Đêm khuya, ánh đèn đường lấp lánh chiếu xuống con phố vắng. Rhyder, một rapper kỳ cựu với gương mặt sắc lạnh, đang bước ra khỏi một buổi biểu diễn thành công. Đó là một đêm thường lệ với anh, cho đến khi một giọng rap vang lên từ một góc phố gần đó.
Anh dừng lại, đôi chân như bị níu chặt bởi những giai điệu trẻ trung nhưng đầy cảm xúc. Đó là Captain Boy – một chàng trai trẻ tuổi với mái tóc hơi rối, đang đứng trước một nhóm nhỏ khán giả đường phố, tay ôm chặt chiếc micro cũ kỹ.
Rhyder tiến lại gần, lặng lẽ quan sát. Captain Boy không có một sân khấu hoành tráng hay âm thanh hoàn hảo, nhưng cậu có thứ mà Rhyder cảm nhận rõ – sự chân thành. Cách cậu nhấn nhá từng câu chữ, ánh mắt bừng sáng khi rap, và đặc biệt, cái cách cậu kết nối với mọi người xung quanh.
Khi Captain Boy kết thúc, đám đông vỗ tay rào rào. Rhyder bước tới, gật nhẹ đầu. “Cậu là ai?”
“Captain Boy, anh từng nghe chưa?” chàng trai trả lời, nở nụ cười tự tin nhưng không kém phần ngây ngô.
“Giờ thì nghe rồi. Cậu làm gì ở đây? Những gì cậu có đáng ra phải xuất hiện trên sân khấu lớn hơn thế này.”
Captain Boy nhún vai. “Em chỉ muốn mang âm nhạc của mình đến mọi nơi, bất kể ở đâu.”
Rhyder bật cười khẽ, một cảm giác lâu rồi mới xuất hiện trong anh. “Tôi có một phòng thu. Ngày mai, nếu cậu rảnh, đến gặp tôi. Coi như thử sức.”
Ngày hôm sau, Captain Boy đến. Buổi thu âm đầu tiên giữa hai người diễn ra không chỉ suôn sẻ mà còn như một cơn gió mới thổi vào sự nghiệp của Rhyder. Lần đầu tiên, anh thấy mình học hỏi từ một người trẻ tuổi, và Captain Boy, dù ngưỡng mộ đàn anh, vẫn giữ vững cá tính âm nhạc của riêng mình.
Từ đó, họ bắt đầu những chuyến đi cùng nhau – từ sân khấu lớn