Tiểu thuyết kinh dị
---
Đêm dần xuống, căn biệt thự cổ kính nằm lặng lẽ dưới bầu trời đầy sương mù, không một bóng người. Mọi thứ xung quanh đều tĩnh lặng, nhưng nếu lắng nghe kỹ, có thể nghe thấy những âm thanh kỳ lạ, như tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên giữa không gian tĩnh mịch. Đây là nơi mà Tiêu Chiến – một cậu thanh niên 20 tuổi – phải sống những ngày tháng kỳ lạ của cuộc đời mình, trong ngôi biệt thự sa hoa mà tối nào cũng đầy ám ảnh.
Biệt thự nằm ở phía Tây Thượng Hải, gần giáp biển, được xây dựng theo phong cách phương Tây cổ điển, là nơi từng chứa đựng những ký ức đau buồn. Sáu năm trước, một vụ cháy lớn đã thiêu rụi cả gia tộc Vương Gia, khiến cho hầu hết mọi người trong gia đình đều mất mạng. Chỉ còn lại hai anh em, Vương Nhất Bác và Vương Nhất Lan. Vương Nhất Lan, cô em gái 16 tuổi, không may mắn sống sót sau vụ cháy; một mảnh kính vỡ đâm vào eo cô, khiến cô mất quá nhiều máu và qua đời trong đau đớn. Vương Nhất Bác, anh trai của cô, là người duy nhất sống sót, nhưng đau đớn thay, sự mất mát của em gái đã ám ảnh hắn suốt bao năm tháng.
Cả gia tộc gần như đã bị quét sạch, và từ đó, Vương Nhất Bác đã một tay gầy dựng lại gia tộc Vương Gia, khiến nó trở thành một thế lực không thể coi thường trong xã hội. Nhưng ngay cả khi đã thành công, trong căn biệt thự này, một bóng ma vẫn ám ảnh hắn – là em gái Vương Nhất Lan. Cô luôn xuất hiện mỗi đêm, đi đi lại lại trong nhà, dù đã chết từ lâu.
Tiêu Chiến, một cậu bé 20 tuổi, đã được Vương Nhất Bác nhận nuôi sau khi cậu mồ côi cha mẹ. Cậu sống trong biệt thự này từ khi còn rất nhỏ, nhưng cậu không thể nào quên được những bóng hình mờ ảo, những tiếng thở dài không rõ nguồn gốc, và đôi khi, cả những âm thanh nhẹ nhàng của đôi giày len kẽn di chuyển trên sàn gỗ. Cậu thường xuyên thấy bóng dáng của một thiếu nữ 16 tuổi đi lại trong những hành lang vắng vẻ của biệt thự. Đó là hình ảnh của Vương Nhất Lan, cô gái đã mất đi trong đau thương.
Mỗi tối, khi màn đêm buông xuống, bên ngoài căn biệt thự là một lớp sương mù dày đặc bao phủ khắp mọi ngóc ngách. Sương mù không giống như sương mù bình thường; nó dày đặc và có vẻ như nó muốn nuốt chửng tất cả, kể cả căn biệt thự này. Những con đường quanh co, những hành lang tối tăm như một mê cung khiến cho người ta cảm giác như bị lạc trong một không gian khác, một thế giới khác. Tuy nhiên, Vương Nhất Bác lại giống như đã quen thuộc với nó, và mỗi khi đi qua, hắn không bao giờ bị lạc.
Cậu Tiêu Chiến không thể hiểu nổi tại sao Vương Nhất Bác lại luôn đi qua những con đường ấy mà không hề tỏ ra bối rối, nhưng cậu biết một điều chắc chắn – hắn không phải là người bình thường. Hắn có một thứ gì đó kỳ lạ, một sự kiên cường và bình thản mà người khác không thể có. Nhưng càng ngày, Tiêu Chiến càng nhận ra một điều đáng sợ: Vương Nhất Bác không chỉ là người duy nhất có thể đối diện với những điều kỳ lạ trong biệt thự này. Hắn, hay đúng hơn là linh hồn của hắn, dường như đang bị một thế lực nào đó điều khiển, hoặc bị ràng buộc bởi những ký ức đau thương không thể thoát khỏi.
Cậu bé Tiêu Chiến thường hay mơ những giấc mơ kỳ lạ, trong đó có cả hình ảnh của Vương Nhất Lan. Cô đứng lặng lẽ giữa vườn hoa cải dậu, nơi mà cô đã được chôn cất. Và trong những giấc mơ ấy, Tiêu Chiến có thể cảm nhận được một sự kêu gọi, như thể cô đang tìm cách báo thù cho sự chết của mình, hoặc như thể cô đang tìm kiếm sự giải thoát khỏi cơn ác mộng mà cô phải chịu đựng trong suốt bao năm qua.
Đêm nay, như mọi đêm, căn biệt thự chìm trong bóng tối. Tiêu Chiến đi qua hành lang vắng vẻ, ánh sáng mờ ảo của những ngọn đèn tỏa ra yếu ớt, không đủ để xua tan không khí lạnh lẽo bao trùm. Cậu cảm thấy một sự hiện diện phía sau mình, một thứ gì đó đang theo dõi. Cậu quay lại, và trước mắt cậu là một bóng hình mờ ảo – là Vương Nhất Lan. Cô đứng đó, đôi mắt không có sức sống, nhìn cậu bằng ánh mắt đầy thắc mắc và sợ hãi.
“Bé con… em thấy gì sao?” Hắn – Vương Nhất Bác – đột ngột xuất hiện sau lưng Tiêu Chiến, giọng hắn lạnh lùng như bao đêm khác, nhưng trong ánh mắt lại có một cái gì đó rất khác lạ. “Đừng lo, đó chỉ là một phần của quá khứ, em sẽ quen dần thôi.”
Tiêu Chiến nuốt nước bọt, không thể nói gì thêm, chỉ có thể nhìn theo bóng dáng mờ nhạt của cô gái ấy, cảm nhận được sự lạnh lẽo và nỗi uất hận không lời.
Căn biệt thự này, và tất cả những gì xảy ra trong đó, sẽ không bao giờ có được sự bình yên. Vì ở đây, quá khứ không bao giờ chịu buông tha.