Isagi Yoichi, một sát nhân lạnh lùng và tàn nhẫn, từng làm việc cho một tổ chức ngầm trong thế giới tối tăm của xã hội. Anh được huấn luyện để trở thành một vũ khí sống, không có cảm xúc hay sự yếu đuối. Mọi mối quan hệ đều bị anh chối bỏ, và cuộc sống của anh chỉ xoay quanh những nhiệm vụ đẫm máu. Cho đến khi anh gặp Bachira Meguru.
Bachira, với tính cách vui vẻ, năng động và đôi khi có phần ngây ngô, chính là ánh sáng duy nhất trong thế giới đen tối mà Isagi đã tạo ra cho mình. Họ gặp nhau lần đầu tiên khi Isagi nhận một nhiệm vụ phải theo dõi Bachira. Dù là kẻ giết người, Isagi không thể hiểu tại sao mình lại cảm thấy một sự thu hút mãnh liệt từ người bạn đồng đội này.
Mỗi lần nhìn thấy Bachira, trái tim của Isagi lại đập nhanh hơn. Anh không biết cảm giác này là gì, chỉ biết rằng nó làm anh bối rối. Bachira không như những người khác, anh ta không sợ hãi hay coi Isagi như một con quái vật. Thậm chí, anh ta còn cười đùa và luôn tìm cách để làm cho Isagi cười, dù Isagi cố gắng giữ khoảng cách.
Những buổi tập luyện, những trận đấu bóng đá, tất cả dường như trở nên khác biệt khi có Bachira bên cạnh. Anh ta không bao giờ hỏi về quá khứ của Isagi, không bao giờ khơi lại những vết thương cũ. Điều đó làm Isagi càng thêm đau đớn, vì anh biết rằng tình cảm mình dành cho Bachira là sai. Anh là một kẻ sát nhân, và Bachira là một người thuần khiết, không đáng phải bị cuốn vào vòng xoáy tội lỗi của anh.
Nhưng tình yêu không thể bị ép buộc. Một đêm, khi cả hai cùng ngồi trên mái nhà, ngắm nhìn bầu trời đầy sao, Bachira đã nhìn vào mắt Isagi và mỉm cười. “Isagi, cậu không phải là người xấu. Đừng trốn tránh chính mình nữa.”
Câu nói đó như một cú đánh vào trái tim của Isagi. Anh không thể chối bỏ cảm giác mình dành cho Bachira, dù cho quá khứ đẫm máu và những vết nhơ mà anh mang trong người. Anh biết mình không xứng đáng với tình yêu của Bachira, nhưng lại không thể buông tay.
Trong một khoảnh khắc yếu đuối, Isagi đã ngập ngừng nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Bachira và thổ lộ: “Tôi là một kẻ giết người. Nhưng tôi không thể ngừng nghĩ về cậu. Tôi… yêu cậu.”
Bachira không nói gì, chỉ đơn giản là nắm lấy tay Isagi, kéo anh lại gần. “Vậy thì đừng trốn chạy nữa. Tôi sẽ ở đây. Dù cho cậu là ai, tôi cũng sẽ ở đây.”
Và từ giây phút đó, dù Isagi biết rằng tình yêu này sẽ luôn là một con dao hai lưỡi, anh vẫn quyết định không từ bỏ. Trong thế giới đầy bóng tối, Bachira là ngọn lửa duy nhất khiến anh thấy được hy vọng, và anh sẽ bảo vệ ngọn lửa đó bằng mọi giá, dù có phải đối diện với những tội lỗi trong quá khứ.