1. Gặp Gỡ
Nhiên Nhiên, chàng trai với vẻ ngoài nhẹ nhàng, đôi mắt sâu lắng như chứa cả trời thương nhớ, làm trợ giảng tại một trường đại học danh tiếng. Đối diện với sinh viên, cậu luôn nghiêm túc nhưng khi tan làm, cậu chỉ muốn trốn về căn phòng nhỏ của mình để tránh đi những ồn ào của cuộc sống.
Khánh Bảo, một doanh nhân thành đạt, là bạn thân từ nhỏ của hiệu trưởng ngôi trường nơi Nhiên làm việc. Anh trở về Việt Nam sau nhiều năm sống và làm việc tại nước ngoài. Với dáng vẻ trưởng thành, ánh mắt sắc lạnh và nụ cười tự tin, Khánh Bảo dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn. Nhưng trong lòng anh, chỉ tồn tại một mảnh ký ức đã phủ bụi thời gian—người con trai từng là "ánh sáng" của tuổi thơ anh: Nhiên Nhiên.
Họ gặp lại nhau trong một buổi hội thảo tại trường. Ánh mắt Khánh Bảo dừng lại khi nhìn thấy Nhiên Nhiên đứng lặng lẽ ở góc phòng, tay cầm cuốn sổ ghi chép. Mọi cảm xúc tưởng chừng đã phai nhạt bỗng ùa về như cơn sóng.
2. Quá Khứ và Tổn Thương
Nhiên Nhiên và Khánh Bảo từng là hàng xóm của nhau khi còn nhỏ. Bảo luôn là người bảo vệ Nhiên trước những kẻ bắt nạt. Nhưng một sự kiện bất ngờ năm 15 tuổi đã đẩy hai người xa cách. Bảo phải theo gia đình ra nước ngoài đột ngột mà không nói lời tạm biệt. Nhiên Nhiên, với trái tim mong manh, đã giữ nỗi đau đó suốt bao năm, tự nhủ rằng mình sẽ không bao giờ để bản thân yếu đuối trước bất kỳ ai nữa.
Khi gặp lại, Bảo cố gắng tiếp cận Nhiên, nhưng cậu luôn tỏ ra lạnh lùng, giữ khoảng cách. Mỗi lần Bảo nhắc đến quá khứ, Nhiên chỉ cười nhạt, đáp rằng:
“Chuyện cũ thì cứ để nó ngủ yên đi.”
3. Những Khoảng Khắc Xích Lại Gần Nhau
Không bỏ cuộc, Bảo chủ động tạo những cơ hội để gặp gỡ Nhiên. Anh thường đến lớp Nhiên giảng, mượn cớ mời cậu đi ăn hay tham gia các buổi họp mặt trường. Lúc đầu, Nhiên cảm thấy phiền phức, nhưng dần dần, cậu nhận ra sự chân thành trong ánh mắt của Bảo.
Một lần, Nhiên bị sốt cao, nằm bẹp trong căn phòng trọ. Bảo biết chuyện, vội vàng bỏ hết công việc, mang thuốc và cháo đến chăm sóc. Đêm đó, nhìn thấy Nhiên cuộn mình ngủ trên sofa với đôi má đỏ hồng vì sốt, Bảo khẽ thì thầm:
“Nhiên, anh xin lỗi vì đã để em một mình suốt ngần ấy năm.”
4. Lời Thú Nhận
Tình cảm dần lớn lên từ những khoảnh khắc nhỏ bé. Trong một buổi chiều mưa, Bảo đưa Nhiên đi dạo, cố gắng phá vỡ lớp vỏ bọc lạnh lùng mà cậu luôn khoác lên. Cuối cùng, anh thổ lộ:
“Anh không muốn làm người dưng trong cuộc sống của em nữa. Nhiên, cho anh một cơ hội được không?”
Nhiên im lặng rất lâu, đôi mắt cậu mờ đi bởi những giọt nước mưa lẫn nước mắt.
“Bảo, em đã từng rất giận anh… Nhưng em cũng chưa bao giờ ngừng thương anh.”
5. Hạnh Phúc và Những Thử Thách
Tình yêu của họ không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Sự khác biệt trong công việc, những định kiến xã hội, và áp lực từ gia đình đều là những rào cản mà họ phải đối mặt. Nhưng mỗi lần gặp khó khăn, Bảo luôn là người chủ động nắm tay Nhiên, nhắc nhở cậu rằng:
“Chỉ cần em còn thương, anh nguyện đi cùng em đến cuối con đường.”
Dần dần, bằng tình yêu và sự kiên nhẫn, họ vượt qua mọi thử thách, viết nên một câu chuyện đam mỹ đẹp đẽ mang tên “Còn Thương.”