[ Tường Lâm ] Bầu Trời Của Người Ấy
Tác giả: 💫Yan Yan 🌟🌻🦄
BL;Học đường
Chương 1: Cái Nhìn Đầu Tiên
Ngày đầu tiên của năm học mới, Hạ Tuấn Lâm đứng ở cửa lớp, nhìn những ánh mắt ngập tràn hy vọng của các bạn học sinh khi bước vào lớp học. Cậu là lớp trưởng của lớp 12A1, và mặc dù đã quen với trách nhiệm này, mỗi lần đứng giữa đám đông, Tuấn Lâm vẫn cảm thấy một chút lo lắng. Nhưng hôm nay, cảm giác đó lại đặc biệt hơn. Một cái gì đó trong không khí thay đổi. Cậu nhìn thấy một bóng người lạ đứng ở góc lớp, ánh mắt lạnh lùng và nghiêm túc, khác biệt hoàn toàn với những người khác.
Hạ Tuấn Lâm là một học sinh giỏi, nổi bật không chỉ vì thành tích học tập mà còn vì tính cách điềm tĩnh, hòa đồng. Cậu ít khi để tâm đến những điều quá phức tạp, luôn sống theo cách riêng của mình, giữ khoảng cách nhất định với mọi người. Nhưng Hạo Tường thì khác.
Nghiêm Hạo Tường là học sinh mới chuyển đến. Cậu ta có một vẻ ngoài thu hút, tóc đen dài, luôn có một chút bất cần trong cách cư xử. Chẳng ai biết nhiều về cậu ngoài việc nghe đồn rằng Hạo Tường là con trai của một gia đình giàu có, lại có tài năng âm nhạc nổi bật. Nhưng chính cái sự lạnh lùng ấy của Hạo Tường lại khiến mọi người tò mò.
"Tuấn Lâm, em dẫn bạn mới vào đi," cô giáo chủ nhiệm gọi cậu.
Tuấn Lâm gật đầu, bước lại gần Hạo Tường. "Chào, tôi là Hạ Tuấn Lâm. Cậu là học sinh mới phải không?" Cậu cố gắng giữ thái độ hòa nhã, nhưng ánh mắt của Hạo Tường lại khiến cậu cảm thấy một chút bối rối.
Hạo Tường không trả lời ngay. Cậu chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt dường như xa xăm, như thể không hề quan tâm đến sự có mặt của cậu. Tuấn Lâm cảm thấy một chút khó chịu, nhưng cậu không để điều đó làm mình mất bình tĩnh.
"Chỗ ngồi của cậu là ở hàng cuối cùng, cạnh cửa sổ," Tuấn Lâm chỉ về phía một chỗ ngồi gần cửa sổ, nơi thường xuyên vắng vẻ.
Hạo Tường không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu rồi lặng lẽ bước về phía đó, không hề để ý đến những ánh mắt đang dõi theo cậu. Tuấn Lâm đứng một lúc, cảm giác như bị một cơn gió lạnh thổi qua mình. Cậu có một cảm giác mơ hồ rằng, cuộc sống của mình sẽ thay đổi từ hôm nay.
---
Chương 2: Dưới Bầu Trời Của Người Ấy
Một tuần trôi qua kể từ khi Hạo Tường đến trường. Tuấn Lâm vẫn chưa thể hiểu hết về cậu bạn mới này. Mặc dù cậu luôn là người nổi bật trong lớp, nhưng Hạo Tường lại tỏ ra im lặng, gần như không giao tiếp với ai, kể cả khi có cơ hội. Tuấn Lâm bắt đầu để ý đến cậu nhiều hơn, không chỉ vì thái độ lạ lùng mà còn vì cái cách Hạo Tường nhìn cậu mỗi khi đôi mắt ấy vô tình gặp phải ánh mắt của mình.
Hôm nay, khi lớp học vừa kết thúc, Tuấn Lâm bước ra khỏi lớp và nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi phía sau. Cậu quay lại, không ngạc nhiên khi thấy Hạo Tường đang đi theo sau mình.
"Thật ngại quá, tôi có thể nhờ cậu giúp một chút được không?" Giọng nói của Hạo Tường đột ngột vang lên, lạnh lùng nhưng cũng không thiếu sự nghiêm túc.
Tuấn Lâm ngạc nhiên nhìn Hạo Tường. "Cậu cần giúp gì?"
"Giúp tôi làm quen với các môn học. Tôi không giỏi lắm về toán và văn," Hạo Tường nói, đôi mắt nhìn thẳng vào Tuấn Lâm như thể đang tìm kiếm sự đồng cảm.
Tuấn Lâm ngẩn người. Cậu không nghĩ rằng Hạo Tường lại quan tâm đến chuyện học hành, nhất là khi cậu ấy đã nổi bật với những tài năng khác. "Được thôi. Tôi có thể giúp cậu."
