[ Kỳ Hâm ] Tinh Vũ Cận Tâm (Phần 2)
Tác giả: 💫Yan Yan 🌟🌻🦄
BL
Phần 2: Hành Trình Qua Dải Ngân Hà
Chương 1: Tín Hiệu Bí Ẩn
Sau khi nhận được sức mạnh từ Đấng Tạo Hóa, Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ đã sử dụng nó để bảo vệ những hành tinh mà họ đi qua. Tàu Orion giờ đây không chỉ là một con tàu vũ trụ mà còn là căn cứ di động, nơi họ cùng nhau học hỏi và xây dựng kế hoạch để thực hiện sứ mệnh của mình.
Một ngày nọ, trong không gian yên tĩnh, một tín hiệu lạ xuất hiện trên màn hình của Orion. Tín hiệu ấy không giống bất kỳ điều gì họ từng thấy trước đây. Nó chứa những mã hóa phức tạp, như thể nó đến từ một nền văn minh xa xôi nào đó.
“Cậu thấy không? Tín hiệu này có vẻ không phải tự nhiên,” Gia Kỳ nói, mắt chăm chú nhìn màn hình.
Trình Hâm nhíu mày. “Đúng vậy, nhưng nó có vẻ quen thuộc. Như thể... nó được tạo ra bởi một công nghệ tương tự thứ chúng ta vừa nhận được.”
Gia Kỳ quay sang, vẻ mặt đầy lo lắng. “Cậu nghĩ đây có thể là một cái bẫy không? Có khi nào kẻ thù của chúng ta đã biết về sự tồn tại của chúng ta?”
“Không loại trừ khả năng đó,” Trình Hâm đáp, nhưng ánh mắt cậu sáng lên. “Tuy nhiên, nếu đây thực sự là tín hiệu cầu cứu, chúng ta không thể bỏ qua.”
Sau một hồi bàn bạc, cả hai quyết định truy tìm nguồn gốc tín hiệu. Với sức mạnh mới và công nghệ từ Đấng Tạo Hóa, họ nhanh chóng định vị được tín hiệu xuất phát từ một hành tinh bị lãng quên, nằm ngoài rìa Dải Ngân Hà. Hành tinh này được gọi là Erebus, một nơi từng được nhắc đến trong các truyền thuyết cổ xưa như nơi bị nguyền rủa, nơi mọi ánh sáng đều bị nuốt chửng.
---
Chương 2: Hành Tinh Erebus
Tàu Orion đáp xuống một khu vực hoang tàn trên hành tinh Erebus. Bầu không khí ở đây đặc quánh, dường như bị bao phủ bởi một màn sương đen không thể xuyên qua. Không có ánh sáng, chỉ có những luồng sáng yếu ớt từ tàu Orion chiếu rọi một cách khó khăn qua bóng tối.
“Cậu chắc là tín hiệu phát ra từ đây chứ?” Gia Kỳ hỏi, giọng đầy cảnh giác.
“Chắc chắn,” Trình Hâm trả lời, đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào màn hình. “Nhưng tôi không hiểu tại sao nơi này lại bị bỏ hoang như vậy. Dường như nó đã từng là một trung tâm lớn của nền văn minh.”
Cả hai bước ra khỏi tàu, mang theo thiết bị bảo hộ và một số vũ khí năng lượng phòng thân. Họ di chuyển chậm rãi qua những tàn tích của các tòa nhà đổ nát, mỗi bước chân đều vang vọng trong không gian im lặng đến đáng sợ. Đột nhiên, một âm thanh nhỏ vang lên từ phía trước.
“Cậu có nghe thấy không?” Gia Kỳ hỏi, tay siết chặt vũ khí.
“Có,” Trình Hâm khẽ gật đầu. “Có thứ gì đó đang chuyển động.”
Họ tiến gần hơn về phía âm thanh, và bất ngờ, một bóng người xuất hiện từ màn sương. Đó là một người đàn ông với dáng vẻ tiều tụy, ánh mắt đầy sợ hãi. Khi nhìn thấy Trình Hâm và Gia Kỳ, ông ta ngã quỵ xuống đất, miệng lẩm bẩm những từ ngữ khó hiểu.
“Làm ơn… cứu… chúng tôi…” người đàn ông nói, giọng khàn đặc. “Họ đã đến... những kẻ nuốt chửng ánh sáng...”
Gia Kỳ cúi xuống đỡ ông ta dậy, nhưng ông ta giãy giụa, như thể bị ám ảnh bởi điều gì đó. “Ai? Ai đã đến?” Gia Kỳ hỏi, giọng gấp gáp.
Người đàn ông nhìn thẳng vào mắt Gia Kỳ, như muốn truyền tải một thông điệp cuối cùng. “Đừng để chúng thoát ra… Chúng sẽ hủy diệt tất cả...”
Và rồi, ông ta gục xuống, không còn hơi thở. Trình Hâm và Gia Kỳ đều cảm nhận được một sự nguy hiểm đang rình rập xung quanh họ.
---
Chương 3: Kẻ Nuốt Chửng Ánh Sáng
Không lâu sau đó, những tiếng động kỳ lạ bắt đầu vang lên từ khắp nơi. Bóng tối xung quanh dường như đang chuyển động, như thể nó có ý thức. Từ trong màn đen, những sinh vật khổng lồ xuất hiện. Chúng không có hình dạng cố định, chỉ là những khối năng lượng đen đặc, nhưng mỗi bước di chuyển của chúng đều khiến không gian rung chuyển.
“Chạy!” Trình Hâm hét lên, kéo Gia Kỳ chạy ngược về phía tàu Orion.
Nhưng khi họ vừa quay đầu, một trong những sinh vật đã chắn trước mặt họ. Nó phát ra một âm thanh chói tai, làm rung động cả không gian. Cả hai giơ vũ khí lên, nhưng những tia sáng năng lượng họ bắn ra đều bị bóng tối của sinh vật hấp thụ.
“Không hiệu quả!” Gia Kỳ hét lên, lòng tràn đầy sự hoảng loạn.
“Đừng sợ!” Trình Hâm đáp, tay cậu phát ra một luồng sáng mạnh mẽ từ sức mạnh mà Đấng Tạo Hóa đã ban cho. Luồng sáng ấy tỏa ra như một vụ nổ, đẩy lùi sinh vật ra xa. Nhưng nó chỉ làm chúng chậm lại chứ không tiêu diệt được chúng.
“Chúng ta cần một kế hoạch,” Trình Hâm nói, mắt không rời khỏi lũ sinh vật. “Chúng ta không thể đánh bại chúng bằng cách này.”
“Vậy làm thế nào?” Gia Kỳ hỏi, giọng gấp gáp.
Trình Hâm nhìn về phía xa, nơi tín hiệu bí ẩn kia vẫn còn phát ra. “Nguồn tín hiệu đó, nó phải là chìa khóa. Chúng ta cần đến được đó.”
---
Chương 4: Tâm Điểm Của Bóng Tối
Trình Hâm và Gia Kỳ không có nhiều thời gian để suy nghĩ. Những sinh vật bóng tối di chuyển nhanh chóng, dồn ép họ về phía rìa vực sâu trên hành tinh Erebus. Cả hai trao đổi ánh mắt, hiểu rằng họ không thể đối đầu trực diện mà cần một kế hoạch táo bạo hơn.
