ hơn với sự ra đời của hai đứa trẻ: một bé trai khỏe mạnh, đáng yêu và một bé gái xinh xắn. Họ đặt tên con trai là Minh Khoa, con gái là Minh An. Những ngày đầu làm cha mẹ, cả Trần Huy và Lâm Vy đều cảm thấy một niềm hạnh phúc vô bờ khi nhìn thấy con cái lớn lên từng ngày.
Lâm Vy trở thành một người mẹ tuyệt vời. Cô dành thời gian cho các con, chăm sóc chúng từng bữa ăn, giấc ngủ, và đưa chúng đi học. Trần Huy, với sự yêu thương dành cho gia đình, luôn là chỗ dựa vững chắc cho vợ con. Mỗi buổi sáng, anh luôn thức dậy sớm để đưa con đến trường và hôn nhẹ lên trán Lâm Vy trước khi ra ngoài công việc.
Cuộc sống của họ giờ đây không còn là những cuộc tranh đấu với công việc hay với bản thân, mà là những khoảnh khắc giản dị nhưng đầy ý nghĩa. Trái tim của Lâm Vy giờ đây không còn nỗi lo âu nào nữa, bởi cô đã tìm thấy một tình yêu đích thực và một gia đình trọn vẹn.
---
Một buổi chiều mùa thu, khi cả gia đình đang ngồi trong vườn, Minh Khoa và Minh An chơi đùa cùng nhau, Trần Huy và Lâm Vy ngồi bên nhau, tay trong tay. Họ nhìn con cái, nở nụ cười mãn nguyện.
“Anh thật sự cảm thấy mình là người đàn ông may mắn nhất trên thế gian này,” Trần Huy khẽ nói, ánh mắt anh rạng ngời nhìn Lâm Vy.
Cô quay sang nhìn anh, đôi mắt ngập tràn tình yêu. “Em cũng vậy, Huy. Tình yêu của chúng ta không chỉ là của riêng mình, mà giờ đây nó đã được nối dài với những đứa trẻ này. Em biết, chúng ta đã cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc.”
Trần Huy ôm Lâm Vy vào lòng, cảm giác yên bình mà họ đang có khiến trái tim anh thỏa mãn. Những giây phút bên gia đình, bên người vợ yêu thương và những đứa con bé bỏng là tất cả những gì anh cần.
“Chúng ta sẽ luôn bên nhau, phải không?” Trần Huy hỏi, giọng anh dịu dàng, đầy sự cam kết.
“Luôn luôn,” Lâm Vy trả lời, đôi mắt cô sáng lên với niềm tin và hy vọng vào một tương lai tươi đẹp. “Em sẽ mãi mãi ở đây, bên anh, bên con cái của chúng ta.”
---
Cuộc sống của họ tiếp tục trôi qua trong hạnh phúc giản dị. Trần Huy và Lâm Vy hiểu rằng, dù có khó khăn hay thử thách nào đến, họ sẽ luôn vượt qua vì tình yêu và sự gắn kết mà họ có. Họ đã tìm thấy nhau trong thế giới rộng lớn, và giờ đây họ đã có một gia đình trọn vẹn.
Với ánh mắt nhìn về phía tương lai, Lâm Vy cảm nhận được sự bình yên trong lòng, cảm nhận được tình yêu mà cô và Trần Huy đã xây dựng cùng nhau. Mỗi ngày qua đi, tình yêu ấy lại thêm sâu đậm, thêm vững vàng.
<< Kết thúc bằng một bức tranh hoàn hảo về gia đình hạnh phúc. Trần Huy và Lâm Vy, cùng con cái, tiếp tục cuộc hành trình của mình trong cuộc sống, không còn lo lắng, không còn nghi ngờ. Họ đã tìm thấy tất cả những gì họ cần trong tình yêu, trong gia đình. Và đó là kết thúc tuyệt vời cho câu chuyện tình yêu của họ. >>
Sau khi đọc xong tập truyện ngắn này bạn có suy nghĩ và cảm xúc gì? Hãy để lại bình luận phía dưới nhé!