Câu trả lời của Tuấn Lâm khiến Hạo Tường mỉm cười, nhưng đó là một nụ cười rất mờ nhạt, không giống như những nụ cười của những người bạn khác trong lớp. Nó như một lời hứa hẹn về điều gì đó mà Tuấn Lâm không thể hiểu được.
---
Chương 3: Từ Những Ánh Mắt
Dần dần, những buổi học nhóm của Tuấn Lâm và Hạo Tường trở thành thói quen. Tuy Hạo Tường vẫn giữ khoảng cách, không dễ dàng mở lòng, nhưng Tuấn Lâm lại cảm nhận được một sự thay đổi nhỏ trong ánh mắt của cậu. Có những lúc, khi cả hai trao đổi về một bài toán khó, ánh mắt của Hạo Tường lại nhìn vào Tuấn Lâm lâu hơn một chút, như thể đang tìm kiếm điều gì đó trong cậu.
Một hôm, trong lúc đang làm bài tập, Tuấn Lâm vô tình chạm phải tay Hạo Tường. Cảm giác lạnh toát đó làm cả hai đều im lặng, nhưng rồi Hạo Tường lại nhẹ nhàng rút tay về, không nói gì. Tuy nhiên, từ giây phút đó, Tuấn Lâm nhận ra rằng mình bắt đầu có cảm giác khác về Hạo Tường. Một cảm giác mà cậu không thể giải thích bằng lý trí.
---
Chương 4: Những Cảm Xúc Chưa Nói
Sau những buổi học chung, Tuấn Lâm cảm thấy mình không còn đơn giản chỉ là một lớp trưởng, một người bạn cùng lớp nữa. Cậu bắt đầu chú ý đến từng cử chỉ, từng ánh mắt của Hạo Tường. Mỗi lần cậu ấy im lặng, hoặc vô tình chạm vào tay Tuấn Lâm, trái tim cậu lại đập nhanh hơn một chút. Dù chưa thể gọi tên cảm xúc ấy, nhưng Tuấn Lâm biết rằng có điều gì đó đang thay đổi bên trong mình.
Một chiều thứ Sáu, khi lớp học kết thúc, Tuấn Lâm bước ra hành lang và thấy Hạo Tường đứng bên cạnh cửa lớp, đang chăm chú nhìn một chiếc sách vở. Cậu thấy lạ vì Hạo Tường chưa bao giờ đứng đợi ai, càng không phải là người thường xuyên ở lại sau giờ học.
"Cậu làm gì ở đây?" Tuấn Lâm hỏi, giọng có chút ngạc nhiên.
Hạo Tường ngẩng lên nhìn cậu, ánh mắt lạnh lùng, nhưng lại có một chút gì đó khiến Tuấn Lâm cảm thấy không thể rời mắt. "Tôi đang đợi cậu." Giọng cậu nhẹ nhàng, nhưng trong lời nói lại có một sự kiên nhẫn, như thể cậu đã chờ đợi rất lâu.
"Đợi tôi làm gì?" Tuấn Lâm cảm thấy lạ, có chút bối rối, nhưng lại không thể phủ nhận rằng trái tim mình đập mạnh khi nghe câu trả lời ấy.
"Chúng ta có thể nói chuyện một chút không?" Hạo Tường nói, không nhanh cũng không chậm, như thể không hề vội vã, nhưng cũng không hề muốn bỏ lỡ cơ hội.
Tuấn Lâm gật đầu, không biết sao lại có cảm giác như có điều gì đó quan trọng sắp xảy ra. Cậu đi lại gần và cả hai bắt đầu bước ra hành lang, nơi không còn nhiều học sinh.
"Thực ra, tôi không phải là người giỏi trong việc kết bạn," Hạo Tường nói, giọng nói bây giờ không còn lạnh lùng như trước, mà có phần chân thành hơn. "Mọi người đều nghĩ tôi khó gần, nhưng thực ra tôi chỉ không biết làm sao để mở lòng."
Tuấn Lâm im lặng, nghe câu nói ấy mà lòng không khỏi xao xuyến. Cậu hiểu cảm giác đó, bởi mình cũng từng như vậy. "Cậu không phải lo về chuyện đó đâu," Tuấn Lâm nói, giọng nhẹ nhàng. "Mọi người chỉ cần thời gian để hiểu cậu hơn thôi."
Hạo Tường quay sang nhìn cậu, ánh mắt như muốn tìm kiếm điều gì đó trong đôi mắt Tuấn Lâm. Một khoảnh khắc im lặng kéo dài giữa họ. Cuối cùng, Hạo Tường lên tiếng: "Cảm ơn cậu. Cậu là người đầu tiên đối xử với tôi như vậy."
Tuấn Lâm chỉ mỉm cười, cảm thấy một sự gần gũi lạ kỳ với cậu bạn mới này. Họ tiếp tục đi trong im lặng, nhưng lần này, im lặng lại không còn là sự lạnh lẽo nữa, mà là sự kết nối dần hình thành giữa hai người.