“Cậu che chắn phía sau, tôi sẽ tìm cách kích hoạt tín hiệu,” Trình Hâm nói, giọng chắc nịch.
Gia Kỳ gật đầu, tay nắm chặt vũ khí. “Cậu phải cẩn thận. Tôi sẽ giữ chân chúng lâu nhất có thể.”
Khi Trình Hâm lao về phía nguồn tín hiệu, Gia Kỳ đứng lại, tập trung mọi sức mạnh vào việc tạo ra một lớp lá chắn ánh sáng xung quanh cả hai. Những tia sáng lóe lên, chống lại bóng tối đang tấn công. Nhưng mỗi lần lớp lá chắn bị va đập, Gia Kỳ cảm nhận được sự mất mát năng lượng trong cơ thể mình.
“Tôi không thể cầm cự lâu,” Gia Kỳ hét lên, mắt vẫn không rời khỏi lũ sinh vật.
“Tôi sắp đến nơi!” Trình Hâm đáp lại, ánh sáng trên tay cậu ngày càng rực rỡ hơn khi đến gần trung tâm tín hiệu.
Cuối cùng, Trình Hâm phát hiện ra một cấu trúc khổng lồ, được bao phủ bởi những ký hiệu cổ xưa phát ra ánh sáng mờ nhạt. Đó là một thiết bị kỳ lạ, giống như một cỗ máy, nhưng mang hình dáng của một ngôi đền. Tín hiệu rõ ràng phát ra từ đây.
Cậu đưa tay chạm vào bề mặt của cỗ máy, và ngay lập tức, một dòng thông tin ùa vào tâm trí cậu.
“Đây không chỉ là một tín hiệu cầu cứu,” Trình Hâm lẩm bẩm. “Đây là một phong ấn.”
---
Chương 5: Sự Thức Tỉnh Của Phong Ấn
Khi Trình Hâm kích hoạt cỗ máy, cả hành tinh rung chuyển. Ánh sáng từ các ký hiệu cổ xưa bừng lên, như thể chúng đã được đánh thức sau hàng ngàn năm ngủ yên.
Gia Kỳ, dù đang kiệt sức, vẫn nhận ra sự thay đổi trong không gian. Những sinh vật bóng tối dường như bị ảnh hưởng bởi luồng năng lượng mới. Chúng lùi lại, gầm lên giận dữ, nhưng không thể tiến thêm được nữa.
“Cậu làm gì vậy, Trình Hâm?” Gia Kỳ hét lên, giọng tràn đầy lo lắng.
“Tôi không biết, nhưng cỗ máy này có vẻ đang ngăn chặn chúng!” Trình Hâm trả lời, cố gắng đọc hiểu các ký hiệu và điều chỉnh năng lượng.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong không gian, giống như giọng của Đấng Tạo Hóa nhưng mờ nhạt hơn, như một lời thì thầm từ quá khứ.
“Người được chọn, các ngươi đã tìm thấy phong ấn của Kẻ Nuốt Chửng Ánh Sáng. Chỉ có ánh sáng từ trái tim hòa hợp mới có thể phong ấn chúng một lần nữa.”
“Ánh sáng từ trái tim hòa hợp?” Gia Kỳ lặp lại, đôi mắt đầy nghi ngờ. “Ý nghĩa là gì?”
Trình Hâm nhớ lại những lời của Đấng Tạo Hóa: Sức mạnh của các ngươi không chỉ là cá nhân, mà còn đến từ sự kết nối sâu sắc giữa hai người.
Cậu nhìn Gia Kỳ, cảm nhận được một sợi dây vô hình kết nối cả hai. “Là chúng ta,” cậu nói. “Sức mạnh của chúng ta, khi kết hợp, mới có thể phong ấn chúng.”
“Vậy thì làm đi!” Gia Kỳ hét lên, chạy về phía Trình Hâm, bất chấp sự nguy hiểm từ bóng tối xung quanh.
Khi cả hai đứng cạnh nhau, Trình Hâm đưa tay ra. Gia Kỳ nắm lấy tay cậu, và ngay lúc đó, một luồng ánh sáng rực rỡ bừng lên từ họ, lan tỏa khắp không gian.
---
Chương 6: Hy Vọng Và Hy Sinh
Luồng sáng từ hai người dường như có khả năng xuyên thủng mọi bóng tối. Những sinh vật quái dị bắt đầu tan biến, kêu gào trong đau đớn khi bị ánh sáng nuốt chửng. Nhưng cường độ năng lượng cũng khiến Trình Hâm và Gia Kỳ cảm thấy như cơ thể họ sắp vỡ vụn.
“Cậu ổn chứ?” Trình Hâm hỏi, hơi thở gấp gáp.
“Tôi vẫn ổn,” Gia Kỳ đáp, nhưng cậu có thể cảm nhận được sức lực mình đang cạn kiệt. “Chúng ta phải làm cho xong.”
Họ tập trung toàn bộ sức mạnh vào cỗ máy phong ấn. Ánh sáng từ hai người hòa quyện vào các ký hiệu cổ xưa, kích hoạt một chuỗi phản ứng. Một cột sáng khổng lồ bắn thẳng lên trời, xé toạc màn sương đen và mở ra một khoảng trời trong xanh.
Những sinh vật bóng tối cuối cùng cũng biến mất, trả lại sự yên bình cho hành tinh Erebus.
Cỗ máy phát ra một âm thanh cuối cùng trước khi tắt lịm, và ánh sáng từ Trình Hâm và Gia Kỳ cũng dần yếu đi. Cả hai ngã xuống đất, kiệt sức nhưng trong lòng ngập tràn sự nhẹ nhõm.
---
Chương 7: Khởi Đầu Mới
Khi tỉnh dậy, Trình Hâm và Gia Kỳ thấy mình đang nằm trên tàu Orion. Màn hình hiển thị rằng hành tinh Erebus đã ổn định, và tín hiệu bí ẩn đã biến mất.
“Chúng ta đã làm được,” Gia Kỳ nói, mỉm cười mệt mỏi.
“Phải,” Trình Hâm đáp, ánh mắt ánh lên niềm tin. “Nhưng đây chỉ là khởi đầu. Còn rất nhiều thứ đang chờ chúng ta ngoài kia.”
Họ biết rằng những thử thách tiếp theo sẽ còn khó khăn hơn, nhưng với sức mạnh và lòng tin vào nhau, họ sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì.
Tàu Orion tiếp tục hành trình của mình, bay qua những vì sao lấp lánh, mang theo hy vọng và quyết tâm bảo vệ vũ trụ này.
---
Chương 8: Manh Mối Mới
Tàu Orion tiếp tục trôi nổi giữa không gian yên tĩnh. Sau những sự kiện ở Erebus, Trình Hâm và Gia Kỳ dành thời gian hồi phục và phân tích những dữ liệu thu thập được từ phong ấn cổ đại. Tuy nhiên, mọi thứ không hề đơn giản.
“Dữ liệu từ cỗ máy phong ấn quá phức tạp,” Gia Kỳ nói, đôi mắt dán chặt vào màn hình. “Những ký hiệu này giống như một dạng ngôn ngữ, nhưng lại không trùng khớp với bất kỳ nền văn minh nào mà chúng ta biết.”
