Mùa Hè Dành Cho Em
Tác giả: T.Anh hạt dẻ
Ngôn tình
Mùa hè năm nay đến thật bất ngờ. Nó đến sớm hơn mọi năm, như một cơn gió lạ, nhẹ nhàng nhưng cũng đầy cuốn hút. Ánh nắng vàng vọt chiếu xuống con phố nhỏ, nơi Lương Yên vẫn thường đi bộ mỗi chiều. Cô đã quen với cái nóng oi ả của mùa hè, quen với những buổi chiều đi qua những con đường vắng lặng, chỉ có mình cô lặng lẽ bước đi trong suy nghĩ của riêng mình.
Lương Yên là một cô gái bình thường, không có gì nổi bật ngoài mái tóc dài, đôi mắt trong veo và nụ cười dịu dàng. Nhưng trong ánh mắt của những người xung quanh, cô luôn cảm thấy mình không hoàn toàn thuộc về nơi này. Không phải vì cô không được yêu thương, mà là vì những suy nghĩ sâu kín trong lòng luôn làm cô cảm thấy lạc lõng.
Những suy nghĩ đó, những nỗi buồn không thể nói thành lời, luôn ở trong tim cô. Có lẽ, cô đã quen với việc cảm thấy mình đơn độc giữa đám đông. Cảm giác như thể, dù có ai đó bên cạnh, cô vẫn không thể tìm thấy sự an yên cho chính mình.
Và rồi, một ngày nọ, mọi thứ bỗng thay đổi.
Cô đang bước trên con đường quen thuộc của khu phố nhỏ, đôi chân nhẹ nhàng đung đưa trong từng bước đi, khi một bóng hình bỗng dưng xuất hiện trước mắt. Đó là một người đàn ông, đứng tựa lưng vào cây cột bên đường, ánh mắt anh ta đang chăm chú dõi theo cô. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng Lương Yên, như thể có một sợi dây vô hình kéo cô lại gần hơn.
Từ Thiên Kỳ.
Tên anh ta vang lên trong đầu cô như một tiếng gọi vô hình. Cô đã biết anh từ lâu, từ những năm tháng còn học đại học. Anh không phải là kiểu người nổi bật trong đám đông, nhưng ánh mắt của anh, mỗi khi nhìn vào, lại chứa đựng một sự thâm trầm và dịu dàng mà cô không thể nào quên. Từ Thiên Kỳ là bạn của bạn cô, nhưng những lần gặp gỡ trước đây, họ chưa bao giờ nói chuyện nhiều. Anh luôn lặng lẽ, luôn có một khoảng cách, nhưng mỗi lần nhìn vào anh, Lương Yên lại cảm thấy có một điều gì đó đặc biệt.
"Em đang đi đâu vậy?" Từ Thiên Kỳ lên tiếng, giọng nói của anh ấm áp nhưng đầy sự quan tâm.
Lương Yên hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Tôi đang trên đường về nhà. Còn cậu?"
"Tôi cũng vậy," anh cười nhẹ, đôi mắt anh vẫn không rời khỏi cô. "Chúng ta cùng đi nhé?"
Cô gật đầu, không hiểu vì sao mà trong khoảnh khắc này, một cảm giác khác lạ dâng lên trong lòng. Chưa bao giờ cô cảm thấy sự an yên như thế, khi đứng cạnh một người. Và chính Từ Thiên Kỳ, với những câu nói đơn giản nhưng đầy ấm áp, đã khiến trái tim cô chợt rung động.
Hai người bước đi, không vội vã, không nói nhiều, chỉ có những bước chân lặng lẽ vang lên trên con đường vắng. Mỗi khoảnh khắc trôi qua đều trở nên đặc biệt. Dường như giữa mùa hè oi ả, hai con người ấy lại tìm thấy một không gian riêng cho mình, nơi mà mọi thứ trở nên dịu dàng và yên bình đến lạ kỳ.