---
Chương 5: Những Lời Thổ Lộ
Thời gian trôi qua, Tuấn Lâm và Hạo Tường bắt đầu thân thiết hơn. Những buổi học chung không còn là nhiệm vụ, mà trở thành những khoảnh khắc mà cả hai mong đợi. Họ chia sẻ với nhau không chỉ bài vở mà còn là những câu chuyện về gia đình, ước mơ và những lo lắng trong lòng.
Một buổi chiều cuối tuần, khi cả hai ngồi trên ghế đá trong sân trường, ánh nắng chiều hắt lên làn da của Hạo Tường, tạo nên một khung cảnh đẹp đến lạ. Tuấn Lâm không thể không nhìn vào cậu, và bất ngờ nhận ra rằng, hình như cậu đã thích Hạo Tường.
"Cậu có bao giờ nghĩ rằng chúng ta có thể thay đổi không?" Tuấn Lâm hỏi, giọng khẽ, như thể không muốn làm vỡ vỡ sự tĩnh lặng giữa họ.
Hạo Tường ngẩng lên nhìn cậu, ánh mắt bất ngờ nhưng không hoảng hốt. "Ý cậu là gì?"
Tuấn Lâm lúng túng, nhưng rồi lại cảm thấy không thể kiềm chế nữa. "Tôi nghĩ tôi thích cậu, Hạo Tường."
Hạo Tường không trả lời ngay lập tức, chỉ nhìn cậu một lúc lâu, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó. Rồi cuối cùng, cậu cũng lên tiếng, nhưng giọng nói của cậu vẫn như thế, lạnh lùng nhưng cũng ẩn chứa một điều gì đó khó nói. "Tôi... tôi cũng không biết mình đang cảm thấy gì về cậu."
Tuấn Lâm cảm thấy lòng mình thắt lại, nhưng không phải vì thất vọng. Cậu hiểu rằng cảm xúc của Hạo Tường không phải là thứ có thể nói ra ngay lập tức. "Không sao đâu. Tôi chỉ muốn cậu biết rằng tôi sẽ luôn ở đây, dù thế nào đi nữa."
Cả hai im lặng trong giây lát, không cần phải nói thêm điều gì nữa. Họ đều hiểu rằng, dù cho tình cảm giữa họ chưa thể thành hình ngay lập tức, nhưng đó là một sự khởi đầu của điều gì đó mới mẻ.
---
Chương 6: Mưa Rơi, Tình Cảm Nảy Nở
Một tuần sau, trường học tổ chức một buổi lễ thể thao vào chiều thứ Sáu. Trời đổ mưa, nhưng điều đó không làm giảm đi sự háo hức của học sinh. Tuấn Lâm và Hạo Tường cùng tham gia các hoạt động, và trong suốt buổi lễ, cả hai liên tục nhìn nhau, chia sẻ những khoảnh khắc thoải mái giữa đám đông.
Khi buổi lễ kết thúc, cả hai đứng dưới mái hiên, tránh cơn mưa đang ngày càng nặng hạt. Hạo Tường chợt quay sang nhìn Tuấn Lâm, giọng nhẹ nhàng hơn bao giờ hết: "Có lẽ tôi đã hiểu cảm giác của mình. Tôi cũng thích cậu."
Tuấn Lâm không thể tin vào tai mình. Cậu nhìn Hạo Tường, ánh mắt cậu ấy tràn đầy sự chân thành, và ngay lúc đó, Tuấn Lâm cảm thấy như cả thế giới đang quay cuồng trong lòng mình.
Mưa vẫn rơi, nhưng trong trái tim họ, mọi thứ bỗng trở nên ấm áp lạ kỳ.
---
Chương 7: Những Bước Chậm Rãi
Mùa hè sắp đến gần, nhưng Tuấn Lâm và Hạo Tường vẫn chưa vội vàng với mối quan hệ của mình. Sau lời thổ lộ dưới mưa, cả hai đều im lặng, dường như đang cảm nhận những thay đổi trong lòng mình. Mặc dù đã biết rõ cảm xúc của nhau, nhưng họ vẫn chưa sẵn sàng để bước tiếp quá nhanh.
Tuấn Lâm không thể phủ nhận rằng mình đã thích Hạo Tường, nhưng cậu không muốn vội vàng. Cảm giác của họ còn quá mới mẻ, và cậu hiểu rằng cả hai cần thời gian để thực sự hiểu nhau hơn. Trong những buổi học sau đó, họ vẫn tiếp tục cùng nhau học bài, cùng nhau chia sẻ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Một buổi chiều, khi lớp học vừa kết thúc, Tuấn Lâm rủ Hạo Tường cùng đi bộ về nhà. Cả hai bước chậm rãi trên con đường vắng, không nói gì nhiều, nhưng sự yên lặng này lại chẳng khiến họ cảm thấy lúng túng. Đơn giản là vì họ cảm nhận được sự hiện diện của nhau, sự thoải mái trong từng bước đi.