Trình Hâm ngồi đối diện, mắt nhìn qua màn hình khác. “Có lẽ chúng ta đã lỡ một chi tiết quan trọng. Những ký hiệu này không chỉ là một ngôn ngữ mà có thể là một dạng bản đồ dẫn đường.”
Gia Kỳ cau mày. “Bản đồ? Cậu đang nói đến việc chúng ta sẽ đi đến một nơi khác?”
“Đúng vậy,” Trình Hâm đáp, giọng đầy chắc chắn. “Phong ấn ở Erebus không phải là duy nhất. Có thể còn nhiều phong ấn khác trong vũ trụ. Chúng ta cần tìm ra tất cả trước khi những sinh vật bóng tối đó tái xuất hiện.”
Sau nhiều giờ giải mã, cả hai phát hiện ra một tọa độ mới, nằm sâu trong một vùng không gian chưa được khám phá. Khu vực này được gọi là Hố Vô Tận, một nơi từng được ghi nhận là không có lối thoát bởi các nhà du hành trước kia.
“Cậu có chắc về điều này không?” Gia Kỳ hỏi, giọng lo lắng. “Hố Vô Tận không phải nơi mà bất kỳ ai muốn đặt chân đến.”
Trình Hâm nhìn cậu, ánh mắt kiên định. “Nếu đây là nơi tiếp theo chúng ta cần đến, tôi sẵn sàng. Còn cậu thì sao?”
Gia Kỳ khẽ mỉm cười, dù trong lòng vẫn còn chút bất an. “Nếu cậu đi, tôi cũng đi.”
---
Chương 9: Bí Mật Của Hố Vô Tận
Hành trình đến Hố Vô Tận kéo dài nhiều ngày. Không gian xung quanh trở nên kỳ lạ hơn khi họ tiến gần đến khu vực này. Ánh sáng của các vì sao bắt đầu mờ dần, và một cảm giác nặng nề bao trùm lấy tàu Orion.
“Cậu cảm thấy không?” Gia Kỳ hỏi, giọng khẽ run.
“Cảm giác như có thứ gì đó đang quan sát chúng ta,” Trình Hâm đáp, đôi mắt quét qua các màn hình giám sát.
Đột nhiên, một cơn chấn động mạnh làm rung chuyển con tàu. Hệ thống cảnh báo vang lên, thông báo rằng tàu đang bị hút vào một lực hấp dẫn khổng lồ.
“Chúng ta bị kéo vào một trường năng lượng!” Gia Kỳ hét lên, cố gắng ổn định hệ thống điều khiển.
Trình Hâm nhanh chóng dùng sức mạnh để tăng cường lớp lá chắn của tàu, nhưng lực hút quá mạnh. Cả hai chỉ biết nín thở khi tàu bị cuốn vào một lỗ xoáy khổng lồ.
Khi mọi thứ dừng lại, họ thấy mình ở giữa một không gian trống rỗng, nơi ánh sáng và bóng tối hòa quyện vào nhau, tạo nên một khung cảnh siêu thực.
“Đây là… Hố Vô Tận?” Gia Kỳ thốt lên, mắt nhìn khắp xung quanh.
Trước mặt họ, một cỗ máy khổng lồ xuất hiện, tương tự như phong ấn ở Erebus, nhưng lớn hơn và phức tạp hơn rất nhiều. Xung quanh cỗ máy, những sinh vật bóng tối giống như ở Erebus đang tuần tra, bảo vệ nơi này.
“Chúng ta không thể làm điều này một mình,” Gia Kỳ nói, giọng đầy lo lắng.
“Chúng ta không có lựa chọn,” Trình Hâm đáp, ánh mắt cương nghị. “Nếu không phá hủy được nơi này, cả vũ trụ sẽ bị hủy diệt.”
---
Chương 10: Đối Mặt Với Bóng Tối
Trình Hâm và Gia Kỳ bước ra khỏi tàu, sử dụng sức mạnh kết hợp của mình để che giấu bản thân trước lũ sinh vật. Họ di chuyển cẩn thận, tránh ánh mắt của chúng khi tiến gần đến cỗ máy phong ấn.
Nhưng khi chỉ còn cách vài mét, một sinh vật khổng lồ xuất hiện, chặn đường họ. Đây không phải là những sinh vật bóng tối thông thường, mà là một thực thể khổng lồ, giống như thủ lĩnh của chúng.
“Các ngươi nghĩ rằng có thể ngăn cản được chúng ta sao?” Giọng nói của thực thể vang lên, sâu thẳm và đầy ám ảnh.
“Chúng ta sẽ làm tất cả để bảo vệ vũ trụ này,” Trình Hâm đáp, bước lên trước.
Thực thể cười khẩy. “Sức mạnh của các ngươi là gì so với bóng tối vĩnh cửu? Ánh sáng của các ngươi chỉ là một tia lửa nhỏ nhoi.”
Gia Kỳ bước tới, đứng cạnh Trình Hâm. “Tia lửa nhỏ cũng có thể thiêu rụi bóng tối. Và chúng tôi không sợ các ngươi.”
Cả hai hợp sức, kích hoạt nguồn năng lượng lớn nhất mà họ từng sử dụng. Ánh sáng từ họ bừng lên, xuyên thủng bóng tối và làm thực thể khổng lồ gầm thét trong đau đớn.
Nhưng điều bất ngờ xảy ra: thực thể không bị tiêu diệt hoàn toàn. Nó dường như đang hấp thụ ánh sáng của họ, biến nó thành sức mạnh cho mình.
“Không thể nào…” Trình Hâm lẩm bẩm.
“Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Gia Kỳ hét lên, sự tuyệt vọng tràn ngập trong giọng nói.
Trình Hâm nhìn vào cỗ máy phong ấn, rồi quay sang Gia Kỳ. “Chúng ta phải kích hoạt nó. Dù có phải trả bất kỳ giá nào.”
---
Chương 11: Cái Giá Của Ánh Sáng
Trình Hâm và Gia Kỳ đứng giữa trận chiến căng thẳng với thực thể khổng lồ, bóng tối dày đặc như muốn nuốt chửng tất cả. Cỗ máy phong ấn đang ở ngay trước mắt, nhưng thực thể này không cho họ đến gần.
“Cậu có tin tôi không?” Trình Hâm bất ngờ hỏi, ánh mắt nhìn Gia Kỳ sâu thẳm.
Gia Kỳ khựng lại một chút, nhưng rồi đáp chắc nịch: “Tôi luôn tin cậu.”
Trình Hâm gật đầu, rồi ghé sát tai Gia Kỳ thì thầm điều gì đó. Gia Kỳ ban đầu tròn mắt ngạc nhiên, nhưng cuối cùng chỉ khẽ gật đầu.
“Chúng ta sẽ cùng nhau thực hiện. Đừng chần chừ.”
Trình Hâm hít một hơi sâu, ánh sáng trong lòng bàn tay cậu bắt đầu rực rỡ hơn bao giờ hết. Gia Kỳ đứng cạnh, ánh sáng của cậu hòa quyện vào sức mạnh của Trình Hâm, tạo thành một luồng năng lượng khổng lồ bao quanh họ.
“Lần này không được phép thất bại!” Gia Kỳ hét lên.
Cả hai đồng loạt lao về phía cỗ máy phong ấn. Nhưng thực thể bóng tối khổng lồ đã kịp nhận ra ý đồ của họ. Nó gầm lên, tung ra hàng loạt bóng tối như những lưỡi dao sắc nhọn lao thẳng về phía họ.
