Đức Duy không nghĩ rằng một buổi chiều mưa tầm tã sẽ thay đổi cuộc đời em mãi mãi. Em là một chàng trai bình thường, làm việc ở một văn phòng nhỏ, sống cuộc sống yên bình ở một thành phố lớn. Mọi thứ trong cuộc sống đều đều, chẳng có gì đặc biệt.
Nhưng rồi, vào một chiều mưa, em gặp Quang Anh. Anh là một người đàn ông mạnh mẽ, lạnh lùng, nhưng đôi mắt anh lại chứa đựng nỗi buồn sâu thẳm. Quang Anh là một bác sĩ nổi tiếng trong bệnh viện lớn, người mà ai cũng kính trọng, nhưng dường như anh luôn né tránh những mối quan hệ tình cảm. Họ tình cờ gặp nhau trong một quán cà phê khi cả hai đều không thể về nhà vì cơn mưa quá lớn.
"Chúng ta có thể chia sẻ bàn này không?" Quang Anh hỏi khi thấy Đức Duy ngồi một mình.
Em ngẩng lên, ánh mắt anh khiến tim em đập rộn ràng. "Dĩ nhiên, anh ngồi đi."
Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng nó đã mở ra một cánh cửa mới trong cuộc đời em.
Quang Anh và Đức Duy bắt đầu gặp nhau thường xuyên hơn, không phải chỉ vì những buổi chiều mưa, mà còn vì những cuộc trò chuyện nhẹ nhàng, những buổi tối ngồi bên nhau chỉ để chia sẻ những điều nhỏ bé trong cuộc sống. Họ cùng đi dạo trong những công viên vắng vẻ, cùng uống cà phê ở những quán nhỏ, và đôi khi chỉ là im lặng bên nhau, cảm nhận sự an yên mà không lời nào có thể diễn tả.
Nhưng anh không bao giờ nói về quá khứ của mình. Em biết anh đã từng trải qua những tổn thương sâu sắc, nhưng anh chỉ giữ tất cả cho riêng mình. Em không dám hỏi, vì biết anh không muốn chia sẻ.
Mọi thứ cứ như thế trôi qua cho đến một ngày, Đức Duy nhận được một cuộc gọi từ Quang Anh.
"Duy, anh có chuyện muốn nói với em."
Giọng anh trầm và đầy căng thẳng. Em cảm nhận được điều gì đó không ổn.
"Anh đang ở đâu?" Đức Duy hỏi, cảm thấy lo lắng.
"Tới bệnh viện," anh nói. "Có lẽ đây là lần cuối anh gặp em."
Em vội vã đến bệnh viện, lòng đầy bồn chồn. Khi em đến nơi, Quang Anh đang ngồi trên chiếc ghế trắng trong phòng chờ, đôi mắt anh không còn vẻ lạnh lùng, mà đầy đau đớn.
"Anh... sao vậy?" Em hỏi, lòng nặng trĩu.
"Anh chỉ muốn em biết rằng..." Quang Anh ngập ngừng, "Anh đã mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo, và thời gian của anh không còn nhiều."
Em nhìn anh, không thể tin vào tai mình. Cảm giác như trời đất đảo lộn. "Không thể nào. Anh nói đùa đúng không?"
Anh lắc đầu. "Em sẽ tìm được một người tốt hơn anh, người xứng đáng với em. Còn anh... chỉ có thể yêu em trong những khoảnh khắc ngắn ngủi này."
Em không biết phải làm gì, chỉ biết đứng đó, nước mắt lặng lẽ rơi. Quang Anh đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt em, như muốn lưu giữ hình ảnh của em trong lòng mình.
"Anh yêu em, nhưng anh không thể cho em một tương lai." Quang Anh thì thầm.
Cả hai đứng đó, dưới cơn mưa rơi ngoài cửa sổ bệnh viện. Mưa vẫn rơi, nhưng lần này, không còn là những giọt nước mưa nhẹ nhàng, mà là những giọt nước mắt không thể kiềm chế.
Đức Duy biết rằng tình yêu này sẽ không bao giờ có một kết thúc đẹp. Nhưng em không thể quên anh, không thể quên những khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng tuyệt vời mà họ đã chia sẻ.
Ngày Quang Anh ra đi, Đức Duy đã giữ lời hứa sẽ luôn nhớ về anh. Cơn mưa cuối cùng vẫn còn đọng lại trong lòng em, như một lời hứa yêu thương, dù không thể trọn vẹn.