"Chúng ta sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp?" Hạo Tường đột ngột hỏi, làm Tuấn Lâm bất ngờ.
Tuấn Lâm nhìn cậu, suy nghĩ một lúc. "Tôi chưa nghĩ đến. Nhưng tôi nghĩ chúng ta nên tập trung vào những gì quan trọng trước mắt, như kỳ thi tốt nghiệp chẳng hạn."
Hạo Tường không đáp, chỉ khẽ cười một mình, rồi nhìn Tuấn Lâm với ánh mắt đầy suy tư. Cậu hiểu rằng dù sao, tương lai của họ vẫn còn rất nhiều điều phải đối mặt, và không dễ dàng để xây dựng một mối quan hệ trong môi trường học đường này, đặc biệt là khi cả hai đều có những kỳ vọng riêng về tương lai.
---
Chương 8: Những Nỗi Lo Lắng
Dù đã thừa nhận cảm xúc của mình, nhưng mối quan hệ giữa Tuấn Lâm và Hạo Tường vẫn chưa thực sự trở nên rõ ràng. Họ vẫn chỉ là những người bạn thân thiết, đôi khi ngượng ngùng khi đối diện với nhau quá lâu, nhưng cũng không thể tránh khỏi những cảm giác đặc biệt khi ở cạnh nhau. Thế nhưng, vẫn còn đó những lo lắng không thể nói thành lời.
Một tuần trước kỳ thi tốt nghiệp, Tuấn Lâm và Hạo Tường ngồi cạnh nhau trong thư viện trường, cùng ôn bài. Mặc dù cả hai đều rất tập trung vào sách vở, nhưng đôi khi ánh mắt của họ vô tình gặp nhau. Cảm giác đó lại càng làm Tuấn Lâm bối rối hơn bao giờ hết. Cậu không biết làm sao để tiếp tục, khi mà trong lòng mình có quá nhiều cảm xúc chưa được giải quyết.
"Tuấn Lâm," Hạo Tường đột ngột lên tiếng, giọng cậu có vẻ nghiêm túc hơn mọi khi. "Cậu nghĩ gì về tương lai của chúng ta?"
Tuấn Lâm ngẩng lên, ánh mắt cậu ấy chất chứa những câu hỏi chưa có lời giải đáp. "Tôi không biết," Tuấn Lâm thật lòng trả lời. "Chúng ta còn nhiều thứ phải đối mặt. Kỳ thi sắp đến, rồi những quyết định về tương lai… Tôi không biết liệu chúng ta có thể cùng nhau đi qua hết tất cả những thử thách ấy không."
Hạo Tường im lặng một lúc, rồi cuối cùng thở dài. "Tôi nghĩ, dù sao đi nữa, chúng ta sẽ luôn có nhau. Dù có ra sao, tôi muốn cậu là người ở bên cạnh tôi."
Tuấn Lâm cảm thấy tim mình nghẹn lại. Câu nói ấy vừa như một lời hứa, vừa như một lời bộc bạch đầy chân thành. Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu. Cảm xúc trong lòng dâng trào, nhưng cậu hiểu rằng, không phải lúc nào lời nói cũng có thể diễn đạt hết được những điều quan trọng nhất.
---
Chương 9: Những Ngày Cạnh Nhau
Ngày thi tốt nghiệp đến gần, không khí trong trường trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Cả Tuấn Lâm và Hạo Tường đều dành phần lớn thời gian để ôn tập, nhưng họ vẫn dành cho nhau những buổi trò chuyện nhỏ mỗi khi có cơ hội. Dù không ai nói ra, cả hai đều biết rằng những ngày này sẽ đánh dấu một bước ngoặt lớn trong cuộc đời của họ.
Một buổi tối, khi cả hai đang cùng học trong thư viện, Hạo Tường nhìn Tuấn Lâm một cách chăm chú. Cậu không nói gì, chỉ nhìn cậu thật lâu, rồi nhẹ nhàng đưa tay lên, chạm nhẹ vào tay Tuấn Lâm.
Tuấn Lâm cảm thấy một luồng điện chạy qua cơ thể, và trái tim cậu đập nhanh hơn. Cậu không biết nên làm gì, nhưng không thể rút tay lại. Dù chỉ là một cử chỉ nhỏ, nhưng nó lại mang trong mình một ý nghĩa rất lớn. Một khoảnh khắc im lặng trôi qua giữa họ.
"Sao thế?" Tuấn Lâm hỏi, giọng cậu khẽ run.
Hạo Tường chỉ cười nhẹ, không đáp. Ánh mắt cậu ấy như muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể thốt ra thành lời. Thực ra, cả hai đều biết rằng có những điều không thể nói ra ngay lập tức. Nhưng đôi mắt của họ đã nói lên tất cả.