Từ Thiên Kỳ không nói nhiều, nhưng mỗi câu anh nói lại khiến Lương Yên cảm thấy trái tim mình như đập mạnh hơn. Cô không hiểu vì sao, nhưng mỗi khi ánh mắt anh chạm vào cô, cô lại cảm nhận được một cảm giác kỳ diệu. Đó không phải là tình yêu sét đánh, nhưng là một cảm giác ấm áp, một sự an ủi mà lâu nay cô chưa từng tìm thấy.
"Em có thấy mùa hè này khác với mọi năm không?" Từ Thiên Kỳ hỏi, ánh mắt anh chăm chú nhìn cô.
Lương Yên ngạc nhiên, nhưng rồi lại mỉm cười. "Tôi thấy... mùa hè này có gì đó rất đặc biệt. Có lẽ vì tôi cảm thấy thoải mái hơn."
"Thật vậy sao?" Anh dừng bước, nhìn cô một lúc rồi nói tiếp. "Cũng có thể vì em đã thay đổi. Em không còn là cô gái trầm lặng như trước nữa."
Câu nói của Từ Thiên Kỳ khiến Lương Yên ngập ngừng, nhưng rồi cô cũng nói, "Có thể là vậy, tôi không biết nữa. Có lẽ... tôi đang tìm kiếm một thứ gì đó mới mẻ cho chính mình."
Từ Thiên Kỳ mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại đầy sự thấu hiểu. "Vậy em có bao giờ nghĩ rằng, đôi khi, thứ mình tìm kiếm chỉ là một người đi cùng mình trong suốt chặng đường dài?"
Lương Yên cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn, như thể những lời nói của anh đã khơi dậy một điều gì đó trong lòng cô. Cô ngước mắt lên, nhìn Từ Thiên Kỳ, cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt anh. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy mình không phải đối diện với thế giới này một mình.
"Cậu nói đúng," cô thì thầm, "Có thể, tôi cũng đang tìm kiếm một người."
Từ Thiên Kỳ bước lại gần hơn, ánh mắt anh kiên định nhưng cũng đầy sự dịu dàng. "Vậy, em có muốn để tôi là người đó không?"
Lương Yên không biết phải trả lời thế nào. Trái tim cô đập nhanh hơn, và cô cảm thấy những từ ngữ như nghẹn lại trong cổ họng. Nhưng khi ánh mắt của Từ Thiên Kỳ lướt qua cô, cô biết rằng, đôi khi, không cần phải nói gì nhiều. Chỉ cần một ánh mắt, một cái nắm tay, là đủ để hiểu những điều chưa nói ra.
Và thế là, trong buổi chiều mùa hè ấy, giữa ánh nắng vàng rực rỡ, hai con người ấy bước đi cùng nhau, không vội vàng, không lo lắng, chỉ đơn giản là chia sẻ những khoảnh khắc yên bình bên nhau.
Lương Yên và Từ Thiên Kỳ đi cùng nhau trên con phố nhỏ, từng bước chân nhẹ nhàng như muốn kéo dài khoảnh khắc này mãi mãi. Cảm giác gần gũi giữa hai người lớn dần lên, nhưng Lương Yên vẫn có chút bối rối. Cô không hiểu sao mình lại cảm thấy yên bình như vậy, không như những lần trước, nơi mà tâm hồn luôn dằn vặt, đầy những suy nghĩ và lo lắng.
"Tôi chưa từng nghĩ rằng mình có thể cảm thấy thế này," cô thốt lên sau một hồi im lặng.
"Thế nào là thế này?" Từ Thiên Kỳ quay sang, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Lương Yên cười khẽ, đôi mắt ánh lên sự bối rối. "Đơn giản là... cảm giác thoải mái, không có áp lực. Cảm giác như mình có thể thật sự là chính mình."