Gia Kỳ nhanh chóng tách khỏi Trình Hâm, dùng toàn bộ sức mạnh để tạo thành một tấm khiên chắn. “Đi đi! Tôi sẽ giữ chân nó!”
“Không được!” Trình Hâm hét lên.
“Đừng cản tôi, Trình Hâm!” Gia Kỳ đáp lại, giọng đầy kiên định. “Chỉ có cậu mới có thể kích hoạt phong ấn. Nếu không, tất cả chúng ta sẽ mất.”
Trình Hâm siết chặt tay, ánh mắt đầy do dự, nhưng cậu biết Gia Kỳ nói đúng. Cậu quay người, lao thẳng về phía cỗ máy phong ấn.
---
Chương 12: Hy Sinh Và Hy Vọng
Khi Trình Hâm chạm tay vào cỗ máy, một chuỗi ký hiệu cổ xưa bắt đầu phát sáng. Cỗ máy dần thức tỉnh, nhưng năng lượng cần để kích hoạt nó vượt xa khả năng của Trình Hâm.
“Cậu cần sự giúp đỡ của tôi!” Gia Kỳ hét lên, dù cậu đang bị lũ bóng tối bao vây.
Trình Hâm lắc đầu. “Không! Nếu cậu rời đi, chúng sẽ giết cậu mất!”
“Vậy cậu nghĩ tôi sẽ để cậu làm một mình sao?” Gia Kỳ phá vỡ lá chắn của mình, lao thẳng về phía Trình Hâm. Cả hai nắm chặt tay nhau, sức mạnh kết hợp tạo thành một cột sáng khổng lồ bắn thẳng lên trời.
Thực thể bóng tối gầm lên trong đau đớn. Nó bị ánh sáng ấy xé toạc, từng mảnh tan biến vào hư không. Nhưng luồng sáng ấy cũng rút cạn sức lực của Trình Hâm và Gia Kỳ.
“Trình Hâm…” Gia Kỳ yếu ớt gọi.
“Cậu làm tốt lắm, Gia Kỳ,” Trình Hâm khẽ mỉm cười.
Cỗ máy phong ấn phát ra một luồng sáng cuối cùng trước khi tự động đóng lại, khóa chặt mọi bóng tối còn sót lại. Khi mọi thứ trở nên yên lặng, Trình Hâm gục xuống, Gia Kỳ ngồi cạnh, cố giữ lấy cậu.
“Chúng ta thắng rồi,” Gia Kỳ thì thầm.
Nhưng Trình Hâm không trả lời.
---
Chương 13: Giữa Sự Sống Và Cái Chết
Trên tàu Orion, Gia Kỳ đặt Trình Hâm lên giường trong phòng hồi sức, ánh mắt cậu không giấu được sự lo lắng. Ánh sáng từ cỗ máy phong ấn đã cứu cả hành tinh này, nhưng cũng khiến Trình Hâm rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
“Cậu phải tỉnh lại, Trình Hâm,” Gia Kỳ nói, siết chặt tay cậu. “Cậu không thể bỏ tôi lại một mình.”
Đột nhiên, một ánh sáng nhỏ xuất hiện trong phòng. Là Đấng Tạo Hóa.
“Các ngươi đã làm rất tốt,” giọng nói vang lên, trầm ấm nhưng không giấu được vẻ nghiêm nghị.
Gia Kỳ quỳ xuống, đôi mắt đầy hy vọng. “Xin hãy cứu cậu ấy! Tôi không thể để cậu ấy như thế này.”
Đấng Tạo Hóa trầm ngâm. “Sức mạnh của Trình Hâm đã vượt quá giới hạn. Để cậu ấy hồi phục, cần một phần năng lượng từ người đồng hành của cậu ấy.”
“Lấy tất cả đi! Tôi không quan tâm!” Gia Kỳ nói mà không do dự.
“Cẩn thận với lời nói của mình,” Đấng Tạo Hóa cảnh báo. “Ngươi sẽ phải đối mặt với hậu quả.”
“Tôi không quan tâm hậu quả là gì. Chỉ cần cậu ấy sống.”
Đấng Tạo Hóa gật đầu. Một luồng sáng từ Gia Kỳ truyền sang Trình Hâm. Ánh sáng ấy dần biến mất, và Trình Hâm bắt đầu cử động.
“Gia Kỳ…” Trình Hâm yếu ớt gọi, đôi mắt hé mở.
Gia Kỳ mỉm cười, nhưng rồi cậu ngã quỵ xuống.
---
Chương 14: Khởi Đầu Mới Một Lần Nữa
Khi tỉnh lại, Trình Hâm thấy Gia Kỳ đang nằm bất động bên cạnh mình. Cậu vội lay người Gia Kỳ.
“Gia Kỳ! Cậu làm sao vậy?”
Gia Kỳ mở mắt, mỉm cười yếu ớt. “Tôi ổn. Chỉ là… tôi có thể không mạnh mẽ như trước nữa. Nhưng không sao, miễn là cậu còn ở đây.”
Trình Hâm nhìn cậu, lòng tràn đầy cảm xúc. “Cậu ngốc quá… Chúng ta sẽ vượt qua tất cả. Cùng nhau.”
Tàu Orion tiếp tục hành trình, nhưng giờ đây, cả hai biết rằng họ đã không chỉ là những người bảo vệ vũ trụ. Họ là ánh sáng của nhau, ánh sáng mà bóng tối không thể dập tắt.
---
Chương 15: Con Đường Chưa Đi Hết
Dù đã vượt qua được những thử thách khắc nghiệt, hành trình của Trình Hâm và Gia Kỳ vẫn chưa kết thúc. Sau khi phong ấn thành công thực thể bóng tối và giữ gìn hòa bình cho các hành tinh, họ lại phải đối mặt với một thế lực khác mà họ chưa thể hiểu hết: những câu hỏi về nguồn gốc của cỗ máy phong ấn, và lý do tại sao bóng tối lại muốn xâm chiếm các thế giới.
Trên tàu Orion, Trình Hâm ngồi một mình trong phòng điều khiển, mắt dán vào các bản đồ không gian. Gia Kỳ bước vào, ánh mắt nhìn Trình Hâm, đôi mắt sâu thẳm thể hiện sự lo lắng.
"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Gia Kỳ hỏi, giọng khẽ.
Trình Hâm mỉm cười, nhưng có chút gì đó u buồn trong ánh mắt. "Tôi đang nghĩ về những gì chúng ta đã làm được, nhưng còn rất nhiều điều không rõ ràng. Cỗ máy phong ấn không phải chỉ được tạo ra để ngăn chặn bóng tối. Nó còn là một công cụ. Và những ký hiệu chúng ta đã tìm thấy... có lẽ là một loại bản đồ, một chỉ dẫn cho một cái gì đó lớn lao hơn."
Gia Kỳ ngồi xuống cạnh cậu. "Cậu nghĩ rằng có một thứ gì đó nguy hiểm hơn bóng tối đã bị phong ấn?"
"Chúng ta không thể biết chắc. Nhưng tôi có cảm giác, bóng tối chỉ là một phần trong một kế hoạch lớn hơn. Một thứ gì đó đang nằm trong bóng tối của chính vũ trụ này, chờ đợi để được giải phóng."