---
Chương 10: Đường Chạy Cùng Nhau
Ngày tốt nghiệp cuối cùng cũng đến, mang theo sự tiếc nuối và những cảm xúc lẫn lộn. Khi buổi lễ kết thúc, Tuấn Lâm và Hạo Tường đứng nhìn nhau giữa đám đông, không nói gì nhưng hiểu rõ cảm xúc trong lòng đối phương. Mối quan hệ của họ không cần lời nói quá nhiều, vì họ đã hiểu nhau quá rõ.
"Chúng ta sẽ làm gì sau này?" Tuấn Lâm hỏi, đôi mắt nhìn vào Hạo Tường.
"Đi cùng nhau," Hạo Tường đáp, giọng điềm tĩnh nhưng đầy kiên định. "Dù có ra sao, tôi muốn cậu ở bên cạnh tôi."
Tuấn Lâm mỉm cười, cảm thấy trong lòng mình tràn đầy sự ấm áp. Cậu biết, dù tương lai có như thế nào, họ sẽ luôn tìm thấy con đường đi cùng nhau.
---
Mối quan hệ của Tuấn Lâm và Hạo Tường vẫn tiếp tục phát triển, họ cùng đối mặt với những thử thách trong cuộc sống, cùng nhau học hỏi và trưởng thành. Đối với cả hai, tình cảm này không chỉ là sự bắt đầu của một tình yêu đẹp, mà còn là một hành trình dài, nơi họ sẽ luôn là người bạn đồng hành của nhau, bất kể tương lai có thay đổi thế nào.
---
Chương 11: Những Quyết Định Mới
Sau khi tốt nghiệp, Tuấn Lâm và Hạo Tường vẫn duy trì mối quan hệ gần gũi như trước, dù cả hai đều phải đối mặt với những thay đổi lớn trong cuộc sống. Hạo Tường được nhận vào một trường đại học danh tiếng ở thành phố, còn Tuấn Lâm quyết định học một khóa dự bị ở quê nhà trước khi tiếp tục hành trình học tập của mình.
Khoảng cách địa lý và cuộc sống mới khiến hai người không còn gặp nhau thường xuyên như trước, nhưng mỗi lần gặp mặt lại khiến tình cảm giữa họ càng thêm sâu đậm. Những cuộc gọi điện thoại, những tin nhắn chúc nhau ngủ ngon vào mỗi tối trở thành thói quen không thể thiếu trong cuộc sống của cả hai.
Một buổi tối, khi Tuấn Lâm đang ngồi trong phòng, điện thoại cậu bỗng rung lên. Hạo Tường gọi đến.
"Chào, Tuấn Lâm," Hạo Tường nói, giọng cậu có chút gì đó lo lắng. "Mình đang có một cuộc họp nhóm, nhưng có chuyện cần nói với cậu."
"Chuyện gì vậy?" Tuấn Lâm cảm thấy lo lắng khi nghe giọng cậu ấy không bình thường.
"Chắc cậu cũng biết, cuộc sống đại học không dễ dàng như mình tưởng," Hạo Tường tiếp tục, giọng thấp hơn. "Mình cảm thấy như có quá nhiều thứ phải đối mặt, và mình không biết liệu mình có thể làm tốt tất cả hay không."
Tuấn Lâm lắng nghe, thấu hiểu những lo lắng của Hạo Tường. "Cậu không cần phải làm tất cả một mình. Mình luôn ở đây, cậu biết mà."
Hạo Tường im lặng một lúc lâu, rồi cuối cùng lên tiếng: "Mình không muốn cậu cảm thấy bị bỏ rơi. Mình biết cậu cũng có kế hoạch riêng, nhưng mình không thể làm điều này mà không có cậu bên cạnh."
Tuấn Lâm không thể giấu nổi cảm xúc trong lòng. Cậu hiểu rằng Hạo Tường đang nói về những cảm giác mà cả hai chưa từng bày tỏ rõ ràng trước đây. Cậu nói khẽ: "Mình sẽ ở bên cạnh cậu, bất kể tương lai có thế nào. Dù chúng ta có xa nhau, chúng ta vẫn sẽ tìm cách giữ mối quan hệ này."
Cảm giác trong lòng Hạo Tường như được xoa dịu. Cậu thở dài nhẹ nhõm. "Cảm ơn cậu, Tuấn Lâm. Mình không biết mình sẽ thế nào nếu không có cậu bên cạnh."
Tuấn Lâm mỉm cười, cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa trong trái tim mình. "Đừng lo lắng quá. Chúng ta sẽ tìm ra cách, luôn luôn có nhau."
---
Chương 12: Những Cuộc Đối Mặt
Mùa hè trôi qua nhanh chóng, và cả hai đã bắt đầu bước vào những chặng đường mới của cuộc sống. Hạo Tường chìm đắm trong những kỳ thi và dự án lớn ở trường đại học, còn Tuấn Lâm tiếp tục học tập và chuẩn bị cho những kế hoạch tương lai. Dù khoảng cách địa lý vẫn tồn tại, nhưng họ vẫn không ngừng chia sẻ những khoảnh khắc quan trọng trong cuộc sống.