Từ Thiên Kỳ mỉm cười nhẹ nhàng, như thể anh đã hiểu được những điều mà cô không cần phải nói ra. "Có lẽ vì em đang bước đi bên cạnh một người luôn lắng nghe và chia sẻ mọi điều cùng em."
Câu nói đó khiến trái tim Lương Yên đập mạnh. Cô nhìn anh chằm chằm, ngỡ ngàng trước sự chân thành trong từng lời anh nói. Từ Thiên Kỳ không giống bất kỳ ai cô từng gặp, và đó là điều khiến cô không thể dứt khỏi những cảm xúc lạ lẫm này.
Họ đi qua những con phố dài, đôi khi dừng lại để ngắm nhìn cảnh vật hay trò chuyện về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Không vội vàng, không gượng ép, những câu chuyện của họ trôi qua một cách tự nhiên như hơi thở, và Lương Yên bắt đầu nhận ra rằng, mỗi khoảnh khắc bên Từ Thiên Kỳ đều trở thành điều quý giá trong tâm trí cô.
"Em có bao giờ cảm thấy mình giống như đang lạc lối không?" Thiên Kỳ hỏi khi hai người đứng trước một góc phố yên tĩnh, nơi không còn những tiếng ồn của phố xá đông đúc.
Lương Yên ngước mắt lên nhìn anh, đôi chân bỗng dừng lại. "Có lẽ là có... nhiều lúc tôi cảm thấy như vậy. Giống như mình không biết mình thật sự là ai, và mình đang làm gì trên thế giới này."
"Đừng tự dằn vặt mình như vậy," Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói, giọng điệu ấm áp nhưng đầy sự thấu hiểu. "Ai rồi cũng sẽ tìm được câu trả lời cho chính mình, chỉ cần em tin rằng có một người luôn ở bên cạnh để đồng hành cùng em."
Lương Yên gật đầu, nhưng trong lòng lại trào dâng một cảm xúc khó tả. Cô hiểu rằng Từ Thiên Kỳ không chỉ đơn giản là một người bạn đồng hành mà còn là một sự bình yên trong tâm hồn cô chưa từng có.
---
Bên trong con hẻm nhỏ vắng vẻ, họ ngồi xuống một chiếc ghế đá cạnh nhau, không ai nói gì. Lương Yên cảm nhận rõ hơi ấm từ bàn tay của Từ Thiên Kỳ, sự gần gũi ấy như một sự an ủi nhẹ nhàng mà cô chưa từng cảm nhận trước đây. Đôi mắt anh vẫn nhìn cô, nhưng không còn ánh nhìn dò xét hay chờ đợi câu trả lời. Thay vào đó, là sự dịu dàng và kiên nhẫn, như thể đang cho cô thời gian để suy nghĩ, để cảm nhận và để chấp nhận những cảm xúc mà chính cô không hiểu rõ.
"Khi còn bé, tôi thường ngồi một mình trong góc phòng và nhìn ra ngoài cửa sổ," Lương Yên bỗng nói, giọng cô nhỏ nhẹ nhưng đầy cảm xúc. "Có những lúc tôi tưởng như mình đang lạc trong một thế giới khác, nơi mà không ai biết đến tôi và tôi cũng chẳng cần ai cả."
Thiên Kỳ lặng lẽ nghe cô kể, ánh mắt anh không rời khỏi gương mặt cô, đầy sự dịu dàng và đồng cảm. "Rồi sao nữa?"
"Rồi tôi nhận ra rằng, có những lúc cô đơn không phải vì thiếu đi ai đó bên cạnh, mà là vì mình không dám chấp nhận những điều mà bản thân muốn. Tôi đã từng rất sợ hãi việc phải đối diện với những cảm xúc sâu kín trong lòng mình. Nhưng bây giờ, tôi nghĩ... có lẽ đã đến lúc tôi bắt đầu học cách chấp nhận."