Gia Kỳ im lặng một lúc, suy nghĩ về lời nói của Trình Hâm. Rồi cậu nói: "Vậy chúng ta cần phải tìm hiểu nó. Không chỉ vì vũ trụ này, mà vì chúng ta không thể để bóng tối đó lại một lần nữa."
Trình Hâm nhìn Gia Kỳ, ánh mắt đầy quyết tâm. "Cậu không sợ sao?"
Gia Kỳ mỉm cười, lần này ánh mắt đầy kiên định. "Không. Vì tôi có cậu."
---
Chương 16: Chuyến Phiêu Lưu Mới
Sau một thời gian chuẩn bị, tàu Orion lại tiếp tục hành trình, lần này hướng về một vùng không gian chưa được khám phá, nơi có những dấu vết bí ẩn của nền văn minh cổ đại. Theo các bản đồ mà họ thu thập được từ cỗ máy phong ấn, đây chính là nơi mà tất cả các câu trả lời có thể nằm.
"Chúng ta sẽ phải đối mặt với những thử thách khác," Trình Hâm nói, mắt nhìn vào màn hình. "Nhưng lần này, tôi không chỉ có một mình. Cậu là một phần quan trọng trong hành trình này."
Gia Kỳ gật đầu, ánh mắt đầy sự tin tưởng. "Chúng ta không bao giờ cô đơn, phải không?"
Nhưng không phải ai cũng nghĩ như vậy. Trên một hành tinh xa xôi khác, một nhóm những sinh vật bóng tối đang âm thầm thức dậy, chuẩn bị cho một cuộc trả thù. Chúng đã học được từ thất bại trước đó, và lần này, chúng không chỉ muốn tiêu diệt ánh sáng mà còn muốn sở hữu nó.
"Chúng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc," Trình Hâm nói, cảm nhận được một sự chuyển động kỳ lạ trong không gian.
Gia Kỳ cứng rắn đáp: "Không sao. Chúng ta sẽ bảo vệ nhau."
---
Chương 17: Cánh Cửa Bí Ẩn
Khi tàu Orion tiếp cận khu vực bí ẩn, một cánh cửa khổng lồ xuất hiện giữa không gian. Cánh cửa không giống bất kỳ thứ gì họ từng thấy, nó lơ lửng giữa không gian, không có một nguồn lực nào tạo ra nó. Nó chỉ đơn giản là tồn tại.
Trình Hâm và Gia Kỳ đứng trước nó, cả hai đều cảm thấy có gì đó không đúng. Những ký hiệu trên cánh cửa giống như những ký tự trong hệ thống phong ấn, nhưng không hoàn toàn giống. Cả hai biết rằng đây không phải là một cánh cửa bình thường.
"Chúng ta có nên mở nó không?" Gia Kỳ hỏi, giọng đầy nghi ngại.
"Không còn lựa chọn khác," Trình Hâm trả lời, đôi mắt đầy quyết tâm. "Nếu đây là cánh cửa dẫn đến những câu trả lời mà chúng ta tìm kiếm, chúng ta phải bước qua nó."
Cả hai bước lên phía cánh cửa. Trình Hâm đặt tay lên đó, và ngay lập tức, những ký hiệu bắt đầu phát sáng. Một cánh cửa không gian mở ra, dẫn họ vào một không gian mênh mông, nơi ánh sáng và bóng tối hòa quyện vào nhau một cách kỳ diệu.
"Chúng ta đã đến nơi," Trình Hâm thì thầm, cảm nhận được sự thay đổi trong không gian xung quanh.
Gia Kỳ nhìn cánh cửa khép lại phía sau, và rồi nhìn vào không gian mênh mông trước mắt họ. "Vậy đây là nơi mà bóng tối bắt đầu?"
Trình Hâm không đáp, chỉ nắm chặt tay Gia Kỳ. Cả hai bước vào, không hay biết rằng phía trước họ, một âm mưu lớn hơn đang dần hé lộ, một thử thách mà không chỉ vũ trụ mà cả họ sẽ phải đối mặt trong cuộc chiến cuối cùng.
---
Chương 18: Cuộc Đối Đầu Cuối Cùng
Họ bước qua cánh cửa, không gian dần trở nên tối tăm. Bất ngờ, một giọng nói vang lên trong không gian, lạnh lẽo và ám ảnh.
“Các ngươi đến thật sao?”
Một hình bóng mờ ảo xuất hiện trước mặt họ, hình dạng của nó như một sinh vật tối tăm khổng lồ, nhưng lại mang một vẻ uy nghiêm.
"Ngươi là ai?" Trình Hâm hỏi, giọng đầy cảnh giác.
Hình bóng mỉm cười. "Ta là người đã tạo ra bóng tối, và cũng là người đã tạo ra các phong ấn. Các ngươi chỉ là những con cờ trong trò chơi của ta. Và bây giờ, trò chơi này sẽ kết thúc."
Gia Kỳ nắm chặt tay Trình Hâm, ánh mắt không hề sợ hãi. "Nếu ngươi là kẻ đứng sau bóng tối, thì chúng ta sẽ đánh bại ngươi. Vì chúng ta không bao giờ cô đơn. Ánh sáng sẽ luôn chiến thắng."
Cả hai cùng nhau đứng vững, ánh sáng từ hai người hòa quyện vào nhau, chuẩn bị cho cuộc chiến lớn nhất trong đời họ.
---
Chương 19: Cuộc Chiến Của Ánh Sáng
Không gian xung quanh rung chuyển khi thực thể bóng tối hiện nguyên hình. Một thực thể khổng lồ, mang hình dạng của hàng triệu bóng tối hợp lại, đôi mắt của nó rực lên thứ ánh sáng đỏ như máu, nhìn chằm chằm vào Trình Hâm và Gia Kỳ.
“Các ngươi nghĩ rằng ánh sáng nhỏ bé của mình có thể thách thức ta sao?” Giọng nói của thực thể vang lên, dội vào tâm trí cả hai, khiến họ cảm thấy như bị xé toạc từ bên trong.
Trình Hâm nhìn sang Gia Kỳ, đôi mắt cậu ánh lên sự kiên định. “Chúng ta sẽ làm được. Không chỉ vì vũ trụ này, mà còn vì chính chúng ta.”
Gia Kỳ nắm chặt tay cậu. “Cậu không cần phải nói điều đó. Tôi luôn tin cậu.”
Ánh sáng từ cả hai bắt đầu tỏa ra mạnh mẽ, tạo thành một cột sáng khổng lồ. Năng lượng từ họ bùng nổ, xua tan bóng tối xung quanh, nhưng thực thể vẫn đứng vững.
“Ngươi không hiểu sao? Ánh sáng của các ngươi chỉ càng làm ta mạnh hơn!” Thực thể cười lớn, bóng tối của nó lan rộng, cố nuốt chửng luồng sáng từ hai người.
Gia Kỳ lảo đảo khi cảm nhận được sức mạnh của thực thể đang áp đảo. “Trình Hâm, nó đang hấp thụ năng lượng của chúng ta!”
“Không, nó chỉ nghĩ rằng nó có thể hấp thụ,” Trình Hâm đáp, đôi mắt lóe lên sự quyết đoán. “Nhưng ánh sáng thật sự không phải thứ có thể bị kiểm soát.”