Một ngày, khi Tuấn Lâm nhận được tin rằng một trong những trường đại học mà cậu muốn vào đã gửi thông báo trúng tuyển, cậu không thể giấu được sự vui mừng. Nhưng sự vui mừng đó lại kèm theo một nỗi lo lắng.
Vì nếu cậu quyết định theo học trường đại học này, cậu sẽ phải rời xa Hạo Tường, dù chỉ là một thời gian ngắn. Dù cả hai đã cố gắng duy trì mối quan hệ, nhưng Tuấn Lâm biết rằng sự xa cách có thể khiến họ gặp phải những khó khăn không thể lường trước.
Tuấn Lâm quyết định gọi cho Hạo Tường để chia sẻ tin vui này. Khi điện thoại kết nối, giọng Hạo Tường vang lên ngay lập tức: "Chào cậu, Tuấn Lâm. Cậu sao rồi?"
"Chào Hạo Tường," Tuấn Lâm nói, cố gắng giữ bình tĩnh. "Mình có tin vui này muốn chia sẻ với cậu. Mình đã trúng tuyển vào trường đại học mà mình mơ ước từ lâu."
"Thật sao?" Hạo Tường mừng rỡ. "Chúc mừng cậu! Nhưng… cậu có vẻ không vui lắm?"
Tuấn Lâm im lặng một lúc, rồi khẽ thở dài. "Cậu biết không, Hạo Tường… nếu mình theo học trường này, chúng ta sẽ phải xa nhau lâu hơn nữa."
Im lặng một hồi, rồi Hạo Tường nói, giọng trầm xuống: "Mình hiểu. Nhưng nếu đây là lựa chọn tốt nhất cho cậu, thì mình sẽ luôn ủng hộ. Mặc dù mình cũng sẽ nhớ cậu rất nhiều."
Tuấn Lâm cảm thấy nghẹn ngào trong lòng. "Mình không biết mình sẽ làm gì nếu không có cậu bên cạnh. Nhưng mình tin chúng ta sẽ tìm ra cách để tiếp tục."
Hạo Tường mỉm cười qua điện thoại, giọng cậu nhẹ nhàng: "Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, dù thế nào đi nữa."
---
Chương 13: Tình Yêu Và Những Khoảng Cách
Ngày tháng trôi qua, và dù sự xa cách vẫn là một thử thách lớn đối với cả hai, Tuấn Lâm và Hạo Tường đã học cách yêu thương nhau theo một cách mới. Những cuộc gọi đêm khuya, những tin nhắn dài, và những chuyến thăm nhau vào những dịp đặc biệt đã giúp họ duy trì mối quan hệ này.
Dù có lúc cảm thấy mệt mỏi vì sự xa cách, nhưng cả hai biết rằng tình yêu của họ đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi khó khăn. Họ đã học được cách để yêu và tin tưởng nhau, và trên hết, họ hiểu rằng dù cuộc sống có đưa họ đến đâu, họ sẽ luôn có nhau.
Khi cả hai hoàn thành năm học đầu tiên, họ lại gặp nhau, lần nữa dưới bầu trời của những ngày hè, nơi họ đã bắt đầu hành trình này.
"Cuối cùng, chúng ta lại có thể gặp nhau rồi," Hạo Tường nói, mỉm cười khi nhìn thấy Tuấn Lâm đứng đợi ở sân bay.
"Chỉ cần chúng ta muốn, chúng ta sẽ luôn tìm được cách để ở bên nhau," Tuấn Lâm đáp, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc.
Và từ đó, những bước đi tiếp theo của họ trở nên chắc chắn hơn bao giờ hết. Dù cuộc sống sẽ không bao giờ dễ dàng, nhưng với tình yêu và sự tin tưởng dành cho nhau, họ biết rằng họ sẽ luôn vượt qua tất cả.
---
Chương 14: Những Lựa Chọn
Năm học thứ hai trôi qua, Tuấn Lâm và Hạo Tường tiếp tục đối mặt với những thử thách mới. Dù khoảng cách giữa họ vẫn là một khó khăn lớn, nhưng cả hai đã học được cách đối phó với nó, tạo nên những thói quen nhỏ để giữ cho tình yêu của họ luôn tươi mới.
Hạo Tường bắt đầu tham gia vào nhiều hoạt động ở trường, và cậu cũng đã có thêm những người bạn mới. Tuấn Lâm ở quê tiếp tục hoàn thành chương trình học, chuẩn bị cho những kỳ thi sắp tới. Những cuộc gọi đêm khuya vẫn là điều không thể thiếu, và đôi khi, họ lại cùng nhau thảo luận về những quyết định quan trọng.
Một buổi tối, khi Tuấn Lâm đang ngồi ở phòng học, nhận được tin nhắn từ Hạo Tường, nội dung chỉ vỏn vẹn một câu: "Chúng ta có nên sống cùng nhau không?"