"Em mạnh mẽ hơn mình nghĩ đấy," Từ Thiên Kỳ khẽ mỉm cười. "Không cần phải gồng mình quá nhiều, cũng không cần phải che giấu bản thân nữa. Có lẽ em đang trên con đường tìm lại chính mình."
Lương Yên nhìn anh, lần đầu tiên cảm nhận được sự nhẹ nhõm trong lòng. Cô thầm nghĩ rằng, có lẽ những điều Từ Thiên Kỳ nói là đúng. Cô không cần phải cố gắng trở thành ai đó khác, mà chỉ cần là chính mình, có anh bên cạnh, là đủ.
Những ngày sau đó, họ tiếp tục bên nhau như vậy, không cần những lời hứa hẹn xa vời hay những kế hoạch lớn lao. Chỉ là những phút giây đơn giản, đôi khi chỉ đi bộ, ngồi yên lặng bên nhau hoặc chia sẻ những điều nhỏ nhặt, mà sao cô lại cảm thấy trọn vẹn đến lạ kỳ.
---
Từ Thiên Kỳ không giống những người đàn ông khác mà Lương Yên từng gặp. Anh dịu dàng, chân thành, và luôn là người lắng nghe cô mọi lúc, mọi nơi. Mỗi lần ánh mắt anh nhìn cô, Lương Yên lại thấy một điều gì đó sâu thẳm, một cảm giác yên bình mà cô chưa từng biết đến.
Và trong những ngày tháng ấy, Lương Yên nhận ra rằng mỗi khi có anh bên cạnh, thế giới của cô trở nên nhẹ nhàng hơn, bình yên hơn.
Họ không cần vội vàng, không cần những câu nói quá lớn lao. Chỉ cần những phút giây bên nhau, là đủ.
Lương Yên cảm nhận được sự thay đổi trong không khí giữa họ, những lần gặp gỡ ngày càng trở nên không thể thiếu trong cuộc sống của cô. Sự yên bình, nhẹ nhàng mà Từ Thiên Kỳ mang lại đã khiến trái tim cô dần dần mở ra. Anh không vội vàng, không ép buộc, chỉ đơn giản là ở đó, như một sự hiện diện không thể thiếu trong cuộc đời cô.
Hôm nay, buổi chiều, ánh sáng vàng vọt của mặt trời chiếu qua những tán cây, tạo nên một không gian ấm áp. Lương Yên và Từ Thiên Kỳ ngồi trên chiếc ghế đá trong công viên quen thuộc, nơi mà họ đã từng ngồi hàng giờ chỉ để lặng im bên nhau. Nhưng hôm nay, có điều gì đó khác biệt, như một sự thay đổi nhỏ trong không gian, trong tâm trạng của cả hai.
Lương Yên cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, không phải từ Từ Thiên Kỳ, mà từ chính cô. Cô cảm thấy như mình đang đứng trước một ngã rẽ quan trọng, nơi mọi cảm xúc trong lòng bỗng nhiên rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô nhìn anh, đôi mắt anh vẫn dịu dàng như mọi khi, nhưng lần này, ánh nhìn ấy khiến cô cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, như thể một cái gì đó đang chực trỗi dậy.
"Thiên Kỳ..." Lương Yên bắt đầu, giọng cô có chút run rẩy, nhưng khi nhìn vào mắt anh, cô cảm thấy quyết tâm hơn. "Tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta cần phải nói rõ ràng với nhau."
Từ Thiên Kỳ quay sang, nhìn cô với ánh mắt kiên nhẫn. "Nói rõ ràng là thế nào?"
Câu hỏi đơn giản ấy khiến Lương Yên cảm thấy như mình sắp vỡ òa. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng làm dịu đi những cảm xúc đang dâng trào trong lòng mình. "Tôi nghĩ... tôi không thể tiếp tục sống trong sự mơ hồ này nữa. Tôi không thể chỉ là bạn của anh, chỉ là người mà anh quan tâm như một người bạn. Tôi muốn... tôi muốn rõ ràng hơn."