Trình Hâm bước tới, sức mạnh của cậu bùng nổ, ánh sáng từ cậu tỏa ra bao phủ lấy Gia Kỳ. “Cậu là nguồn sức mạnh thật sự của tôi, Gia Kỳ. Chúng ta phải hòa làm một.”
Gia Kỳ nhìn cậu, hiểu ý. “Được. Cậu không cần phải nói thêm gì nữa.”
Cả hai nắm tay nhau, ánh sáng từ họ hòa quyện lại, tạo thành một quả cầu năng lượng rực rỡ, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
---
Chương 20: Sự Hy Sinh Và Tái Sinh
Thực thể bóng tối gầm thét, nhưng lần này, bóng tối của nó không thể áp đảo ánh sáng từ Trình Hâm và Gia Kỳ. Quả cầu năng lượng từ họ bắn thẳng vào trái tim của thực thể, làm nó gào lên trong đau đớn.
“Không thể nào! Ánh sáng này… không thể bị phá vỡ!”
Thực thể bị xé toạc thành hàng ngàn mảnh nhỏ, tan biến vào hư không. Nhưng ngay khi nó biến mất, không gian xung quanh cũng bắt đầu rung chuyển dữ dội.
“Trình Hâm! Chúng ta phải rời khỏi đây ngay!” Gia Kỳ hét lên, nhưng Trình Hâm lắc đầu.
“Không, cánh cửa này không thể để mở. Nếu không, bóng tối sẽ quay lại.”
Gia Kỳ hiểu ý cậu, nhưng trái tim cậu như bị bóp nghẹt. “Không, tôi sẽ không để cậu ở lại đây một mình.”
Trình Hâm quay lại, đôi mắt cậu dịu dàng nhưng kiên quyết. “Gia Kỳ, cậu là người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Nhưng nếu tôi không đóng cánh cửa này, tất cả những gì chúng ta làm sẽ trở nên vô nghĩa.”
Gia Kỳ muốn nói gì đó, nhưng Trình Hâm đã đặt tay lên vai cậu. “Hãy tin tôi. Cậu phải sống, để tiếp tục bảo vệ ánh sáng của chúng ta.”
Trình Hâm dùng sức mạnh cuối cùng, đẩy Gia Kỳ ra khỏi cánh cửa không gian trước khi nó đóng lại hoàn toàn.
---
Chương 21: Ánh Sáng Sống Mãi
Gia Kỳ thức dậy trên tàu Orion, nhưng Trình Hâm đã biến mất. Cậu không thể ngừng khóc, trái tim cậu như bị xé toạc.
“Cậu hứa rằng chúng ta sẽ luôn bên nhau…” Gia Kỳ thì thầm, ánh mắt nhìn ra khoảng không vô tận của vũ trụ.
Nhưng rồi, một luồng sáng nhỏ xuất hiện trong phòng điều khiển. Là một mảnh năng lượng từ Trình Hâm.
Giọng nói quen thuộc vang lên trong tâm trí Gia Kỳ. “Tôi luôn ở bên cậu, Gia Kỳ. Ánh sáng của chúng ta sẽ không bao giờ tắt.”
Gia Kỳ nắm chặt mảnh sáng trong tay, đôi mắt đầy quyết tâm. “Tôi sẽ tiếp tục sống, Trình Hâm. Vì cậu, vì ánh sáng của chúng ta.”
Tàu Orion tiếp tục hành trình, nhưng lần này, Gia Kỳ mang theo hy vọng mới. Cậu biết rằng Trình Hâm vẫn tồn tại đâu đó, trong ánh sáng mà họ đã cùng nhau tạo ra.
---
Chương 22: Hành Trình Đi Tìm Ánh Sáng
Thời gian trôi qua, nhưng trong lòng Gia Kỳ, Trình Hâm chưa bao giờ rời xa. Mảnh sáng mà Trình Hâm để lại không chỉ là một ký ức, mà còn là một phần của cậu. Mỗi khi Gia Kỳ nắm chặt mảnh sáng ấy, cậu có thể cảm nhận được hơi ấm quen thuộc của Trình Hâm.
“Cậu vẫn ở đây,” Gia Kỳ lẩm bẩm, ánh mắt nhìn ra vũ trụ mênh mông.
Nhưng cậu biết rằng mình không thể mãi chờ đợi. Trình Hâm đã hy sinh để đóng cánh cửa ngăn bóng tối, nhưng mảnh sáng này có thể là chìa khóa để đưa cậu ấy trở lại.
Gia Kỳ mở bản đồ sao, tập trung vào các tọa độ mà họ đã khám phá trước đây. Những dấu hiệu trên cánh cửa phong ấn gợi ý rằng còn một nơi khác, một nơi mà ánh sáng có thể được tái sinh.
“Được rồi, Trình Hâm,” Gia Kỳ nói, ánh mắt rực sáng. “Tôi sẽ tìm cậu, dù phải vượt qua cả vũ trụ này.”
---
Chương 23: Hành Tinh Của Ánh Sáng
Tàu Orion hạ cánh trên một hành tinh bí ẩn được gọi là Elythia, nơi ánh sáng và bóng tối hòa quyện một cách kỳ lạ. Không khí trên hành tinh này lấp lánh như có hàng triệu tinh thể trôi nổi, và ở trung tâm là một ngọn tháp phát sáng rực rỡ.
“Có gì đó ở đây,” Gia Kỳ thì thầm, bước xuống tàu với mảnh sáng trong tay.
Mỗi bước đi của cậu đều làm ánh sáng từ mảnh nhỏ trở nên rực rỡ hơn. Ngọn tháp như phản ứng với năng lượng từ mảnh sáng, tỏa ra những tia sáng chói lòa.
Khi Gia Kỳ đến gần ngọn tháp, một giọng nói vang lên trong không gian:
“Ngươi là ai, và tại sao ngươi mang ánh sáng này đến đây?”
“Ta là người đồng hành của Trình Hâm,” Gia Kỳ đáp, giọng đầy kiên định. “Ta đến để tìm cậu ấy.”
“Trình Hâm…?” Giọng nói khựng lại, như đang suy xét. “Người mang ánh sáng ấy đã phong ấn bóng tối. Nhưng cậu ấy không thuộc về nơi này nữa.”
Gia Kỳ siết chặt tay, cảm xúc dâng trào. “Cậu ấy không thể biến mất. Nếu ánh sáng của cậu ấy còn tồn tại, thì tôi sẽ làm bất cứ điều gì để đưa cậu ấy trở lại.”
Giọng nói im lặng một lúc, rồi ngọn tháp mở ra, để lộ một cánh cửa dẫn vào bên trong.
“Nếu ngươi thực sự tin vào ánh sáng, hãy bước vào. Nhưng hãy nhớ, sự đánh đổi luôn đi kèm cái giá.”
Gia Kỳ không ngần ngại, bước vào cánh cửa.
---
Chương 24: Thử Thách Cuối Cùng
Bên trong ngọn tháp là một không gian kỳ lạ, nơi thời gian và không gian như ngừng lại. Những ký ức của Gia Kỳ và Trình Hâm hiện lên khắp nơi, từ lần đầu gặp gỡ đến những cuộc phiêu lưu họ đã cùng nhau trải qua.
“Đây là…?” Gia Kỳ nhìn quanh, cảm giác như mình đang sống lại từng khoảnh khắc.
