Hạ Châu không bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ thay đổi chỉ vì một buổi chiều mưa bất chợt. Cô bước vào quán cà phê nhỏ bên góc phố để tránh cơn mưa, và định bụng ngồi đó cho đến khi trời tạnh.
Lúc đó, Ngọc Lâm bước vào.
Chiếc ô đỏ rực tương phản với chiếc váy trắng tinh khôi của cô. Ngọc Lâm có đôi mắt sâu thẳm, ánh nhìn như xoáy vào tâm trí người đối diện.
"Ngồi cùng được không?" – Giọng nói của Lâm nhẹ nhàng nhưng đầy cuốn hút.
Châu gật đầu, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường.
Cuộc gặp gỡ tưởng chừng như ngẫu nhiên ấy lại trở thành khởi đầu cho một mối tình đầy sóng gió và bi thương.
---
Sau lần gặp đầu tiên, Châu và Lâm bắt đầu thường xuyên trò chuyện và gặp nhau. Châu nhận ra mình ngày càng bị cuốn vào thế giới của Lâm – một thế giới đầy những bí ẩn và nỗi buồn.
Ngọc Lâm là con gái duy nhất của một gia đình quyền thế. Cô luôn phải sống theo khuôn khổ mà bố mẹ đặt ra, và bất kỳ sự nổi loạn nào cũng bị dập tắt ngay lập tức.
"Chúng ta giống như hai kẻ lạc lối giữa cuộc đời." – Lâm thì thầm trong một lần hai người ngồi bên nhau.
Châu mỉm cười, nắm chặt tay Lâm.
"Nhưng ít nhất… mình còn có cậu."
Dần dần, tình cảm giữa họ chuyển thành tình yêu. Họ yêu nhau bằng tất cả sự dịu dàng, nhưng cũng đầy khát khao và bất chấp.
---
Gia đình Ngọc Lâm nhanh chóng phát hiện ra mối quan hệ giữa hai người.
Một ngày nọ, khi Châu đến nhà Lâm, cô bị mẹ Lâm bắt gặp. Ánh mắt của bà đầy sự ghê tởm và phẫn nộ.
"Con gái tôi không thể yêu một đứa con gái khác!"
Châu đứng chết lặng. Ngọc Lâm lao đến, chắn trước mặt cô.
"Đừng làm tổn thương cô ấy, mẹ! Con yêu Châu!"
Cái tát của mẹ Lâm vang lên chát chúa.
"Con có biết con đang làm nhục gia đình mình không? Nếu con còn tiếp tục, chúng ta sẽ không còn coi con là con gái nữa!"
Những lời nói ấy như hàng ngàn lưỡi dao đâm vào tim Ngọc Lâm. Nhưng cô không lùi bước.
---
Lâm quyết định bỏ trốn.
Một đêm khuya, cô lẻn ra khỏi nhà, mang theo một vali nhỏ và vài món đồ cần thiết. Hạ Châu đợi cô ở góc phố, trái tim đập loạn nhịp vì lo lắng.
"Họ sẽ không bao giờ để mình yên đâu." – Lâm thì thầm khi bước lên xe của Châu.
"Mình không quan tâm. Chỉ cần có cậu bên cạnh, mình sẽ làm tất cả."
Hai người chạy trốn đến một thị trấn nhỏ, hy vọng có thể sống một cuộc sống bình yên. Nhưng họ không biết rằng, gia đình Lâm đã cử người truy tìm.
---
Chỉ vài ngày sau khi đến nơi ở mới, Ngọc Lâm bị phát hiện.
Tối hôm đó, khi hai người đang đi dạo trên con đường vắng, một chiếc xe đen lao tới.
"Ngọc Lâm, quay về nhà ngay!" – Giọng nói lạnh lùng vang lên từ người đàn ông bước xuống xe.
"Không! Tôi không quay về!" – Lâm hét lên, nắm chặt tay Châu.
Người đàn ông tiến tới, rút ra một con dao sắc lạnh.
"Buông cô ấy ra!" – Châu gào lên, lao tới chắn trước Lâm.
Phập!
Con dao đâm thẳng vào ngực Châu.
Cô loạng choạng, ngã xuống đất. Máu trào ra, nhuộm đỏ mặt đường.
"Châu!" – Ngọc Lâm hét lên, ôm chặt lấy cô.
"Mình… yêu cậu…" – Giọng Châu yếu ớt.
Ánh mắt cô dần mờ đi, và nụ cười cuối cùng vẫn còn vương trên môi.
---
Sau cái chết của Hạ Châu, Ngọc Lâm hoàn toàn sụp đổ.
Cô bị ép trở về nhà, sống trong sự giam cầm và kiểm soát. Nhưng trái tim cô đã chết cùng với Hạ Châu từ lâu.
Một ngày nọ, Ngọc Lâm đứng trước mộ Châu, tay cầm một bó hoa trắng.
"Cậu có biết không, Châu? Mình đã từng nghĩ rằng chúng ta sẽ có thể hạnh phúc bên nhau mãi mãi…"
Cô đặt bó hoa xuống, nước mắt lặng lẽ rơi.
"Nhưng số phận không cho phép điều đó."
Ngọc Lâm rút ra một con dao nhỏ từ túi áo.
"Mình sẽ đến bên cậu… Chờ mình nhé."
Vết cắt sâu trên cổ tay cô, máu chảy xuống hòa lẫn với những đóa hoa trắng.
Gió thổi qua, mang theo hương hoa nhè nhẹ, như lời tiễn biệt cuối cùng của hai linh hồn đã bị thế giới này chối bỏ.
Tình yêu của họ mãi mãi nằm lại dưới cơn mưa ấy, như một bản tình ca buồn không hồi kết. Cả hai, cuối cùng cũng chỉ còn lại hình bóng trong ký ức của nhau,
MÃI MÃI KHÔNG THỂ CHẠM ĐẾN!
------------------end-------------------