Từ Thiên Kỳ im lặng một lúc, dường như đang chờ đợi cô nói tiếp. Anh không cắt lời, không tỏ ra vội vàng, mà chỉ lặng lẽ nhìn cô, như thể muốn cho cô thời gian để tìm lại lời nói đúng đắn.
"Anh là người duy nhất khiến tôi cảm thấy bình yên," Lương Yên tiếp tục, "Không phải vì tôi cần anh ở bên cạnh, mà là vì tôi muốn anh ở bên cạnh. Tôi biết mình không thể sống thiếu đi sự hiện diện của anh."
Cô dừng lại, đôi tay nắm chặt lại, cảm giác như cả thế giới đang dồn hết vào khoảnh khắc này. "Từ Thiên Kỳ, tôi yêu anh."
Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, Lương Yên cảm thấy cả thế giới như dừng lại trong giây lát. Cô chưa từng nói ra một câu nào quan trọng như vậy, và khi nó được thốt ra, trái tim cô như muốn vỡ vụn vì cảm xúc.
Từ Thiên Kỳ mỉm cười, ánh mắt anh ấm áp và dịu dàng. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, siết chặt trong lòng bàn tay mình. "Em đã biết tôi yêu em từ lâu rồi đúng không?"
Lương Yên ngước lên nhìn anh, đôi mắt mở lớn, không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Cô im lặng một lúc, không nói gì, chỉ nhìn vào đôi mắt ấy, nơi mà cả thế giới dường như thu nhỏ lại. Cô không cần phải nói thêm nữa, vì trong khoảnh khắc này, mọi điều đều đã rõ ràng.
"Anh yêu em từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau," Từ Thiên Kỳ tiếp tục, "Tôi không nói ra vì tôi muốn em tự tìm thấy cảm xúc của mình, không muốn ép buộc em vào bất cứ điều gì. Nhưng hôm nay, khi em nói ra những lời ấy, tôi biết rằng mình không thể tiếp tục im lặng nữa."
Lương Yên cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập trong lòng. Những lo lắng, những mâu thuẫn trong cô bỗng nhiên tan biến. Cô mỉm cười, đôi mắt sáng lên, và như thể tất cả những gì cần phải làm giờ đây là để cho trái tim mình dẫn lối.
"Vậy chúng ta..." Cô hỏi, không chắc chắn lắm.
"Chúng ta là của nhau," Từ Thiên Kỳ đáp, ánh mắt đầy yêu thương. "Đừng lo lắng nữa, em không phải bước đi một mình. Anh sẽ luôn bên cạnh em, không bao giờ rời xa."
Câu nói ấy như một lời hứa vĩnh viễn. Lương Yên cảm thấy mình nhẹ bẫng, như thể một gánh nặng đã được gỡ bỏ. Cô không còn phải lo lắng về việc tương lai sẽ ra sao, vì có Từ Thiên Kỳ bên cạnh, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Cô khẽ nở một nụ cười, rồi tựa đầu vào vai anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh. Mỗi giây phút bên anh bây giờ đều trở thành những kỷ niệm quý giá mà cô không thể nào quên.
"Em yêu anh, Thiên Kỳ," Lương Yên thì thầm.
"Anh cũng yêu em, Yên Yên." Từ Thiên Kỳ nhẹ nhàng đáp lại, và trong khoảnh khắc ấy, cả thế giới xung quanh họ như lắng lại, chỉ còn lại những âm thanh dịu nhẹ của trái tim hòa vào nhau.
Cả hai ngồi im lặng, tay trong tay, tận hưởng sự gần gũi và yêu thương mà họ dành cho nhau. Từ đây, một mối quan hệ mới sẽ bắt đầu, không còn mơ hồ, không còn lo lắng, mà là sự rõ ràng và chân thành, là tình yêu của họ.
---
Tôi:Một chút ngọt ngào☺️