Bất ngờ, một hình bóng quen thuộc xuất hiện trước mặt cậu. Là Trình Hâm, nhưng không giống như trước. Cậu ấy dường như bị mắc kẹt trong một vầng sáng, đôi mắt nhắm nghiền.
“Trình Hâm!” Gia Kỳ chạy tới, nhưng một rào chắn vô hình ngăn cậu lại.
Giọng nói từ ngọn tháp lại vang lên: “Để cứu cậu ấy, ngươi phải hy sinh phần lớn sức mạnh của mình. Ngươi sẽ không còn khả năng bảo vệ bản thân, và bóng tối sẽ luôn rình rập ngươi.”
Gia Kỳ không do dự. “Tôi không cần sức mạnh. Tôi chỉ cần cậu ấy.”
Rào chắn tan biến, và Gia Kỳ bước tới, đưa mảnh sáng lên. Ánh sáng từ mảnh nhỏ hòa vào Trình Hâm, khiến cơ thể cậu ấy bừng sáng.
Đôi mắt Trình Hâm mở ra, và cậu ấy thì thầm: “Gia Kỳ… cậu đến thật sao?”
Gia Kỳ nắm lấy tay cậu, nước mắt rơi. “Tôi đã hứa sẽ không để cậu một mình. Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”
---
Chương 25: Khởi Đầu Mới
Khi cả hai rời khỏi ngọn tháp, ánh sáng từ hành tinh Elythia tỏa ra khắp vũ trụ. Thực thể bóng tối đã biến mất hoàn toàn, và ánh sáng mà Trình Hâm và Gia Kỳ tạo ra giờ đây trở thành biểu tượng của hy vọng cho tất cả các hành tinh.
“Chúng ta làm được rồi,” Trình Hâm nói, nắm tay Gia Kỳ thật chặt.
Gia Kỳ mỉm cười. “Phải, nhưng hành trình của chúng ta chưa kết thúc. Còn nhiều nơi đang chờ chúng ta khám phá, và tôi muốn cùng cậu trải qua tất cả.”
Tàu Orion lại bay lên, hướng về những vùng trời mới. Giữa ánh sáng rực rỡ của vũ trụ, hai người họ đã tìm thấy không chỉ tình yêu, mà còn ý nghĩa của sự hy sinh và hy vọng.
Họ không chỉ là những chiến binh ánh sáng. Họ là ánh sáng của nhau.
---
Chương 26: Dấu Hiệu Bí Ẩn
Hành trình tưởng chừng đã kết thúc, nhưng vũ trụ luôn ẩn chứa những điều bất ngờ. Sau khi rời khỏi hành tinh Elythia, tàu Orion nhận được tín hiệu lạ từ một vùng không gian mà bản đồ không hề đánh dấu.
Trình Hâm đang chỉnh sửa các hệ thống trên tàu thì Gia Kỳ bước vào với khuôn mặt đầy tò mò.
“Cậu thấy tín hiệu đó không?” Gia Kỳ hỏi.
“Thấy chứ. Nhưng nó không phải tín hiệu bình thường. Nó được mã hóa bằng dạng ký tự mà chúng ta đã từng thấy trên cỗ máy phong ấn.”
“Cậu nghĩ rằng… còn thứ gì đó liên quan đến bóng tối sao?” Gia Kỳ nhíu mày.
“Không chắc,” Trình Hâm đáp, ánh mắt cậu tràn đầy suy tư. “Nhưng nếu có, chúng ta cần phải tìm hiểu. Bất cứ thứ gì còn sót lại cũng có thể gây nguy hiểm.”
Gia Kỳ gật đầu, đồng ý. “Vậy thì chúng ta sẽ đi. Một cuộc phiêu lưu nữa, phải không?”
Trình Hâm nhìn cậu, khẽ mỉm cười. “Luôn là như thế, khi tôi có cậu bên cạnh.”
---
Chương 27: Vùng Đất Bị Lãng Quên
Tín hiệu dẫn họ đến một hành tinh nhỏ bé, hoang tàn giữa vũ trụ. Bề mặt của hành tinh bị bao phủ bởi những tàn tích đổ nát, những cấu trúc cổ đại và một bầu không khí ngột ngạt, dường như chứa đầy ký ức về một nền văn minh đã mất.
Khi bước xuống bề mặt hành tinh, Gia Kỳ cảm thấy lạnh sống lưng. “Nơi này… có gì đó không đúng.”
Trình Hâm gật đầu. “Tôi cũng cảm nhận được. Nó như một bóng ma của quá khứ.”
Họ tiến đến trung tâm của hành tinh, nơi tín hiệu phát ra mạnh nhất. Ở đó, họ tìm thấy một cấu trúc khổng lồ, giống như một cánh cổng đã bị bỏ hoang từ rất lâu. Những ký tự trên cánh cổng giống hệt với các ký tự mà họ đã thấy trước đây trên cỗ máy phong ấn.
“Có vẻ như đây là một phần của hệ thống phong ấn,” Trình Hâm nói, chạy tay qua các ký hiệu. “Nhưng tại sao nó lại ở đây? Và ai đã xây dựng nó?”
“Có thể chúng ta không phải những người duy nhất từng chiến đấu chống lại bóng tối,” Gia Kỳ suy đoán.
Trình Hâm đồng ý, nhưng trước khi cậu kịp nói thêm, một luồng sáng từ cánh cổng bắn ra, quét qua cả hai. Trong khoảnh khắc, mọi thứ xung quanh họ thay đổi.
---
Chương 28: Ký Ức Của Vũ Trụ
Trình Hâm và Gia Kỳ bị cuốn vào một không gian kỳ lạ, nơi mọi thứ đều mờ ảo như trong giấc mơ. Xung quanh họ là những hình ảnh chớp nhoáng: những chiến binh ánh sáng chiến đấu với bóng tối, những nền văn minh hùng mạnh đã sụp đổ, và cuối cùng là hình ảnh của cánh cổng giống hệt như cái họ vừa thấy.
“Đây là… quá khứ?” Gia Kỳ hỏi, giọng run rẩy.
“Không chỉ là quá khứ,” Trình Hâm đáp, ánh mắt cậu đầy nghiêm trọng. “Đây là ký ức của vũ trụ. Nó đang cho chúng ta thấy điều gì đó.”
Hình ảnh cuối cùng là một thực thể khổng lồ, sáng chói hơn cả những ngôi sao. Thực thể ấy không giống bóng tối, nhưng lại mang một sức mạnh áp đảo.
“Thực thể đó là gì?” Gia Kỳ hỏi, nhưng không có câu trả lời.
Cả hai đột ngột bị kéo ra khỏi không gian kỳ lạ, trở về với thực tại. Cánh cổng trước mặt họ giờ đây tỏa sáng, mở ra một hành lang dẫn xuống lòng đất.
“Chúng ta sẽ làm gì đây?” Gia Kỳ hỏi.
“Đi tiếp,” Trình Hâm nói chắc nịch. “Nếu những hình ảnh đó là thật, thì chúng ta cần phải biết thêm. Có thể bóng tối không phải kẻ thù duy nhất.”
---
Chương 29: Sự Thức Tỉnh
Bên trong hành lang là một căn phòng lớn, nơi đặt một thiết bị khổng lồ trông như một quả cầu pha lê phát sáng. Xung quanh nó là hàng trăm ký hiệu kỳ lạ, nhưng không có bóng dáng của bất kỳ sinh vật sống nào.