Tuấn Lâm dừng lại, cảm thấy trái tim mình nhói lên một chút. Đó là một câu hỏi lớn, một quyết định quan trọng, nhưng cũng là điều mà cậu đã nghĩ đến từ lâu. Cậu không thể trả lời ngay lập tức, vì cảm giác của mình lúc này là sự bối rối lẫn hạnh phúc.
Cậu gọi lại cho Hạo Tường, giọng có chút lo lắng: "Cậu có nghĩ rằng chúng ta sẵn sàng không?"
Hạo Tường trả lời ngay lập tức, giọng cậu nghiêm túc: "Mình không biết. Nhưng mình nghĩ chúng ta đã đi đến một bước quan trọng trong mối quan hệ này. Mình không muốn chỉ yêu nhau từ xa mãi. Mình muốn chúng ta có thể cùng nhau xây dựng một tương lai gần gũi hơn."
Tuấn Lâm im lặng một lúc. Đó là một quyết định không hề đơn giản, bởi cả hai đều còn rất trẻ và chưa chắc chắn về tương lai. Tuy nhiên, cậu hiểu rằng đây là lúc để họ thử thách bản thân và tình yêu của mình.
"Mình cần thời gian suy nghĩ," Tuấn Lâm đáp. "Đây là một quyết định lớn, và mình không muốn vội vàng."
Hạo Tường gật đầu qua điện thoại, mặc dù không thể nhìn thấy, nhưng cậu biết Tuấn Lâm cần thời gian. "Mình sẽ đợi. Và dù cậu có quyết định thế nào, mình sẽ luôn tôn trọng."
---
Chương 15: Những Ngày Đầy Khó Khăn
Thời gian trôi qua, và những lựa chọn của Tuấn Lâm và Hạo Tường càng trở nên khó khăn hơn. Sau khi suy nghĩ kỹ, Tuấn Lâm quyết định dành thêm một năm để chuẩn bị kỹ càng cho tương lai. Cậu biết mình cần thời gian để xây dựng sự nghiệp và chuẩn bị cho những bước tiếp theo, trong khi vẫn duy trì mối quan hệ với Hạo Tường.
Hạo Tường cũng đồng ý với quyết định của Tuấn Lâm, dù có chút hụt hẫng. Nhưng cậu hiểu rằng cả hai đều cần có những mục tiêu riêng trước khi có thể thật sự đồng hành cùng nhau. "Mình sẽ chờ. Nhưng mình sẽ không để cậu cảm thấy cô đơn," Hạo Tường nói.
Mỗi ngày, họ vẫn giữ liên lạc, chia sẻ những câu chuyện trong cuộc sống, những niềm vui, nỗi buồn. Dù khoảng cách vẫn còn, nhưng tình cảm của họ chưa bao giờ phai nhạt. Mỗi khi gặp khó khăn, Tuấn Lâm đều nghĩ đến Hạo Tường, và ngược lại, Hạo Tường cũng luôn tìm kiếm sự an ủi từ Tuấn Lâm.
---
Chương 16: Bước Chân Mới
Một năm sau, khi mùa hè đến gần, Tuấn Lâm và Hạo Tường quyết định gặp lại nhau. Lần này, không chỉ đơn thuần là một cuộc gặp gỡ bình thường mà là bước đầu tiên để bắt đầu một cuộc sống mới bên nhau.
Tuấn Lâm đến thăm Hạo Tường tại thành phố, nơi cậu ấy đang học. Cả hai đã lên kế hoạch cùng nhau du lịch một vài ngày để tận hưởng những khoảnh khắc bên nhau mà không lo lắng về bất cứ điều gì.
Khi họ đi dạo qua các con phố nhộn nhịp, cùng nhau thưởng thức những món ăn vặt đường phố, Tuấn Lâm cảm thấy trái tim mình như được lấp đầy bởi sự ấm áp. Hạo Tường nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng, như thể nói lên tất cả những điều không cần phải nói.
"Chúng ta đã cùng nhau vượt qua rất nhiều thử thách rồi," Hạo Tường nói, giọng nhẹ nhàng. "Và bây giờ, tôi chỉ muốn được ở bên cậu, không có gì phải lo lắng nữa."
Tuấn Lâm cười, ánh mắt rạng ngời. "Mình cũng vậy, Hạo Tường. Cuối cùng, chúng ta đã đến được đây."
---
Chương 17: Một Chương Mới
Vào một buổi sáng nắng đẹp, khi Tuấn Lâm và Hạo Tường ngồi trên bãi cỏ, nhìn ra biển, Tuấn Lâm cảm thấy như mình đã tìm thấy câu trả lời cho tất cả. Cậu không cần phải lo sợ về tương lai nữa. Bởi vì bất kể điều gì xảy ra, cậu và Hạo Tường sẽ luôn cùng nhau đối mặt.
"Mình không biết chúng ta sẽ đi đâu, nhưng mình biết một điều, là mình muốn đi cùng cậu," Tuấn Lâm nói, giọng cậu vang lên đầy chắc chắn.
Hạo Tường nắm chặt tay cậu, không nói gì, nhưng ánh mắt của cậu đã thay lời muốn nói. Họ đã sẵn sàng cho một chương mới trong cuộc đời này, một chương mà họ sẽ viết cùng nhau.
Và dù con đường phía trước có khó khăn như thế nào, tình yêu của họ sẽ là động lực giúp họ vượt qua tất cả. Cùng nhau, họ sẽ bước tiếp, không chỉ là những người yêu nhau, mà là những người bạn đồng hành, sẵn sàng khám phá những điều mới mẻ, đối diện với những thử thách và xây dựng một tương lai tốt đẹp.
---
Chương 18: Kết Thúc và Khởi Đầu Mới
Mùa thu đến, mang theo những chiếc lá vàng rơi, và cũng là lúc Tuấn Lâm và Hạo Tường quyết định về chung một nhà. Sau nhiều năm mơ mộng, lo lắng, và không ít những đêm dài suy tư về tương lai, họ đã cùng nhau đưa ra quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời mình: bắt đầu một cuộc sống mới, không chỉ là những buổi trò chuyện qua điện thoại hay những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, mà là một tương lai dài lâu, có nhau mỗi ngày.
Cả hai quyết định thuê một căn hộ nhỏ ở thành phố nơi Hạo Tường học. Không gian đó không quá lớn, nhưng đủ để hai người cảm nhận được sự ấm áp của tình yêu. Mỗi buổi sáng, Tuấn Lâm sẽ thức dậy cùng ánh nắng, chuẩn bị bữa sáng cho cả hai, trong khi Hạo Tường làm việc, đôi khi giỡn giỡn một vài câu đùa để phá tan không khí buổi sáng. Những ngày đầu sống chung có đôi chút bỡ ngỡ, nhưng tất cả đều ngọt ngào và đầy hứng khởi.
Một buổi tối, khi hai người đang cùng nhau nấu bữa tối, Hạo Tường đột ngột dừng lại, đôi tay của cậu vẫn cầm dao thái rau, nhưng ánh mắt lại nhìn sâu vào mắt Tuấn Lâm.
"Tuấn Lâm," Hạo Tường bắt đầu, giọng có chút hồi hộp, "cậu nghĩ sao về việc này? Về chúng ta... về tương lai?"
Tuấn Lâm dừng tay, nhìn vào đôi mắt tràn đầy sự lo lắng của Hạo Tường, rồi mỉm cười, bước lại gần và ôm lấy cậu. Cảm giác bình yên trong vòng tay ấy khiến tất cả những lo lắng trong cậu tan biến.
"Chúng ta đã đi qua rất nhiều thứ rồi, Hạo Tường. Và mình tin, dù thế nào đi nữa, chúng ta sẽ tiếp tục cùng nhau. Không chỉ là những tháng ngày này, mà cả quãng đời còn lại."
Hạo Tường khẽ gật đầu, cảm giác nhẹ nhõm dường như bao trùm lấy cậu. Cậu biết rằng dù thế nào, họ sẽ luôn ở bên nhau. Không cần phải có những lời hứa hẹn quá lớn lao, chỉ cần là một tình yêu chân thành, đủ để cùng nhau đối diện với tất cả.
---
Một năm sau, họ bắt đầu lên kế hoạch cho một bước tiếp theo trong cuộc đời. Tuấn Lâm quyết định quay lại học tập để tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình, trong khi Hạo Tường đã có một công việc ổn định tại thành phố. Dù bận rộn với công việc và học hành, nhưng họ vẫn luôn cố gắng dành thời gian cho nhau. Mỗi cuối tuần, cả hai lại cùng nhau khám phá những góc phố mới, cùng nhau nấu ăn và chia sẻ những câu chuyện đời thường. Những khoảnh khắc đó trở thành những ký ức đẹp đẽ mà họ sẽ trân trọng mãi mãi.
Vào một chiều mùa xuân, trong một buổi tối đầy sao, Hạo Tường đưa ra một lời cầu hôn giản dị nhưng đầy ý nghĩa. "Tuấn Lâm," cậu nói, "mình không có gì ngoài tình yêu dành cho cậu. Nhưng mình muốn cả đời này được đi cùng cậu, là người bạn đồng hành, người yêu thương cậu trong mọi khoảnh khắc."
Tuấn Lâm nhìn vào mắt Hạo Tường, nụ cười của cậu rạng rỡ. "Mình cũng vậy, Hạo Tường. Mình đã tìm thấy người mình muốn ở bên cạnh mãi mãi. Và sẽ không có gì khiến mình thay đổi được điều đó."
Họ ngồi bên nhau, nhìn những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời, như thể mỗi ngôi sao ấy là một ước mơ đã được thắp sáng, và tương lai mà họ sẽ xây dựng cùng nhau sẽ mãi mãi vững chắc như những ngôi sao ấy.