Trình Hâm tiến lại gần quả cầu. Khi cậu chạm vào nó, quả cầu bắt đầu rung lên, và một giọng nói vang lên.
“Những người canh giữ ánh sáng, các ngươi đã đến muộn.”
“Ngươi là ai?” Gia Kỳ hỏi lớn, cố giữ bình tĩnh.
“Ta là người cuối cùng của một nền văn minh đã sụp đổ. Nhiệm vụ của ta là để lại lời cảnh báo: bóng tối chỉ là khởi đầu. Thực thể ánh sáng mà các ngươi thấy trong ký ức… chính là kẻ thù thực sự.”
Cả hai đứng lặng người, không thể tin vào những gì mình vừa nghe.
“Ánh sáng… là kẻ thù?” Trình Hâm lặp lại, giọng cậu đầy hoang mang.
“Không phải mọi ánh sáng đều thuần khiết,” giọng nói tiếp tục. “Thực thể ấy mang trong mình quyền năng hủy diệt mọi thứ. Và nó đang thức tỉnh.”
---
Chương 30: Lời Thề Mới
Thông điệp kết thúc, để lại Trình Hâm và Gia Kỳ trong sự im lặng.
“Chúng ta đã dành cả cuộc đời để chiến đấu vì ánh sáng,” Gia Kỳ nói, ánh mắt đầy trăn trở. “Giờ lại phát hiện ra ánh sáng có thể là kẻ thù. Cậu nghĩ sao?”
Trình Hâm nhìn cậu, sự quyết tâm dần trở lại trong đôi mắt cậu. “Ánh sáng hay bóng tối, điều đó không quan trọng. Quan trọng là cách chúng ta đối mặt với nó. Nếu thực thể đó là mối đe dọa, chúng ta sẽ tìm cách ngăn chặn nó, giống như những gì chúng ta đã làm trước đây.”
Gia Kỳ khẽ mỉm cười. “Cậu lúc nào cũng khiến tôi cảm thấy an tâm.”
Cả hai bước ra khỏi hành tinh hoang tàn, mang theo một nhiệm vụ mới.
Tàu Orion lại lao đi trong vũ trụ bao la, để tìm câu trả lời về thực thể ánh sáng và cách để bảo vệ vũ trụ một lần nữa.
Họ không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng với niềm tin và tình yêu dành cho nhau, họ sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách phía trước.
---
Chương Cuối: Ánh Sáng Cuối Cùng
Hành trình đưa Trình Hâm và Gia Kỳ đến gần hơn với trung tâm của vũ trụ, nơi thực thể ánh sáng đang dần thức tỉnh. Theo những thông điệp cổ xưa, chỉ có sức mạnh của tình yêu và sự hy sinh chân thật mới có thể ngăn chặn sức mạnh hủy diệt của nó.
Tàu Orion dừng lại trước một khu vực không gian kỳ lạ, nơi ánh sáng chói lòa như nuốt chửng mọi thứ xung quanh.
“Chúng ta đã đến rồi,” Trình Hâm nói, tay nắm chặt mảnh sáng mà họ mang theo từ Elythia.
Gia Kỳ nhìn vào ánh sáng khổng lồ trước mặt, cảm nhận được luồng năng lượng áp đảo. “Nó không giống bóng tối, nhưng lại khiến tôi cảm thấy… trống rỗng.”
“Bởi vì nó là ánh sáng tuyệt đối,” Trình Hâm giải thích. “Khi ánh sáng trở nên quá hoàn hảo, nó sẽ xóa sạch mọi thứ, kể cả sự sống.”
Cả hai bước ra khỏi tàu, tiến vào vùng sáng rực rỡ. Trước mặt họ là thực thể ánh sáng khổng lồ, lơ lửng trong không gian, phát ra những tiếng thì thầm như hàng triệu giọng nói hòa quyện.
“Các ngươi là những kẻ đã vượt qua bóng tối,” thực thể lên tiếng, giọng nói vang dội khắp không gian. “Nhưng ánh sáng không thể bị thách thức. Ta sẽ định hình lại vũ trụ này theo cách hoàn hảo nhất.”
“Hoàn hảo không phải là điều vũ trụ cần!” Trình Hâm đáp, giọng cậu kiên quyết. “Sự sống cần những sai lầm, những yếu đuối và cả bóng tối để tồn tại. Cậu không thể tước đi điều đó.”
Thực thể im lặng một lúc, rồi ánh sáng của nó bùng lên dữ dội. “Nếu các ngươi muốn chống lại ta, hãy chứng minh sức mạnh của mình.”
---
Cuộc Chiến Cuối Cùng
Trình Hâm và Gia Kỳ cùng nhau tạo ra luồng ánh sáng mạnh mẽ nhất mà họ từng có, đối đầu với thực thể. Nhưng sức mạnh của thực thể quá lớn, mỗi đòn tấn công của họ đều bị hấp thụ.
“Chúng ta không thể thắng theo cách này,” Gia Kỳ nói, thở dốc.
Trình Hâm nhìn cậu, đôi mắt ánh lên một ý nghĩ. “Gia Kỳ, cậu còn nhớ những gì cánh cổng ở Elythia nói không? Hy sinh là chìa khóa.”
Gia Kỳ lắc đầu, ánh mắt đầy sợ hãi. “Không! Tôi sẽ không để cậu làm điều đó một lần nữa!”
“Cậu không hiểu,” Trình Hâm nói, giọng dịu dàng. “Chúng ta đã luôn chiến đấu cùng nhau. Chỉ có ánh sáng từ cả hai chúng ta mới đủ mạnh để phong ấn nó mãi mãi.”
Gia Kỳ nhận ra sự thật, nhưng trái tim cậu đau nhói. “Nếu cậu làm thế, chúng ta sẽ biến mất. Không còn gì cả…”
“Không,” Trình Hâm mỉm cười. “Chúng ta sẽ không biến mất. Chúng ta sẽ trở thành ánh sáng bao phủ vũ trụ này, mãi mãi bên nhau.”
---
Hy Sinh Và Tái Sinh
Cả hai nắm lấy tay nhau, ánh sáng từ họ bùng nổ, mạnh mẽ đến mức thực thể không thể chống cự. Năng lượng từ Trình Hâm và Gia Kỳ hòa quyện lại, tạo thành một vòng xoáy ánh sáng khổng lồ.
Thực thể gào thét, rồi dần tan biến trong cơn lốc ánh sáng ấy. Vũ trụ rung chuyển, nhưng khi ánh sáng lắng xuống, mọi thứ trở nên yên bình.
Không còn bóng tối. Không còn ánh sáng tuyệt đối. Chỉ còn sự cân bằng hoàn hảo giữa hai thái cực.
---
Một Tương Lai Mới
Ở một nơi nào đó trong vũ trụ, những ngôi sao sáng rực hơn bao giờ hết. Người ta kể lại rằng ánh sáng của hai chiến binh vẫn tồn tại, lan tỏa khắp mọi nơi, bảo vệ vũ trụ khỏi bất kỳ mối đe dọa nào.
Họ không còn hình dạng vật chất, nhưng tình yêu của họ đã trở thành huyền thoại, là nguồn cảm hứng cho mọi thế hệ tiếp theo.